Hắn lẳng lặng ngồi dựa vào chiếc ghế đặt bên một cái bàn dài, những ngón tay thon dài chống nơi cằm, không biết đang nghĩ gì. Nha hoàn đưa nàng vào rồi lui ra ngay. Uất Lam nhìn thẳng vào Bộ Nguyên Ngạo, chỉ nhìn thôi nàng đã cảm thấy thật thỏa mãn. Cảm giác hạnh phúc tan biến trong thoáng chốc, nàng lại nhớ tới thái độ của hắn, trái tim lại đập nhanh hơn. "Nguyên..." Nàng lại nhớ tới lời của nha hoàn nọ, nhưng gọi hắn là ‘gia’ nàng không sao gọi được. Hắn không phải ‘gia’ của nàng, mà là Bộ Nguyên Ngạo nàng đợi suốt năm năm, mong mỏi suốt năm năm. Đôi mắt lạnh lùng quay lại, không chút độ ấm nào nhìn thẳng vào nàng. Ánh mắt của hắn làm nàng co rúm lại, nàng …còn chưa thay bộ quần áo khiến hắn cảm thấy bẩn thỉu kia, nàng có chút thẹn thùng. "Quả nhiên là phong cách nhà họ Uất." Hắn cười lạnh. Nàng khó hiểu nhìn hắn. "Không phải lão Uất chỉ cho cô một bộ quần áo này thôi đấy chứ? Mang đến nhà họ Bộ nhiều hơn một chút đều là tổn thất nhỉ." Ngữ điệu châm chọc của hắn khiến lòng nàng có chút tổn thương. "Nguyên Ngạo!" Nàng khẩn cầu bước lên từng bước, "Huynh làm sao vậy? Huynh hận năm đó cha muội không giúp huynh sao?" Nước mắt lại chuyển quanh, nàng cũng cảm thấy cha nàng làm vậy là không đúng, nhưng nàng không cách nào ngăn cản ông được! "Không giúp ta?" Hắn đùa bỡn nhìn nàng. Hai hàng lông mày nhếch lên, "Đúng, ta hận." Hắn vậy mà lại cười phá lên. Nàng ngơ ngác nhìn hắn, "Nguyên Ngạo..." Nàng cố gắng nói thật to, hắn giống như không muốn nghe nàng giải thích. "Người đâu!" Hắn gọi, cũng không nhìn nàng nữa. Nha hòan lúc nãy đẩy cửa bước vào, Bộ Nguyên Ngạo nhìn nàng ta, "Vừa rồi ngươi nói những gì với cô ta? Đi xuống lĩnh hai mươi cái vả miệng!" "Nguyên Ngạo!" Uất Lam kinh hoảng, là vì nàng sao? Nàng làm sai gì mà hắn lại trừng phạt nha hoàn này? "Bốn mươi cái!" Hắn nhếch môi một cái. Nha hoàn kia oán hận nhìn nàng, Uất Lam lạnh cả người, chẳng lẽ là vì nàng gọi tên hắn sao? Nước mắt cuối cùng cũng rơi ra, hắn hận nàng đến mức này sao? "Tha cho nàng ấy..." Nàng nhìn hắn, "Được không, gia." Một tiếng gọi này cũng đủ làm nàng tan nát cả cõi lòng, hắn … quả thật không còn là Nguyên Ngạo của ngày xưa nữa rồi. "Đi xuống lĩnh mười cái vả miệng." Hắn cười, tán dương nhìn Uất Lam, "Xem ra, cô vẫn biết nên làm thế nào nhỉ.” Nàng đờ đẫn nhìn hắn, nước mắt lạnh lẽo lăn đến cằm làm da thịt nàng đau đớn. Biết là không nên hỏi, biết là sẽ nhận được một đáp án khiến nàng tổn thương thật sâu, nhưng nàng vẫn muốn hỏi, cho dù đã đến tình cảnh này rồi nàng vẫn không dám tin. "Huynh... Còn có thể lấy muội không?" Mi mắt hơi nhíu lại, hắn nở một nụ cười thản nhiên. Chậm rãi đứng dậy, hắn đến gần nàng, nàng cũng không hề cử động. Mắt kia, mi kia, nụ cười dịu dàng kia … tất cả đều được vẽ không biết lần thứ mấy ngàn mấy vạn trong đầu nàng rồi. Sao hắn lại không phải là Nguyên Ngạo được? Nàng xúc động nhìn hắn, là hắn mà, đúng hắn. Tay hắn dịu dàng nâng cằm nàng lên, "Uất Lam ..." Cách gọi này …cũng không thay đổi! Nước mắt của nàng càng rơi nhiều hơn, trái tim lại bởi vì vui sướng mà không ngừng đập loạn. "Nếu là một gã đàn ông khác có loại máu Cửu Dương, điều kiện để cứu chị em cô là thân thể của cô, cô … cũng sẽ đáp ứng sao.” Hơi thở của hắn phả qua tóc mai của nàng, nàng sững sờ một lúc. Sẽ sao? Nếu là một người đàn ông khác? Nàng trầm mặc, vì em trai... Nàng có thể hay không? Ít nhất nàng không thể thẳng thắn trả lời hắn : không.” Hắn nhìn vào đôi mắt mờ mịt nước của nàng, kiên quyết buông tay ra, tất cả vẻ dịu dàng đều biến thành xem nhẹ và khinh thường. Hắn lại ghế ngồi lạnh lùng nhìn nàng. "Loại đàn bà chỉ vì để trả ơn mà không cần biết đó là gã đàn ông nào đều có thể lên giường được, cô cảm thấy ta sẽ lấy sao?” Nàng rũ mắt xuống, chỉ vì để trả ơn... gã đàn ông nào cũng lên giường được, đó là cái nhìn của hắn dành cho nàng sao? Lòng của nàng đau quá, rất đau, giữa nỗi đau xót đó nàng lại cười, có lẽ hắn nói đúng. "Biết vì sao ta muốn cô tới không?" Hắn cười hỏi nàng. Nàng yếu ớt ngẩng mặt lên, một tia hy vọng cuối cùng, hắn sẽ nói một câu làm cho trái tim nàng ấm áp. "Bây giờ ta còn chưa muốn nhà họ Uất các người tuyệt tự, chưa phải lúc. Muốn máu của ta, nhà họ Uất có thứ rách nát gì để trao đổi được với ta, trừ cô ra …" Nàng tuyệt vọng nhìn vào đôi đồng tử ánh lên đầy vẻ tàn nhẫn của hắn, Nguyên Ngạo, hãy nói một câu, một câu cho nàng dễ chịu chút đi. "Cô biết không, Uất Lam." Hắn lại một lần nữa kêu tên của nàng, cơ thể nàng vẫn run lên dữ dội. Năm năm, không khi nào nàng không mong ước được nghe hắn gọi tên nàng. "Sức hấp dẫn của cô nằm ở chỗ rõ ràng là loại đê tiện lại giả bộ là tiên nữ hiền lành thiện lương.” Hắn cười rộ lên, "Cô thật hiểu đàn ông, chà đạp một con đàn bà đê tiện sao đã ghiền bằng chà đạp một tiên nữ chứ. Thật kích thích nha.” Nàng nhìn hắn... Người đàn ông đang nói với nàng những lời dơ bẩn đó là hắn sao!