Cô phụ thế gian
Chương 1
Tịch Nhân quân 30 vạn năm sau khi yết thiên ban bố tuyển phi cho thái tử Tịch Đang Duệ cũng chính là Duệ Phàm tôn tử, người sau này sẽ yết thiên cai quản lục giới.
Lúc bấy giờ Duệ Phàm đang chinh chiến với Ma Giới, đối với chuyện này một chút cũng không biết.
"Phong Hãn, thiệp mời đã đưa hết chưa?"
Phong Hãn này vốn là một tướng lĩnh, sai hắn đi làm cái việc nhỏ nhặt thật là mất mặt, nhưng mà đáng nói là bị người ta đuổi về không tiếp, nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Cuối cùng cũng đành nói thật:
"Hồi bẩm, Thiên Tuệ Nhân không chào đón chúng ta."
Tịch Nhân quân dường như đối với câu trả lời này không có ngạc nhiên, kìm nén không được cười lên mấy tiếng:
"Ha ha...Vốn đã biết trước nàng ta sẽ thế, vẫn là nên để Duệ Phàm đích thân tới."
Phong Hãn rời khỏi Thành Quang điện, trong đầu khó dứt khỏi hai chữ Tố Hy, nhân vật này thế nào lại có bản lĩnh như vậy?"
Mặt trời xuống núi, phủ đệ Thiên Tuệ Nhân cũng đã sáng đèn, bên trong lan ra mùi vị của Sắc Can Hành. Duệ Phàm ngự đằng vân đứng trước cửa lớn có chút ngỡ ngàng, chỉ là một phàm nhân, vì sao lại khiến phụ quân nể trọng tới vậy?
Bên trong không có người, phía chính giữa phòng đặt bốn cái lư hương lớn, toàn bộ đều đang đốt Sắc Can Hành. Duệ Phàm cũng không vội vàng cất tiếng, lặng lẽ quan sát từng chút một đồ đạc trong phòng, cuối cùng cũng không thấy thứ gì đặc biệt.
Bên ngoài có tiếng bước chân, đoán trừng gia chủ đã trở về. Duệ Phàm nhanh chóng đi ra, trăng không sáng lắm, gương mặt thiếu nữ trong bóng tối chỉ thấp thoáng một vài đường nét lại cho người đối diện suy nghĩ là một mĩ nhân tuyệt sắc. Tôn tử lúc bấy giờ mới để ý tới cây Vọng Ân hoa tím nhẹ nhàng lay động, hương hoa dìu dịu hòa lẫn mùi vị của Sắc Can Hành thật cho người ta cảm giác thanh thản.
Thiếu nữ nhìn người trước mặt, không có ngạc nhiên, giọng điệu nhàn nhã lại như có băng phong tuyết phủ:
" Ta đã nói với ngài rồi, thật không có hứng thú nạp phu."
Duệ Phàm bị câu nói của nàng làm cho sặc. Nạp phu? Cuối cùng nhìn tới thiếp mời trên tay mới biết là dịp gì. Tố Hy nhìn biểu hiện của y cũng nhanh chóng đoán được, tâm trạng đột nhiên thay đổi, cúi đầu hành lễ với hắn, lại hữu hảo mời hắn vào bên trong:
" Tôn thần, ta thất lễ rồi."
Tịch Đang Duệ cũng không tức giận, nhanh chóng gật đầu. Hắn chinh chiến, chảm yêu trừ ma lâu như vậy chưa từng tiếp xúc gần gũi với nữ nhân, nhất thời khó xử, ngồi đối diện nàng với tấm thiếp kia không biết thế nào đưa ra.
" Nàng là nữ chủ Thiên Tuệ Nhân này?"
Tố Hy gật đầu, bước lên một bước nhấc mấy lư hương đặt gọn vào, lại lấy một lư khác bỏ trầm hương vào đốt, đoạn nói tới việc chính:
"Tôn thần, tiểu nữ thân phận thấp hèn, thật không dám làm vấy bẩn yến tiên."
Duệ Phàm nghe nàng nói dứt khoát đặt thiếp lên bàn, ánh mắt dụng vài phần chủ tướng:
" Phụ quân đã đích thân chỉ định, nàng hẳn không phải tầm thường. Ta để đồ lại, ngày mai nàng nhớ tham dự." Nói xong nhanh chóng rời đi. Thật ra là bối rối. Dáng vẻ này khắp thần thế cũng chỉ có một người mà người này nhiều năm trước đã mang hắn ném vào tận cùng tuyệt vọng, cô độc. Bây giờ không biết phải đối diện thế nào.
Tố Hy nhìn bóng dáng nam nhân vừa rời đi, hắn chính là nam nhân đầu tiên bước chân vào phủ đệ của nàng.
Quần tiên đã tụ họp đông đủ, La Hán thần quân, Tu Mãn tinh quân, Tương Dương cung chủ, Hải Nghi tiểu đồng, bốn vị này ngồi kế hai bên Tịch Nhân quân xem vũ khúc, Duệ Phàm yên lặng ngồi phía đối diện, phía dưới chúng tiên đang náo nhiệt. Tử Vi tiên đặt một viên linh đan ra trước mặt, khẩu khí rắn chắc khẳng định:
"Ta cá Thiên Tuệ Nhân không tới."
Trải qua vài phút, số lượng linh đan ở phía Tử Vi đã tăng lên đáng kể, mà trái ngược phía bên kia chỉ có một tiểu tiên mới đến đặt cửa còn lại. Y tin chắc rằng nữ nhân khắp nơi đều có mong muốn với điện hạ, kia cũng chỉ là một phàm nhân. Mấy tiên nhân xung quanh nhìn hắn lắc đầu thương hại, hắn nếu không phải là vô tính hóa thành hẳn sẽ là tên vô danh tiểu tốt nào đó mới từ đáy biển của Long Hải chui lên vừa hay có tiên duyên không biết vị nổi tiếng kia.
Tịch Du Nhiên ngồi kế bên Duệ Phàm ánh mắt cũng đầy ái ngại, ca ca lâu rồi mới trở về lại gặp sự việc mất mặt này. Tịch Đang Duệ trái ngược, hoàn toàn không để ý, suốt một buổi mải mê suy nghĩ nên đối với nàng như thế nào, cuối cùng bị hương Vọng hoa đánh thức. Nàng tới rồi.
Khắp chúng tiên nhất thời im lặng, tiểu tiên khi nãy vui vẻ mang hết số linh đan thắng được bỏ vào bao, không cẩn thận bị Tiểu linh hồ nuốt mất mấy viên cũng thoải mái tặng thêm cho nó một viên nữa. Tiểu linh hồ cảm thích dụi dụi lông mềm vào tay y, sau đó ngậm vật vàng lấp lánh vào miệng rời đi.
Tịch Nhân quân đứng dậy đích thân đón tiếp nàng:
" Tố, ngươi tới rồi."
Tố Hy gật đầu chào một tiếng, lại cúi đầu xin lỗi chuyện nàng thất lễ tới không kịp thời gian.
Hải Nghi đồng nhìn thấy nàng tâm tình trở nên vui vẻ, từ chỗ ngồi chạy tới ôm lấy nàng. Tố Hy nhìn đứa nhỏ đầy trìu mến, đệ đệ này dù sao cũng chỉ là hài tử thôi, cho nó chức vị lớn như vậy sợ rằng mệt mỏi không ít. Duệ Phàm đứng dậy đi qua chỗ nàng, Tố Hy thấy hắn liền nhanh chóng quay mặt, Tôn tử hắn vì thế mà có chút mất mặt lại suy tư tới chuyện nàng cố tình tránh mặt hắn, nhưng mà nếu thế nàng tới đây làm gì?
Tố Hy dẫn tiểu đồng tử về chỗ của hắn sau đó mới tới nơi dành cho khách mời, chọn một chỗ khuất ngồi xuống, đường đi dài mệt mỏi, lúc này hơi buồn ngủ.
Tương Dương ngồi kế bên Tịch Nhân bộ dạng thích thú hích tay hắn hỏi nhỏ, người ngoài nhìn vào còn tưởng nàng là thiên hậu, nhưng mà kì thực chỉ là một vị cung chủ, sự tình cũng có một thời lời qua tiếng lại. Tịch Nhân dường như không chú ý, câu nói của nàng nghe không rõ lắm, Tương Dương lại hích tay y lần nữa, tiếp tục hỏi:
"Thiên quân, ngài làm thế nào lại mời được vị kia? Nàng không phải trước giờ đều không quan tâm mấy yến hội, lại càng không nghĩ tới hội tuyển thê."
Tịch Nhân quân theo ánh mắt của nàng đặt lên người Tố Hy, trên mặt thoáng nét cười của một phụ già (người cha già), có chút bí ẩn:
"Nàng ta từ xưa định duyên với Đang Duệ rồi, mà lần này cũng là nó đích thân tới mời.haha"
Tương Dương nghe hết mới nhón một quả khô cho vào miệng, loại trái cây này nàng thực sự rất thích cho nên ăn liền mấy quả mới quay qua tiếp tục câu chuyện:
"Thiên quân, ngài có phải hay không già cả, suy nghĩ liền không kĩ lưỡng, Tố Hy là ai chẳng lẽ ngài không biết? Đừng nói là duyên phận, thiên mệnh cũng chỉ cần nàng muốn đều có thể thay đổi được."
Tịch Nhân không nói gì nữa ha ha cười sau đó quay sang La Hán thần quân nói vài điều gì đó, chỉ thấy La Hán cười cười, Tu Mãn cũng không nén được cười lên mấy tiếng, Tương Dương và tiểu đồng tử từ lâu đã quay lại chăm chú vào đĩa quả khô.
Duệ Phàm đứng trên cao quan sát, xiêm y màu lam của nàng khẽ động trong gió, mi mắt lung lay, hắn chợt nhớ về dáng vẻ thiếu nữ đáng yêu của nàng khi xưa, lúc ngủ say trong lòng hắn, cũng chỉ biết dùng hai chữ ngọt ngào diễn tả.
Yến tiên này vốn là để tuyển thế cho Tôn tử, nhưng mà lúc này biến thành một tiệc rượu, ăn uống, xem vũ khúc là chính bởi lẽ chúng tiên vì sự xuất hiện của nàng chú ý liền không chuyển đi nơi khác mà các nữ nhân cũng không dám nuôi tham vọng.
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
31 chương
10 chương
108 chương
501 chương
29 chương