Yêu nhầm lão đại

Chương 11 : Ổ khóa và chìa khóa

Từng mảnh kí ức vụn vỡ đó thoáng qua cứ như vừa mới xảy ra vậy vô cùng chân thực và sinh động, cô thở dài nhìn ra bên ngoài cửa sổ chợt nhận ra bầu trời đã ngả sang màu hồng nhàn nhạt của hoàng hôn tự bao giờ. Cánh cửa phòng lại một lần nữa mở ra, anh mặc một bộ vest đen lịch lãm bước vào, trên tay cầm theo một cái hộp bước về phía cô: "Mau thay đồ rồi cùng tôi đi dự tiệc, lần này tôi cho em ba mươi phút thôi, được chứ?" Cô tỏ vẻ khó hiểu, nhận cái hộp từ anh rồi đi vào phòng tắm, anh nhìn theo dáng người đó cũng bất giác mỉm cười, anh thật sự chờ ngày cô trở về đã rất lâu rồi, lần này anh sẽ không để cô rời xa nữa. Anh bước đến bên cửa sổ, thả mình ra khung cảnh ngoài kia, cảm giác mọi thứ đều rất đẹp, lại theo thói quen gần đây mà rút một điếu thuốc ra châm lửa đưa đến bên miệng. Lời nói cô vang lên cắt ngang hành động đó: "Từ lúc nào mà anh lại hút thuốc vậy? Mùi thuốc thật khó chịu." Anh lấy tay dập tắt điếu thuốc, nhìn về phía cô. Hôm nay bộ váy màu đỏ rượu mà anh chọn đúng là rất hợp với cô, tôn lên làn da trắng mịn màng, kiểu áo khoét ngực làm lấp ló rãnh ngực sâu, phần eo có hai đường vải đan chéo nhau lộ ra cái eo thon gọn trắng nõn, đuôi váy xòe rộng với các đường vải đan xen kết hợp hai tông màu đỏ trông thật bắt mắt, trông dáng vẻ của cô bây giờ thật khiến người ta mê đắm mà. Cô bị anh nhìn đến lúng túng, ánh mắt kia như đang đi dạo trên cơ thể cô làm hô hấp cô cũng trở nên khó khăn hơn. "Anh nhìn đủ chưa hả? Nếu không có ý định đi nữa thì tôi lập tức thay đồ ra đây." Anh bước đến siết chặt vòng eo kia, bên môi là một ý cười hiện rõ: "Đúng là tôi thật sự không muốn đi nữa, vẻ đẹp này của em nếu ra ngoài kia để những người khác cùng chiêm ngưỡng thật là khiến tôi phát điên mất, tôi thật lòng muốn đem em cất nơi nào đó chỉ cho mình tôi nhìn ngắm." Tim cô có chút xao động, tự hỏi anh có còn yêu cô như trước không hay là đang cố tình xem cô như một trò chơi mà đùa cợt như lần trước, cô nhẹ đẩy anh ra bước đến bên bàn, ngắm nhìn trang sức mà anh cũng đã chuẩn bị sẵn trong hộp. Anh cũng không nói gì, bước lên lấy sợi dây chuyền, vén tóc cô rồi đeo vào cổ cho cô, bàn tay lạnh buốt chạm vào vùng cổ làm cô có chút cảm giác ngứa ngáy. Anh tựa đầu vào vai cô, đưa tay chạm vào mặt dây chuyền kia, đó là hình một ổ khóa nhỏ màu trắng đính nhiều hạt pha lê nhỏ lấp lánh, anh chợt hỏi: "Thích không?" Cô có phần thắc mắc: "Nhưng tại sao lại là ổ khóa?" Đầu anh vẫn tựa trên vai cô, anh đưa tay lên lắc nhẹ cổ tay mình, trên tay anh là một chiếc vòng đen rất đẹp nhưng lại có một chiếc chìa khóa trắng nhỏ móc vào nhìn thật không hợp mắt chút nào cả. Như nhận ra ánh mắt có phần khó hiểu của cô, anh lên tiếng giải đáp: "Nhìn không hợp đúng không, vì chúng là hai thiết kế khác nhau. Chiếc chìa khóa này với ổ khóa của em mới là cùng một bộ. Tôi chỉ muốn em luôn nhớ rõ em thuộc về tôi, không được sự cho phép của tôi em mãi mãi không được rời xa tôi. An Kỳ à, em phải nên ghi nhớ kĩ điều này." Cô nhìn vào trong gương, hình ảnh hai người nhìn vào cứ nghĩ là một cặp đôi vô cùng hạnh phúc nhưng thật ra tình cảm đã không còn như trước, ánh mắt của anh đã không còn ấm áp ôn hòa, giờ đây chỉ thấy sự lạnh lẽo cô độc mà chính cô cũng không thể hiểu nổi anh đang nghĩ gì, bảy năm qua anh đã có một cuộc sống ra sao chứ. Thấy cô rơi vào trầm mặc, anh cũng không muốn nói gì thêm chỉ kéo tay cô rời khỏi đó. Ngồi trên xe đến đó cô cảm thấy lo lắng không thôi, không biết là bữa tiệc đó ra sao, có trang trọng không, cô sợ nhất là cảm giác lạc lõng khó hòa hợp trong đám đông. Anh nhìn cô, đưa tay ra vỗ nhẹ tay cô: "Đừng quá lo lắng, đối với em đây sẽ là một bữa tiệc vô cùng thú vị." Con đường quen thuộc trước mắt hiện ra, nơi anh dừng lại làm cô thấy vô cùng hốt hoảng, đó chính là Tống thị. Anh vẫn rất bình thường bước xuống xe rồi vòng sang mở cửa xe mà chờ cô, cô nhìn anh đầy lo lắng: "Tại sao lại đưa tôi đến đây? Anh lại muốn làm gì hả?" Anh cầm lấy tay đỡ cô xuống xe, giọng nói vẫn rất bình thản: "Em có gì phải sợ chứ? Có tôi bên cạnh không ai dám làm gì em cả, mau vào trong thôi." Từ cửa bước vào trong đúng là ai gặp cũng đều tay bắt mặt mừng mà chào hỏi anh cứ như anh là trung tâm của buổi tiệc này. Nhưng thực tế người chủ trì buổi tiệc đang đứng phát biểu trên kia, không phải người xa lạ đó chính là cậu ba của cô - Tống Quân Tường. Cô nhìn về hướng đó rồi lại nhìn anh trong lòng có rất nhiều câu hỏi: Tại sao Tống thị lại quay về tay người họ Tống, với tình hình lúc đó của Tống thị thì khả năng vực dậy gần như là không thể, với lại Hứa Đức Thiên dễ dàng buông tay một miếng mồi ngon như vậy sao... Chợt một ly rượu vang đưa đến trước mặt cô liền bị anh gạt ra: "Cô ấy không uống rượu." Cô chợt giật mình lại, nhìn anh rồi nhìn về người vừa bị anh hắt hủi. Người kia lại giơ tay ra như muốn chào hỏi cô, nhìn anh ta cũng rất sáng láng và đẹp trai lại đầy vẻ hiền lành nên cô cũng đưa tay ra định đáp lại, anh lại tóm lấy tay cô kéo về. Người kia có chút bất ngờ nhưng rồi lại bình tĩnh cất giọng ôn hòa: "Chào cô, tôi tên Gia Minh, rất vui được quen biết cô." Cô cảm thấy khó hiểu người như anh ta sao lại bị Hứa Dương ghét đến thế, nên lần này cô liếc nhìn anh trước như ra vẻ cảnh cáo anh không được nhúng tay vào rồi quay sang mỉm cười chào lại người kia: "Chào anh, tôi tên Tống Hạ Nhiên, hân hạnh biết anh." Lúc này một giọng nói hết sức quen thuộc vang lên: "Tống Hạ Nhiên sao, cái tên nghe cũng rất được đó", người này không ai khác là Liễu Hạnh, đúng là vẫn đanh đá như ngày nào, cô ta đang khoác tay chồng tiến tới. Tống Quân Tường nhìn cô một lượt khẳng định mình không nhìn nhầm rồi mới lên tiếng: "Tống An Kỳ, lâu rồi không gặp, cô vẫn sống khỏe chứ." Lúc cô đang cảm thấy khó mà nói ra lời thì anh chợt ôm lấy cô rồi đáp trả: "Cô ấy sống rất tốt." Cô ngước nhìn người đàn ông này, xem ra anh đang rất vui vẻ xem vở kịch hội ngộ "thú vị" này.