Giống Như Một Giấc Mộng
Chương 1
Chuyện đến nước như thế này rồi, cô có thể làm gì đây?
“Nghiệt chủng, mày cút ra khỏi căn nhà của tao ngay! Mày một chút cũng không giống con người! Mày là cầm thú!” Bà ta vừa la hét, vừa đánh túi bụi vào người cô. Đánh mệt rồi, bà ta còn tát cho cô mấy bạt tai, dấu năm ngón tay thật chói mắt lưu lại trên mặt cô làm cho cô vô cùng muốn tát lại cho mụ đàn bà điên này mấy cái.
Khi bà ta đã mệt đến thở hổn hển, cô lau khóe miệng đầy tơ máu, gắng gượng đứng dậy.
Cơ thể cô còn chưa đứng vững đã bị một lực không hề nhỏ đẩy ngã. Thân thể cô nặng nề chạm đất, tay đau đớn vô lực nâng người dậy lần nữa.
“Ha ha! Mày nhìn thật không khác gì một con chó. Sủa lên một tiếng cho tao nghe xem nào!”
Cô bị người ta ấn đầu xuống đất. Bất chợt lòng căm hận hóa thành sức mạnh. Cô lôi kéo bàn tay kia xuống khỏi đầu mình, ngoan độc cắn xuống.
Chủ nhân của bàn tay kia hét thảm nhưng cô đâu dễ gì buông tha. Cô vẫn càng cắn càng hăng máu, cho đến khi trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi cô mới nhả ra. Khẽ liếm đi vết máu trên môi, cô thật không khác gì ác quỷ.
Cô ta bị cắn đến chảy máu, giận đến run người. Bàn tay không bị cắn vung thật mạnh một cái tát lên bên má còn lại của cô.
“Đồ súc sinh! Đã là chó mà còn có gan cắn chủ, đúng là kẻ do mụ đàn bà kia sinh ra mà!”
Cô nghe cô ta chửi rủa mẹ mình, thật lòng chỉ muốn xé rách cái miệng xinh xắn toàn nói lời cay độc của cô ta.
Mấy người họ hàng bên nội nhìn cô đầy khinh bỉ: “Nó cái loại nghiệt chủng, được thương tình mang về đây nuôi dưỡng mà lại ngoan độc như vậy giết chết chính cha ruột của mình. Sau lại đối em gái luôn thương yêu nó mà tàn nhẫn cắn đến chảy máu. Quả thật là mặt người dạ thú mà!”
“Nó là cái đồ lấy oán báo ơn. Ngay từ đầu không nên đón cái loại này về. Nên để cho nó tự sinh tự diệt mới đúng!”
“… …”
Cô không muốn nghe! Không muốn nghe nữa!
Hai má cô sưng tấy, khóe miệng bị nhiễm đỏ bởi máu. Hai cái mẹ con nhà kia, cô ngay từ đầu không nên xem bọn họ là người thân. Không có cái người thân nào lại làm những chuyện này với cô cả.
Còn đám họ hàng thân thích này thật ra một chút cũng không máu mủ ruột rà gì với cô. Miệng họ vô cùng độc địa. Đem cô biến thành một kẻ vô cùng độc ác. Nào có chút gì phân rõ phải trái. Nào có ai đứng về phía cô đâu.
Cô nằm dài trên nền đất lạnh như băng, tâm cũng lạnh lẽo vô hạn. Khóe môi nhiễm máu nhếch lên một nụ cười độc ác. Đuôi mắt liếc về phía cô gái xinh đẹp nhưng cũng độc ác khôn cùng.
Nếu như ánh mắt có thể giết người, cô tin là bây giờ cô ta đã bị chết vô số lần.
Cô ta nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng trào phúng của cô, bất chợt rùng mình, sống lưng lạnh lẽo.
Cánh cửa lớn của Lâm gia đột nhiên mở ra. Một chàng trai mặc quân phục tiến vào. Khí chất xuất chúng làm cho anh ta vô cùng nổi bật.
Đó là người mà cô ta chờ đã lâu. Nhất thời cô ta cúi đầu, giọng nói đè nén như đang rất khổ sở: “… Chị … sao lại như thế?”
Đôi mắt cô ta ngập nước, mờ mịt nhìn về phía người đang bước đến: “A Phong…, anh đến rồi sao? Chị em…” Người đàn ông gật đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ. Đột nhiên anh chú ý đến bàn tay đang chảy máu của cô ta, nhất thời giận dữ: “Ai làm em chảy máu?”
Cô ta tỏ vẻ hoảng sợ: “Do em tự làm mình bị thương thôi. Không phải là chị đâu…”
Cô bật cười ha ha: “Cô đừng tỏ vẻ đáng thương hay thương hại tôi. Là tôi cắn đó, đừng có ra vẻ muốn tốt cho tôi. Cô nói vậy thì có ai không biết là tôi cắn cô chảy máu đâu!”
Cô ta run lên, sắc mặt trắng bệch.
Anh nhíu mày, ánh mắt đáng sợ quét về phía cô. Sau đó dịu dàng tìm băng gạc, khử trùng rồi giúp cô ta băng lại vết thương.
Ánh mắt uy hiếp cô và ánh mắt dịu dàng nhìn cô ta của anh quanh quẩn trong đầu cô. Từ khi nào cô và anh trở nên lạ lùng như vậy?
Người này rõ ràng là bạn trai cô, thế nhưng lại có thể nhìn cô với ánh mắt muốn giết người như vậy. Anh từ lúc nào thì chán ghét cô? Từ lúc nào anh đã không còn đứng về phía cô nữa?
‘Huyền Phong, anh thay đổi rồi sao? Vì cô ta sao?’
‘Vậy tình cảm lúc trước của em với anh là gì trong lòng anh đây?’
Huyền Phong nhẹ nhàng giúp cô em gái của cô xử lý vết thương xong, anh quay lại nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.
“Lâm Anh, cô bị bắt vì tội cố ý giết người và biển thủ công quỹ.”
Chán ghét như vậy sao? Anh ghét cô đến vậy sao? Anh có tin tưởng cô không? Vì sao anh nghĩ một cô gái như cô lại có dã tâm giết cha mình chứ? Dù cho cô có chán ghét ông ta đến mấy thì ông ta cũng đã nuôi cô lớn khôn mà, cô không phải là hạng người vong ơn phụ nghĩa như vậy.
“Huyền Phong, anh không tin tưởng em sao?”
“Tôi chỉ tin tưởng chứng cứ.”
“Bắt em, anh có vui không?” Cô đau lòng hỏi.
“Bắt kẻ phạm tội là trách nhiệm của tôi và tôi cũng rất vui lòng.” Anh nhíu mày nhưng vẫn trả lời câu hỏi của cô.
Cô nhếch môi cười cay đắng, để mặc cho cơ thể bị cảnh sát lôi dậy từ nền đất lạnh lẽo. Người đàn ông mặc quân phục cảnh sát mà cô yêu nhất đang đứng đó, lạnh lùng nhìn cô bị bắt lên xe cảnh sát.
Họ muốn cô vào tù, cô không quan tâm. Vì một đứa con hoang như cô dù ra ngoài xã hội cũng sẽ bị người ta chèn ép, nhất là em gái yêu quý của cô. Bây giờ ngồi tù thì vẫn được ăn ở miễn phí, cũng có thể hoạt động công ích. Ngoài ra, cô sẽ không cần nhìn mặt đám người kia nữa. Cô trước kia quả thật quá ngây thơ thiện lương rồi. Vậy mà lại đi tin tưởng em gái cùng cha khác mẹ của mình đến vậy.
Cô bị tuyên án 28 năm tù giam, 5 năm án treo bởi vì cô đã thành tâm nhận tội.
Hử? Thành tâm cái gì cơ? Cô chỉ là đang tránh rắc rối mà thôi. Mà, hình như cô cũng vừa đến tuổi nổi loạn thì phải, tác phong bây giờ của cô không giống cô trước kia chút nào. Cũng phải thôi, ai rồi cũng phải thay đổi. Không phải vì người khác thì cũng là vì bản thân thôi.
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
15 chương
30 chương
85 chương
72 chương
56 chương
172 chương
10 chương