Yêu phải anh vợ
Chương 13 : Giọng nói rất êm tai
Hạ Giang và Kim Tuyết về đến biệt thự Đăng gia cũng đã là 9 giờ tối, giờ này chắc mọi người trong nhà điều đã có mặt, Kim Tuyết nhìn qua Hạ Giang, cảm thấy từ lúc ở quán bar về cho đến giờ cô cứ run bần bật như nhìn thấy quỷ không bằng.
Kim Tuyết huýt tay Hạ Giang: “Nè, chị à không anh sao vậy?”
Hạ Giang lúc này mới ý thức được là xe đã đầu tại gara biệt thự, cô khẽ lắc đầu định mở cửa đi xuống nhưng đột nhiên khựng lại quay sang Kim Tuyết: “Kim Tuyết, nhà em có ai là xã hội đen không?”
Kim Tuyết cứ như là vừa nghe được một chuyện hoang đường nhất, cô ấy vừa cười vừa nhìn Hạ Giang chăm chú: “Chị đang nói mớ hả? Đăng Hoàng là dòng dõi hoàng gia làm sao có thể là xã hội đen?”
Hạ Giang mặc kệ lời nói của Kim Tuyết, cô hỏi tiếp: “Nếu, nếu có người là xã hội đen giết người không chớp mắt thì thế nào?”
“Chị sao vậy? bị bệnh hả?”
“Em mặc kệ chị, nói cho chị nghe, mau.”- Hạ Giang sốt ruột.
Kim Tuyết im lặng hồi lâu như đang phân tích người trước mặt mình, sau đó nói: “Trong gia tộc quy định, tất cả con cháu thuộc dòng máu Monaco, cho dù là hậu duệ cũng không ngoại lệ, nhất định phải theo con đường làm ăn trên bạch đạo, tuyệt đối không được dính dáng tới hắc đạo càng không được làm những chuyện phi pháp, nếu có người dám phá luật…”- Nói tới đây Kim Tuyết hít sâu một hơi, nhìn sâu vào đôi mắt gấp gáp của Hạ Giang: “Chịu hình phạt do Nữ Hoàng đặt ra từ thời lập quốc là… đưa vào tử địa, giam giữ suốt đời, không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời.”
“Tử địa?”- Hạ Giang nghi vấn nhíu mày
Kim Tuyết gật đầu: “Tử địa chính là nhà lao của Monaco ở Anh quốc, nơi đó thường giam giữ những người trong dòng tộc dám làm sai quy định, đã vào là không thể ra, kinh khủng vô cùng.”
**
Hạ Giang và Kim Tuyết trong vai một đôi ‘vợ chồng son’ bước vào nhà, nhìn thấy Đăng Thường và vợ ông ta là Vân Luyến ngồi trên sofa cùng với… Đăng Khoa.
Nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của hắn làm Hạ giang nhớ đến… cảnh tượng kinh hoàng khi nãy, một người một giây trước vừa giết người, một giây sau lại ngồi ở nhà như ‘con ngoan trò giỏi’ mà không có chuyện gì xảy ra, lần đầu tiên Hạ Giang nhìn thấy.
Như lời Kim Tuyết nói, thì có vẻ cô ta và cha mẹ cô ta chưa biết chuyện Đăng Khoa theo con đường hắc đạo, vậy là lí do gì khiến Đăng Khoa phải chọn một con đường đen tối như vậy trong khi hắn biết rõ khi mình làm chuyện này sẽ phải nhận hình phạt nặng nhất của dòng tộc?
“Ba, mẹ Anh hai.”- Kim Tuyết như một đứa con nít mới đi học về, vui vẻ nhào vào lòng Vân Luyến.
Câu reo của Kim Tuyết cũng đồng thời kéo Hạ Giang về lại với thực tại, đôi mặt vô tình nhìn qua Đăng Khoa lại phát hiện hắn đang nhìn mình như đánh giá, liền cụp mắt xuống.
“Hạ Giang, con lại đây ngồi.”- Đăng Thường nhìn Hạ Giang mỉm cười chỉ tay vào chỗ trống bên cạnh Đăng Khoa.
Hạ Giang hít sâu một hơi, bây giờ có mặt mọi người ở đây cô không cần phải sợ người đàn ông đầy sát khí đó, Hạ Giang hiên ngang bước đến bên cạnh Đăng Thường ngồi xuống.
“Cả ngày hôm nay hai đứa đi đầu thế?”- Đăng Thường mỉm cười nhìn Hạ Giang, sau đó nghiêm mặt nhìn Kim Tuyết: “Khong 6phải là con bé này lại bắt con chiều nó cái gì quá đáng chứ?”
“Cha”- Kim Tuyết Kháng nghị.
“Làm gì có, Tuyết Tuyết rất ngoan, hôm nay còn định về Y&Y lập lại hệ thống nhân sự và giải quyết một số chuyện, Tuyết Tuyết cũng có hứng thú nên con dẫn cô ấy theo học hỏi.”- Hạ Giang mỉm cười, thản nhiên nói, đương nhiên từ góc độ này cô cũng có thể nhìn thấy được cái vẻ mặt kiểu ‘không thể tin nổi’ của Kim Tuyết và Đăng Thường.
Kim Tuyết ngạc nhiên là vì người mới vừa dẫn cô ta đi bar, người vừa điên cuồng nhảy trên sàn nhảy ở bar bây giờ lại rất bình tĩnh nói rằng mình đi lo công việc? Nếu Kim Tuyết không phải người torng cuộc e là cũng bị thái độ ‘ thành thật’ của Hạ Giang làm mình tin vô điều kiện rồi.
Đăng Thường ngạc nhiên là vì đứa con gái này của ông từ trước tới giờ không thích công việc làm ăn cho lắm, cứ buông ra là sẽ đi rong chơi ở những nơi không đàng hoàng.
Đăng Thường cười lớn, rất hài lòng: “Con bé này, lấy chồng về là thay đổi tính cách ngay, con ngoan như vậy có phải cha cũng nên thu xếp cho con một chuyến tuần trăng mật không?”
“Không được.”
“Tốt quá!”
Cả Hạ Giang và Kim Tuyết đồng thanh nói nhưng lại khác nhau về nghĩa.
Hạ Giang liếc Kim Tuyết một cái sau đó lấy lại phong độ cười: “Là vậy, con còn một số công việc ở Y&Y, hơn nữa sắp tới còn phải đến Đăng Hoàng làm việc, công việc quá nhiều không có thời gian, nếu Tuyết Tuyết muốn đi chơi, có thể đợi con rảnh rồi dẫn em ấy đi.”
Đăng Thương bật cười sản khoái, rất hài lòng nhìn Hạ Giang: “Là đàn ông con trai, lúc nào cũng nghĩ cho công việc là chuyện tốt, rất tốt, sắp tới con tới Đăng Hoàng cứ đi theo anh cả con mà học hỏi.”- Nói rồi ông quay sang Đăng Khoa: “Con phải trợ giúp em rể mình, nó là nhân tài hiếm có nên chắc không phải rườm ra quá.”
“Khụ, Khụ…”- Kim Tuyết đang uống trà cũng bị sặc nước sau đó cười như bị nhập, giọng nói cũng đứt quãng: “Ha ha, đàn, đàn ông con trai? chết cười mất thôi.”
“Kim Tuyết, con nghiêm túc đi, như vậy ra thế thống gì?”- Vân Luyến nghiêm giọng nhìn Kim Tuyết.
Kim Tuyết vốn chỉ muốn đùa cho Hạ Giang khó xử thôi, ai bảo khi nãy cô phá hỏng cơ hội để cô ta được đi du lịch một chuyến chứ?
Nhưng cô ta đâu thể lường được trò đùa này…
Đã thành công dẫn dắt ánh mắt nghi hoặc của Đăng Khoa lên người Hạ Giang bên cạnh mình.
Đuôi mắt Hạ Giang cũng nhận ra điều đó, thậm chí cô còn nhìn thấy một chút ý cười nhàn nhạt trong đôi mắt lạnh lẽo của hắn…
Mà hình như Kim Tuyết cũng nhận ra điều bất thường này, cô ta hắng giọng: “Ý con là… là anh ấy chỉ mới 20 tuổi thôi, còn trẻ như vậy mà đàn ông nỗi gì?”
Đăng Thường hình như không nghi ngờ gì, vẫn luôn cười sản khoái: “Con trai đã cưới vợ thì thành đàn ông chỉ trong một đêm, đây là chuyện thường thôi.”
Hạ Giang cố gắng mỉm cười: “Đúng vậy” sau đó đầy hàm ý nhìn Kim Tuyết: “Nhưng Con gái lấy chồng chỉ sau một đêm thì chưa chắc trở thành phụ nữ, phải không em…yêu.”
Kim Tuyết bức bách quay đi chỗ khác.
“Em rễ à, sao tôi cứ cảm thấy giọng nói của em nghe có vẻ không giống đàn ông cho lắm nhỉ”- Một giọng nói nãy giờ không thấy vang lên, cuối cùng cũng đã vang lên, âm thanh vẫn điều điều.
Hạ Giang chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh lạnh toát, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nhìn Đăng Khoa: “Đây là bẩm sinh, người ta thường nói lắm tài thì nhiều tật mà.”
Đăng Khoa hình như không màng tới câu nói có phần ngạo mạn của Hạ Giang, hắn gật đầu nhưng đầy hàm ý nói: “Giọng nói rất êm tai.”
Nói xong hắn đứng lên bước lên phòng, để lại Hạ Giang và Kim Tuyết nhìn nhau không biết nói gì, còn hai vị trưởng bối thì không nghe được câu nói sau cùng của Đăng Khoa nên cũng không có biểu hiện gì.
Truyện khác cùng thể loại
84 chương
63 chương
46 chương
57 chương