Yêu phải anh vợ
Chương 12 : Cảnh tượng kinh hoàng
Tiếng nhạc xập xình, làm rộn cả không khí trong bar, vẫn là địa điểm cũ, vẫn là nhóm bạn đã chơi thân lâu năm, đương nhiên là có cả cô bạn thân Thái Khánh lúc nào cũng yểu điệu và yếu đuối đến độ làm phiền Hạ Giang.
Bọn họ cùng nhau ngồi tại một góc, điên cuồng uống rượu, có lẽ trong số người ở đây Hạ Giang là người đặc biệt nhất, vì cô còn dẫn cả…’vợ’ của mình đến.
Kim Tuyết nói chuyện khá là thân với Thái Khánh, tính hai người một người thì nhát gan một người lại gan dạ, một kẻ bị động kẻ còn lại bị động, ấy thế mà chỉ mới ngồi xuống nói vài câu đã như là chị em tốt mà khoác vai nhau nói chuyện.
Đi cùng họ là Trịnh Phúc, anh ta là thiếu gia của một công ty xa xỉ phẩm dưới quyền của Y&Y,Hạ Giang và Trịnh Phúc đã quen biết từ lúc cô còn là sinh viên năm 3 của đại học A, lúc đó Trịnh Phúc là hot boy của trường, với vẻ bề ngoài baby và lãng tử nên được các bạn học nữ trong trường say đắm đến phát cuồng, nhưng đối với hạ Giang thì anh ta chẳng qua chỉ là một cậu ấm chẳng ra gì, với lại… cô không quen cô là ‘nam nhân’.
Cả hai gặp nhau cũng trong một tình huống hết sức nực cười, đó là… đi nhà vệ sinh!, còn nhớ lúc đó Trịnh Tuấn đi nhầm vào tolet nữ… và tình cờ gặp Hạ Giang trong đó , tuy Hạ Giang cải trang nam nhưng tolet nam căn bản… cô không thể sử dụng.
Cũng từ lúc đó thân phận nữ nhi của Hạ Giang mới có thêm một người biết, cũng từ lúc đó trong thế giới của Hạ Giang lại có thêm một anh bạn thân, lại bớt một phần cô đơn.
Cũng kể từ đó, tonog đại học A lại có thêm hai hot boy sáng giá torng mắt nữ sinh.
Cha của Trịnh Tuấn là giám đốc sáng tạo của Y&Y, rất được Hạ Bình trọng dụng, quen biết một thời gian, Hạ Giang mới thay đổi suy nghĩ về trịnh Phúc, anh ta không phải đơn giản chỉ là một cậu ấm phá gia chi tử.
Trịnh Phúc nhìn Hạ Giang, giễu cợt: “Hai người không phải định chơi cái kiểu GL đang hot chứ?”
“Trí tưởng tượng cậu thật phong phú.”- Hạ Giang liếc Trịnh Phúc sau đó lại nhìn về một góc sofa, cả hai đứa con gái đã say mê nói chuyện, nào là shopping, nào là bộ phim nào đang hot, mấy đề tài đó Hạ Giang không có hứng thú.
Trịnh Phục nhún vai: “Tôi chỉ sợ cậu chơi cái trò kịch giả tình thật thôi.”
Hạ Giang bật cười, uống một chút rượu vang, nhìn lên sàn nhảy đang cực kì sôi động trên kia, Trịnh Phúc ngồi kế bên không hiểu sao lại đột nhiên nghiêm túc nhìn cô: “Giang, cô ta đáng tin chứ? Tôi chỉ lo sẽ có ngày cô ta bán đứng cậu.”
Hạ Giang biết Trịnh Phúc đang lo cho mình, nếu như thân phận của cô bị lộ thì chắc chắn sẽ dẫn đến những phong ba sóng gió cho Hạ gia và Y&Y, đây chính là điểm yếu chí mạng của Hạ Giang.
Hạ Giang mỉm cười, nhìn Kim Tuyết cách mình không xa, nhìn từng cử chỉ của Kím Tuyết, tuy cô ta là một thiên kim tiểu thư nhưng lại chẳng có chút phong cách nào, lúc nói chuyện hưng phấn thì quơ tay múa chân loạn xạ, Kim tuyết là cô gái dám sống thật với chính mình.
Điều này hạ Giang chưa dám!
“Tôi tin cô ấy, Kim Tuyết tuyệt đối là một cô gái tốt.”- Hạ Giang kiên định nói.
Trịnh Phúc gật đầu, đương nhiên anh ta cảm nhận được điều này, từ lúc đầu gặp Kim tuyết anh ta đã biết đó là một cô gái đơn giản, nhưng…
Chỉ có điều…
Nếu đó thật sự là bản chất thật của cô thì quả thật là một điều đáng trân quý, nhưng nếu chỉ là giả tạo… thì quả thật cô gái này không thể xem thường.
Hạ Giang thấy mình cần phải phát tiết với những điệu nhạc trên kia, cô đứng lên kéo tay ba người bạn của mình lên sàn nhảy: “Nào, nào, tôi muốn ba người điên cuồng đêm này.”
Bóng dáng bốn người trẻ tuổi, hòa vào đám đông, điên cuồng đung đưa theo những điệu nhạc, trên bàn DJ là một cô gái có thân hình nóng bỏng cũng đang nhún nhảy theo nhịp điệu do mình tạo nên.
Sau khi nhảy được lúc, Hạ Giang ra ngoài hóng gió, cô thật cảm thấy thán phục tinh lực của ba người bạn của mình, đến khi cô đuối rồi vẫn có thể la hét bên trong.
Bên ngoài Wonder club là một mảnh vườn yên tĩnh, nơi đây hoàn toàn khác với cái không gian náo nhiệt, xa hoa bên trong, đây là nơi người em trai ‘đáng mến’ của cô thiết kế, tên này trong công việc thì chẳng ra sao nhưng quả thật phải công nhận tài thiết kế nội thất của nó quả là không thể xem thường.
Dọc theo mảnh vườn là những đóa hoa lan đang ấp ủ trong màn đêm, Hạ Giang nhớ đến ở biệt thự Hạ gia cũng có trồng một loại hoa như vậy.
Hạ gia?
Đã bao lâu rồi cô không trở về đó, 3 tháng kể từ ngày kết hôn, Hạ Giang chưa từng đặt chân về Hạ Gia, mà về đó làm gì? Để chứng kiến những cảnh giành dựt đấu đá của mấy dì hay là những áp lực từ người cha mình đặt lên? Đối với cô, nơi đó là nơi cô không muốn xuất hiện.
Hạ Giang tình cờ đi đến bên một cửa sổ sát đất, cô dựa vào cửa sổ nhìn lên trời, ngắm những ngôi sao lấp lánh như những con mắt của vũ trụ.
“Đăng Khoa! Số hàng đợt này cậu dám nuốt một mình, tôi sẽ không để cậu yên.”
Một giọng nói phẫn nộ vang lên, có thể là bên trong căn phòng đang có người, vốn dĩ Hạ Giang chẳng quan tâm nhưng khi nghe ra được cái tên khá quen kia…
Đăng Khoa?
Là hắn sao? Hạ Giang quay lại nhìn vào bên, nhưng cả cái cửa bên trong đã bị một tấm rèm lớn che lại, chỉ để một khe hở nhỏ, nhưng cũng đủ quan sát.
Đăng Khoa ngồi trên sofa, ánh mắt lạnh như băng ngàn năm không hề mất đi bình tĩnh mà nhìn người đàn ông đang đứng.
Người đàn ông đó khoảng chừng 30 tuổi, ánh mắt tràn đầy sự không phục nhìn Đăng Khoa.
Hạ Giang bất giác hít sâu một hơi, quả đúng là hắn rồi, sao hắn lại ở đây? Điều đó không quan trọng, nhưng điều làm Hạ Giang sợ hãi là ánh mắt của Đăng Khóa, ánh mắt đó lạnh lẽo, nó không giống với những lần gặp trước nay, trước đó ánh mắt của hắn cũng lạnh nhạt nhưng lại rất nghiêm túc còn lần này là cái lạnh… lạnh của sự chết chóc.
Đăng Khoa lạnh lùng nhìn người đàn ông đang chỉ tay vào mình, ngữ khí không nhanh không chậm nói: “Ari, đối với một con cờ không còn giá trị lợi dụng, cậu nghĩ tôi vẫn sẽ ngu ngốc mà giữ bên mình sao?”
Người đàng ông tên Ari phẫn nộ, không thể tin nổi nhìn Đăng Khoa, dùng sức gằng từng chữ một: “Đăng Khoa, tao không ngờ mày lại bỉ ổi đến vậy.”
Đăng Khoa nhếch miệng: “Vụ hàng này không đến lượt cậu nhúng tay vào, cầm lấy số tiền trước mặt và biến đi.”
Ari cười khẩy nhìn xấp tiền đặt trên bàn: “Tao đã phục vụ nhiều năm cho tổ chức, mày nghĩ tao sẽ cam lòng chịu thiệt?”
Đăng Khoa bình thản nhìn Aric: “Cậu muốn sao?”
Ari được nước bắt đầu lấn tới: “Đơn giản thôi, 100 tỷ đô la, mày đừng quên vụ hàng này tao nắm rất rõ, nếu tao không cẩn thận nói ra thì mày cũng không được cắt nào đâu.”
Đăng Khoa hừ lạnh, sau đó đứng lên, lúc Ari tưởng rằng hắn sẽ lấy tiền cho mình thì Đăng Khoa lại bất ngờ rút súng và…
~ Pằng ~ tiếng súng vang lên, thân hình đàn ông gục xuống, cái chết thật nhẹ nhàng và nhanh trong tức khắc.
Hạ Giang kinh hãi che miệng lại ngăn cho mình không hét lên, hai mắt cô trừng lớn nhìn một cảnh tượng kinh hoàng trước mắt? Hắn dám giết người…
Đăng Khoa bỏ súng xuống giao việc xử lí thi thể cho một vài người đàn ông rồi rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
17 chương
99 chương
120 chương
10 chương
11 chương
18 chương