Yêu nhầm lão đại

Chương 12 : Đóa hoa trong lòng

Lúc này ánh mắt Tống Quân Tường dời sang đặt trên người Hứa Dương, vẻ mặt rõ ràng biến đổi, ông ta nở nụ cười niềm nở: "Hứa tổng đến lâu chưa, tiếp đón ngài có thiếu sót gì không?", cô thầm mỉa mai trong lòng ông cũng có lúc nịnh bợ hèn hạ đến vậy sao. Anh quay sang nhìn cô rồi nắm tay cô bước đi đến một sofa rồi ngồi xuống, hoàn toàn không xem đám người kia ra gì cả. Hai vợ chồng kia lại tiến đến, đúng là đeo bám không thôi, Liễu Hạnh kia nói: "Hứa tổng à, cậu xem An Lạc nhà chúng tôi tài giỏi có, xinh đẹp có, có thể nói con bé mà làm trợ lý bên cậu không phải tốt lắm sao." Bà ta nhìn sắc mặt của Hứa Dương rồi lại liếc xéo cô nói tiếp: "Còn hơn là ai kia lễ giáo đều không có, cậu vẫn là nên chọn một bông hoa tươi đẹp thì hơn." Anh vẫn điềm nhiên như không nghe thấy, với tay ra lấy một miếng trái cây đưa đến bên miệng cô với vẻ rất cưng chiều, cô có hơi bất ngờ trước hành động này của anh nhưng khi nhìn vẻ mặt đang tức giận của bà ta cô cũng rất vui vẻ mà phối hợp cùng anh. Chờ cô ăn xong, anh lại đưa đến một ly nước ép trước mặt cô, không nhanh không chậm mà mở lời: "Bông hoa tươi đẹp nào đó tôi không thấy, trong mắt tôi chỉ thấy bông hoa xinh đẹp độc nhất trên đời này. Cho dù có ngàn vạn bông hoa trong cả rừng hoa, tôi cũng chỉ cần bông hoa này." Liễu Hạnh lúc này tức đến đỏ cả mặt, Tống Quân Tường vỗ về an ủi bà ta, rồi lại lên tiếng nhờ vả anh: "Chuyện đó chúng ta đừng nói nữa, Hứa tổng à còn việc đấu thầu công trình khu giải trí kia có thể nhờ anh giúp đỡ tôi chứ? Anh cũng là người nắm giữ nhiều cổ phần của công ty, nếu công ty giành được công trình này sẽ là món lợi lớn." Anh đặt mạnh ly rượu xuống bàn, quay sang nhìn ông ta với ánh mắt sắc lạnh: "Ông cũng biết tôi giữ nhiều cổ phần, ông cũng nên nhớ mình ngồi lên vị trí chủ tịch là nhờ ai, công trình này tôi đã nói ông không được động vào rồi sao ông cứ cố tình nghe không hiểu vậy?" Cô cảm thấy có chút sợ khi nhìn vào anh, anh thật không phải anh nữa rồi, cô cứ cố tìm chút gì đó còn sót lại nhưng hóa ra đều mất hết cả rồi. Ông ta bị anh làm đến lúng túng, không khí lúc này có chút căng thẳng. Đúng lúc này nhạc cất lên, anh kéo tay cô bước ra khiêu vũ, anh ôm chặt eo cô, tay cô đặt lên vai anh, hai người thật sự nhảy rất nhịp nhàng. Mọi người xung quanh đều nhìn vào họ, nhiều lời khen ngợi hai người đẹp đôi, một vẻ đẹp điển trai cao ngạo kết hợp với vẻ đẹp quyến rũ hấp dẫn kia thật là một bức tranh tuyệt tác. Cô cảm thấy đây là lúc thích hợp để hỏi đáp mọi chuyện: "Anh là người giúp Tống thị hồi phục lại sao?" Anh chỉ im lặng không nói gì. Cô lại tiếp tục: "Tại sao anh phải làm vậy chứ?" Lần này, anh ghé sát bên tai cô thì thầm: "Là vì em" Cô còn muốn hỏi thì đã bị anh ngăn lại, anh đưa ngón tay đến trước môi cô làm động tác bảo cô im lặng, anh nhìn cô rất lâu, rồi lại thở dài lộ rõ vẻ mệt mỏi: "Em đừng nghĩ đến những chuyện khác nữa, em chỉ cần tận hưởng khoảnh khắc này bên tôi thôi, không được sao?" Trong mắt cô lộ rõ vẻ phức tạp, anh vừa nói là mọi chuyện anh làm đều là vì cô và giờ anh muốn tận hưởng thời gian bên cô sao, cô không nghe nhầm chứ? Cô nhìn vào khuôn mặt đó, trong đôi mắt anh lúc này thật sự có bóng hình của cô, ánh nhìn lại rất ôn nhu lại rất đau thương. Cô đưa tay lên muốn chạm vào đôi mắt ấy, nhưng ngay lúc này nhạc bỗng nhiên tắt, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Hứa Dương à, hôm nay là sinh nhật của em mà, anh có thể nhảy với em không?" Cô quay sang nhìn, thì ra đây là Tống An Lạc, con gái của "hai vị vừa rồi" hay nói khác hơn là em họ của cô, cô chợt thấy buồn cười cho suy nghĩ vừa rồi của chính mình, cô rời khỏi vòng tay anh quay người đi về phía ghế sofa. Cô nhìn cô gái đó rồi chợt nhớ về bóng dáng của cô gái có hôn ước với anh trước đó, không phải lúc đó anh cũng nói yêu cô sao nhưng chỉ mới vài ngày đã quay lại với vị hôn thê kia, và giờ lại là một bóng hồng khác tìm đến, trong bảy năm qua chắc anh không ngu ngốc dành thời gian nhớ đến một người như cô, hay bây giờ anh cũng chỉ tạm thời xem cô là một tình nhân vui đùa mới. Cô liên tiếp uống vài ly rượu, nhìn hình dáng hai người kia đang quấn quýt đằng kia làm cô thật chán ghét vô cùng, lúc này có một người chợt ngồi xuống cạnh cô, là người khi nãy - Gia Minh. Anh ta nâng ly rượu lên cùng uống với cô, cô chợt cười hỏi: "Anh thấy hai người họ thế nào?" Anh nhìn theo hướng cô chỉ rồi lại nhìn cô: "Nhảy rất đẹp." Cô nhìn anh có chút bất ngờ, theo câu hỏi của cô dụng ý câu trả lời sẽ phải là "đẹp đôi, rất xứng" chẳng hạn nhưng anh lại nói nhảy rất đẹp, thật khiến cô thấy thú vị. Cô cũng không bận tâm đến hai người ngoài kia mà tiếp tục trò chuyện với anh rất vui vẻ, giọng nói của anh rất dễ nghe. Anh họ Lý, là tổng giám đốc của công ty A, anh cũng có mở vài nhà hàng còn mời cô lần sau ghé dùng cơm, anh còn nói nhìn cô rất giống một người bạn cũ của mình nên rất muốn làm quen. Đúng lúc hai người đang nói chuyện say sưa, thì con người băng lãnh kia trở lại, bộ mặt anh lúc này âm u đến đáng sợ: "Hóa ra em đẩy tôi đi là để ngồi đây vui vẻ với tên này à."