Chỉ trách tôi quá xui xẻo
Chương 1 : Cái này có tính là bắt gian tại trận hay không?
Thẩm Kha cảm thấy, cả đời này của mình chính là một màn bi kịch.
Từ Tiểu học thi lên Sơ trung trọng điểm, thiếu một điểm; Sơ trung lên Cao trung thuộc trường Sư phạm XX, thiếu một điểm; khổ cực vùi đầu học ba năm, kính cận tăng từ ba phẩy tới năm phẩy, ai biết lúc thi tốt nghiệp tự dưng quên não ở nhà, thiếu một điểm đậu nguyện vọng một, cuối cùng chỉ có thể vào một trường Đại học loại hai. Khi đó, Thẩm Kha thầm nghĩ, xui xẻo đời này cũng nên kết thúc tại đây rồi! Nào ngờ bốn năm trôi qua, cô rốt cuộc ý thức bi kịch đời mình không có điểm kết. Sáu lần thi tiếng Anh bốn chấm không qua nổi, đến nỗi mẹ cô cũng phải thốt lên, "Thà mẹ mang số tiền kia cho vẹt đi học còn hơn đưa mày!"
Thôi được, nếu hỏi hai mươi năm qua có điều gì đáng để cô kiêu ngạo, Thẩm Kha nhất định đỏ mặt, ngây ngô cười nói, "Tôi tìm được một người bạn trai rất tốt."
Bạn trai của Thẩm Kha là Tần Lãng, cao một mét tám mươi, đẹp trai như ánh mặt trời, lại là đội trưởng đội bóng rổ của trường, nhân duyên vô cùng tốt, đương nhiên trở thành bạch mã hoàng tử trong mộng của vô số chị em bạn dì. Thẩm Kha không chỉ một lần nghe được bạn học đi trên đường nói, "Hôm nay Tần Lãng thật là soái~ Cậu không nhìn thấy tư thế ném bóng vào rổ khi đó của anh ấy đâu. Dù là Kaede Rukawa, Hanamichi Sakuragi, thêm cả Hisashi Mitsui* cộng lại cũng không bằng!" Thế nhưng, câu chốt luôn là, "Ai nha, đáng tiếc, hoa nhài cắm bãi phân trâu."
(* ba nhân vật trong bộ manga Slam Dunk)
Thẩm Kha đương nhiên tình nguyện làm phân bón hoa suốt bốn năm trời, bởi vì Tần Lãng đã nói, đợi khi tốt nghiệp xong bọn họ sẽ kết hôn.
Một chập tối năm thứ tư Đại học, trong ký túc xá, Thẩm Kha đang len lén dùng bếp cồn nấu bánh chẻo cho Tần Lãng. Đương lúc một mình băng qua tảng đá nhỏ ở một góc vắng trên sân trường, cô bỗng trông thấy hai bóng người đang đứng sau hòn giả sơn nhiệt tình hôn nhau.
Gương mặt Thẩm Kha thoáng chốc đỏ bừng. Dựa theo nguyên tắc phi lễ chớ nhìn, cô giả bộ không hề phát hiện, lặng lẽ quay đầu bước đi, nhưng đúng lúc đó lại nghe thấy giọng chàng trai kia vang lên, "Tiểu Mai, người anh thích là em. Có điều, Thẩm Kha kia, cô ta nói, nếu như anh dám chia tay, cô ta sẽ nhảy lầu tự vẫn, anh..."
Cặp lồng trên tay Thẩm Kha rơi xuống nền đất, phát ra tiếng *leng keng*.
"Ai?"
"Tiểu Kha!"
Sau hòn giả sơn, gương mặt chàng trai lộ vẻ hoang mang.
Thẩm Kha nhìn anh ta, cười khan một tiếng, "Tần Lãng, tôi đứng ở lầu một nhảy, chắc chắn chết không nổi.", cô hít sâu một hơi, quát lớn, "Con mẹ nó! Anh là một thằng khốn nạn!", nói rồi khom người nhặt cặp lồng lên, nhắm thẳng đầu người kia, ném!
"Tiểu Kha! Em nghe anh giải thích. Em..."
Thẩm Kha gạt phăng bàn tay đang kéo mình lại, nhấc chân đá mạnh lên đầu gối Tần Lãng, khiến gã đau đến độ ôm chân ngồi xổm xuống đất. Cô hất đầu một cái, hùng dũng oai vệ rời đi.
"Khốn kiếp!" Đi tới ký túc xá, Thẩm Kha vừa chửi vừa dùng sức đá tường, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thét chói tai từ tầng trên truyền xuống. Cô ngẩng đầu, chỉ thấy một cái bóng đen lao nhanh xuống dưới, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
"Bốp" một tiếng, vật kia đập lên đỉnh đầu cô, đau đớn ập đến, cô lập tức thấy trước mắt một mảng đen thùi.
Chờ tới khi ý thức trở lại, Thẩm Kha cảm giác bản thân đang nằm mộng. Cả người cô như bị bóng đè, toàn thân đau nhức, ngay cả hít vào cũng cảm thấy khó khăn.
Cho đến khi một vật thấm ướt linh hoạt chui qua kẽ răng, ở trong miệng cô công thành đoạt đất, quấn lấy đầu lưỡi của cô, Thẩm Kha mới giật mình mở mắt.
"Anh, anh, anh làm gì đấy?!!"
Thẩm Kha nhìn gương mặt hoàn toàn xa lạ bên cạnh, sợ tới nỗi không nói nên lời. Cô thoáng nhìn lên người mình, chỉ thấy máu nóng toàn thân xông lên đầu!
Thân thể tuyết trắng trần như nhộng, khắp nơi đều là vết cào xanh hồng, còn có vết cắn vô cùng ám muội.
Trong giây lát, Thẩm Kha chỉ ước bản thân có thể tiếp tục ngất đi.
Nam nhân đang đè trên người thấy cô tỉnh lại, vươn tay lau khóe môi, nhếch miệng nở nụ cười tà nịnh, khiến cho lông tơ toàn thân Thẩm Kha đều dựng đứng.
Cô nhất định là đang mơ, đang mơ!
Thẩm Kha không ngừng tự nhắc nhở mình. Tuy cô không phải là một thiếu nữ mê trai, nhưng người trước mặt quá soái, dáng dấp quá câu hồn, thật không nên là một tên tội phạm cưỡng gian nha!
Đột nhiên phát hiện bàn tay của nam nhân kia hướng về phía mình, Thẩm Kha nôn nóng đến nỗi kêu to: "Anh đừng di chuyển! Nếu anh chạm vào tôi, tôi sẽ kêu lên đấy!"
Nam nhân kia giống như nghe được một câu chuyện cười, môi mỏng khẽ nhếch. Tiếng cười trầm thấp mỏng nhạt dội vào màng nhĩ của, khiến trái tim nhỏ bé của Thẩm Kha cũng bắt đầu run rẩy. Sau đó, hắn ta dùng sức nắm lấy cằm cô, đau đến nỗi Thẩm Kha chỉ có thể hít vào một hơi khí lạnh.
"Thẩm Kha, đây hẳn là tên ngươi!?"
"Anh buông tay!" Thẩm Kha liều chết đẩy tay hắn ra. Tên tội phạm cưỡng gian này biết tên của cô rồi? Thật đáng sợ! Quá sức đáng sợ! Bất luận thế nào, trước tiên cô phải trốn khỏi đây đã!
Thừa dịp hắn không chú ý, Thẩm Kha bất chấp xấu hổ, nâng đầu gối lên, thúc mạnh vào vật cứng nóng bỏng đang đè trên bắp đùi cô.
Nam nhân kia bị tấn công bất ngờ, "A" lên một tiếng rồi buông cô ra, hai tay che đi chỗ bị thương, thô bạo quát, "Tiện nhân! Đừng tưởng ngươi là Quận chúa thì ta không dám động đến ngươi! Chẳng qua chỉ là một Quận chúa tiền triều, ngươi còn nghĩ bản thân là cành vàng lá ngọc hay sao?"
Thẩm Kha vội vội vàng vàng vơ quần áo, bàn tay chợt dừng giữa không trung - chờ chút, hắn nói cái gì thế? Quận chúa? Tiền triều?
Cô rùng mình một cái, quay đầu nhìn quanh bốn phía. Cột trụ điêu khắc lộ vẻ tao nhã cổ điển; khắp nơi bày biện gốm sứ tuyệt đẹp; cửa sổ ô vuông; còn có giường gỗ lim khắc hoa...
Cô cúi đầu nhìn tay mình, da trắng nõn nà, mềm mại như không xương, mười ngón tay thon dài như ống trúc - rất đẹp! Có điều, đây không phải tay cô! Vài lọn tóc đen bóng trượt xuống trước ngực. Thẩm Kha túm lấy chúng, kéo mạnh mấy cái, chỉ thấy da đầu đau tới nỗi nhe răng trợn mắt. Hôm qua cô còn mới nhuộm tóc màu nâu hạt dẻ, tại sao giờ lại thành màu đen rồi! Còn có, cái đống vải vóc rải rác đầy đất kia...không phải hôm nay cô mặc quần jean và T-shirt sao?
Gương mặt Thẩm Kha tối sầm, suýt chút nữa lăn ra té xỉu.
Cô xuyên không rồi! Không những bị một chậu hoa đập chết, xuyên qua còn bị quẳng tới hiện trường cưỡng gian!?
Thử hỏi, trên đời này còn có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện cưỡng gian không?
Câu trả lời chính là, kẻ bị cưỡng gian là ngươi!
"Tiện nhân, xem ta chỉnh đốn ngươi thế nào!"
Trong khi cô đang đấu tranh tư tưởng một cách kịch liệt, nam nhân trần truồng kia đột nhiên lao rơi, vươn tay kéo cô quay lại.
Thẩm Kha nhìn đôi mắt gần như bắn ra lửa của hắn, bỗng nhiên bừng tỉnh ngộ- chuyện xuyên qua của cô, không ngờ lại là một màn ngược luyến tàn tâm!
Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết online, Thẩm Kha bắt đầu suy diễn. Nam nhân này đầu tiên là cường bạo cô, sau đó sẽ đem cô ngược, ngược nữa, ngược mãi, hành hạ tới nỗi khiến cô ngày ngày vừa rơi lệ vừa thổ huyết, sau đó còn không phải quân thì không gả; hoặc là sau này cô đem nam nhân này ngược, ngược nữa, ngược mãi, hành hạ tới nỗi khiến anh ta ngày ngày vừa QJ* vừa thổ huyết, sau đó còn không phải khanh thì không thú.
(*QJ: Cưỡng gian)
Lần đầu tiên trong đời, Thẩm Kha muốn ngửa đầu đối mặt với lão thiên, dựng ngón tay giữa.
Ngài có thể đừng rỗi hơi như vậy hay không!? Ngược văn đã sớm OUT rồi, hiện tại điềm văn lên ngôi, càng ngọt càng tốt, hiểu chứ? Cái gì thanh mai trúc mã, một kiếp chung tình, oan gia hòa thuận, chọn cái nào không chọn lại vứt cô đến đây?
Có điều, dưới tình cảnh hiện tại, cô không có thời gian đôi co với lão thiên = =.
Mắt thấy nam nhân kia đã ghì chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, chuẩn bị trình diễn tiết mục không thể thiếu trong chuyện ái tình, Thẩm Kha gấp gáp kêu ngừng, "Anh nghe tôi nói trước đã! Tôi không phải..."
Lời còn chưa nói hết, cửa phòng đã bị đạp ra.
Gió lạnh ùa vào, cóng tới nỗi toàn thân Thẩm Kha nổi da gà. Căn phòng vốn trống rỗng đột nhiên chật ních người.
Thẩm Kha đảo mắt nhìn mấy khuôn mặt đằng đằng sát khí trước mắt, mạch suy nghĩ dường như đột ngột đình trệ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất còn sót lại - Cái này có tính là bắt gian tại trận hay không?
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
8 chương
10 chương
201 chương
67 chương
65 chương