Bổn cung không còn sống được bao lâu nữa
Chương 1 : cách một đời gặp lại (1)
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên thụ phong dòng chính nữ phủ An quốc công Tạ Tụ nhập vào Đông cung làm Thái tử lương đệ. Mới có canh năm, Tạ Tụ liền tỉnh, gọi cung nhân hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo.
Thái tử lương đệ theo quy chế nên có hai nữ quan chưởng sự thất phẩm, cùng phụ trách công việc trong ngoài. Hai nữ quan này cũng đáng được xem trọng, một do thị nữ hồi môn của lương đệ đảm đương, một thì do trong nội cung phái tới.
Lúc này thị nữ hồi môn của Tạ Tụ mặc phục sức nữ quan mới tinh, tên gọi là Lăng Ba, hơi có chút lo lắng bất an sai sử cung nhân cả phòng, chuẩn bị cho lần xuất hiện đầu tiên của tiểu thư nhà bọn họ ở Đông cung này.
Nữ quan chưởng sự do nội cung phái tới tên A Phất, vẻ mặt lanh lợi ôn hòa. Lúc này nàng ta lui khỏi vị trí phía sau Lăng Ba một bước, cũng không tranh giành cao thấp với Lăng Ba. Nhưng trong lòng nàng ta cũng không bình tĩnh giống như trên mặt. Nàng ta âm thầm suy đoán tâm tư tân chủ tử, dậy sớm như vậy, sợ là trong lòng bất an? Dù sao đêm qua Thái tử Lý Mẫn cũng không ở Ỷ Lan đường này, mà là sủng hạnh Tần thị Duyên Tú một lương đệ khác đồng thời tiến cung..
Nàng ta che giấu tâm tư ra vẻ thông minh nịnh nọt, kính cẩn tiến lên, nhìn Tạ Tụ cười nói: "Thái tử phi nương nương thể cốt không tốt, ngày bình thường không gặp người. Cho nên chư vị phu nhân Đông cung chúng ta cũng không có đi Chương Hoa điện thỉnh an sớm. Ngược lại là thái tử điện hạ, sau khi tảo triều, thường lệ sẽ đi đến cung thất của phu nhân các ngài."
Lăng Ba nghe xong lời này của nàng ta cũng âm thầm gật đầu, trong và ngoài cung này, người nào không biết thái tử phi Phương Cẩm An là một ma ốm không được thái tử yêu thích? Vì vậy, Quốc công phủ các nàng mới chất chứa tâm tư muốn đưa tiểu thư vào Đông cung sao. "Phương thị không còn sống lâu nữa, đợi nàng ấy vừa chết, với dung mạo đoan chính của con ta, phi vị này cũng không phải là dễ như trở bàn tay sao?" Trước khi đi lời nói của phu nhân còn văng vẳng bên tai.
Lăng Ba rất hiểu rõ tiểu thư nhà mình, nàng tâm cao khí ngạo, chưa từng là người cam chịu khuất phục. Có lời A Phất nói như vậy, nàng ta tất nhiên sẽ biết thời biết thế, sẽ không đi bái kiến Thái Tử Phi.
Nào có thể đoán được lần này nàng ta lại đoán sai.
"Lễ không thể bỏ. Nương nương gặp hay không đó là chuyện của nương nương, ta gặp mặt hành lễ hay không là tâm ý của ta." Tạ Tụ nói xong khẽ vung lễ phục hoa lệ của lương đệ, đứng lên xoay người lại.
Nàng tuổi mười sáu, xinh đẹp quyến rũ, nhưng ánh mắt trong trẻo lại lạnh lùng uy nghi không tương xứng với tuổi tác. Ánh mắt này khiến đám nữ quan không dám chống lại lời nói của nàng, vâng dạ nhận lời.
Tạ Tụ nhìn ra sự khó hiểu của các nàng, nhưng cũng không muốn giải thích.
Làm sao có thể không gặp mặt hành lễ. Một đời trước lúc được ban cho ba thước lụa trắng, lũ triều thần vội vàng bổ sung thêm trên chiếu thư phế hậu, viết rõ khi còn ở Đông cung chưa từng vấn an Thái Tử Phi.
Cho dù điều này và rất nhiều tội trạng khác giống nhau, bất quá là muốn gán tội cho người khác mà thôi.
Ngồi liễn đi lại trong Đông Cung, ánh nắng mặt trời sáng ngời chiếu ở trên người, nhìn đình đài lầu các quen thuộc chung quanh, Tạ Tụ không khỏi trở nên hoảng hốt, nghĩ đến nàng đã từng thượng vị hoàng hậu, nhưng ngày thứ hai gia phong liền vô cớ bị phế rồi được ban cho cái chết, kỳ oan có một không hai xúc động trời xanh, cho nên mới được trở về thế gian này, trở về thời điểm ba năm trước đây.
Lúc này, Lý Mẫn vẫn còn là Thái tử, chưa đăng cơ xưng Đế, nàng vẫn là Thái tử lương đệ mới vừa vào Đông cung, chưa mũ phượng quàng vai, Phương Cẩm An, vẫn là thái tử phi, chưa bỏ mình.
Và quan trọng là Lý Mẫn vẫn còn chán ghét Phương Cẩm An, vô cùng chán ghét.
Tạ Tụ im lặng cười lạnh.
Thế thì có sao đâu. Nếu nói là trời xanh chiếu cố, vì sao không cho nàng trọng sinh sớm hơn một chút, lại cứ trọng sinh ngay tại một ngày trước khi nhập Đông cung, nàng căn bản không có thời gian thay đổi việc gả cho Lý Mẫn, lần nữa trở lại cuộc sống chốn cung đình này!
Lý Mẫn, Thái tử Lý Mẫn.. Nhớ tới cái tên này, nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp tuyệt thế khó gặp, trong lòng Tạ Tụ dâng lên phẫn nộ, không thể không nắm chặt tay vịn của bộ liễn, mới có thể ổn định thân hình.
Từng có bao nhiêu nồng tình mật ý, lúc này liền có bao nhiêu hận thù.
Không cam lòng, sao có thể cam tâm. Tạ Tụ vô ý thức lướt nhẹ qua cổ mình. Lờ mờ còn cảm thấy đau đớn khi dải lụa trắng quấn quanh cổ, cùng với đau đớn khi bọn thái giám ấn vai nàng kéo nàng --thái giám ngày bình thường âm nhu mềm mại, lại có thể sử dụng sức lực lớn như vậy, vai của nàng đều muốn bị bóp nát..
"Bệ hạ, vì sao phải đối xử với nô tì như thế? Nô tì không liên quan đến việc ám sát này, cũng không can hệ đến cái chết của Phương thị!" Khi đó nàng trang dung chật vật, giãy giụa trong tay bọn thái giám, đau khổ cầu khẩn.
Lý Mẫn đã từng xem nàng như châu như bảo, lúc đó chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt đến gần như trong suốt của Phương Cẩm An trong ngực, nửa mí mắt cũng không nhìn nàng. "Trẫm cái gì cũng không cần, trẫm chỉ cần nàng ấy sống lại." Hắn tự lẩm bẩm..
"Lương đệ, đã đến Chương Hoa điện." giọng nói của A Phất cắt ngang dòng suy nghĩ của Tạ Tụ.
Tạ Tụ đỡ tay A Phất, đi xuống bộ liễn, dõi mắt dò xét Chương Hoa điện này.
Vẫn là tiêu điều vắng lặng như đời trước, ngoại trừ đoàn người này của nàng, cũng không có người nào khác. Thế nhưng Tạ Tụ cũng không còn tâm tư đắc ý ngạo mạn lúc bái kiến Chương Hoa điện của kiếp trước, trái lại cực kỳ khẩn trương.
Nữ quan chưởng sự của Chương Hoa điện chạy ra đón. Tạ Tụ liếc mắt một cái, không khỏi ngạc nhiên, không phải Trân ma ma, nhưng cũng không phải là Lưu thị Bích Ngọc.
Kiếp trước, quản sự hiện tại của Chương Hoa điện rõ ràng phải là Lưu thị -- hiện giờ, năm thứ ba Phương Cẩm An gả cho Lý Mẫn, nhũ mẫu Trân ma ma mà nàng ấy cực kì tin cậy dựa vào đã bệnh chết, mà bọn thị nữ khác theo nàng ấy từ Tấn Dương Hầu phủ tới cũng bị thêu dệt tội danh nhìn trộm cung đình, đuổi ra khỏi cung. Lưu Bích Ngọc vừa dâm đãng vừa ác độc liền trở thành quản sự Chương Hoa điện.
Sao chuyện có vẻ không hề giống nhau?
Không để cho nàng suy nghĩ nhiều, nữ quan chưởng sự đã đến trước mặt hành lễ vấn an. Tự xưng tên gọi Vân Kiến. Tạ Tụ đành phải giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, thong dong kính cẩn xin nàng ta thông truyền nguyện vọng cầu kiến với thái tử phi.
Trên mặt Vân Kiến hiện rõ sự kinh ngạc và lúng túng: "Nương nương hai ngày này mắc phải phong hàn, hiện tại còn chưa dậy.."
"Nô tì chờ là được." Tạ Tụ cười nói.
"Nhưng, có thể là nương nương thức dậy, cũng rất lười biếng gặp người.." Vân Kiến do dự nói.
"Xin cô cô báo giúp nương nương, nô tì liền chờ ở ngoài này." Tạ Tụ kiên trì.
Vốn chỉ là ghi hận câu nói trên chiếu thư phế hậu kia, vậy mà lúc này, nàng bất chợt thật sự rất muốn gặp Phương Cẩm An.
Ước chừng đợi gần nửa canh giờ, Vân Kiến lại đi tới, "Nương nương mời lương đệ vào gặp."
Ở bên trong Chương Hoa điện, cũng vẫn y như kiếp trước, lụa mỏng trùng trùng điệp điệp chồng chất che lấp ánh sáng, trang trí cổ xưa, trong không khí tràn đầy chat vị đắng của thuốc.
Vị đắng của thuốc phiêu đãng trong không khí tĩnh lặng, màn lụa lay động, một bàn tay tái nhợt từ phía sau lộ ra.
Trong trí nhớ của Tạ Tụ, Phương Cẩm An chỉ còn là một cái bóng mơ hồ. Ấn tượng đầu tiên về nàng ấy, chính là trước khi nàng được ban chết, nhìn thấy Phương Cẩm An thân thể đầy máu đen nửa gương mặt tái nhợt không huyết sắc nằm trong lồng ngực của Lý Mẫn.
Nhưng trong nháy mắt này, tất cả những chuyện có liên quan tới Phương Cẩm An, bỗng nhiên trở nên vô cùng rõ ràng.
Thí dụ như bàn tay này, trên bàn tay trái này, trên ngón áp út và hai ngón út, luôn đeo hai đầu hộ giáp vàng, trên còn có hoa văn mẫu đơn quấn cành.
"Cô ghét móng tay dài, càng đừng nói tới cái loại hộ giáp vừa nhọn vừa dài này của Phương thị! Nhìn thôi mà cô đã muốn nổi da gà toàn thân rồi!" Tạ Tụ còn nhớ rõ đời trước, Lý Mẫn cực kỳ chán ghét khi nói về bộ hộ giáp này của Phương Cẩm An.
Tạ Tụ lại không hề có một tiếng động cười cười.
Lý Mẫn thậm chí chưa bao giờ dắt tay Phương Cẩm An, cho nên hắn chưa hề biết nàng ấy tại sao phải mang hộ giáp này.
A, không đúng, kiếp trước hắn cuối cùng biết rồi nha, sau khi Phương Cẩm An chết hắn cuối cùng cũng biết, tháo đi hộ giáp, dưới hai ngón tay, giống như bị đao gọt búa bổ, đồng loạt thiếu mất một đoạn.
Khi đó vẻ mặt Lý Mẫn, A, bây giờ suy nghĩ một chút, thật đúng là buồn cười!
Lụa mỏng bị vén lên, người phía sau chậm rãi đi ra.
Người trần nhưng lại có tiên dung, Tấn Nguyên Phương thị Tiên Phong Đạo Cốt, dung mạo chiếu sáng đêm dài.
Phương Cẩm An này, bởi vì nguyên nhân ốm yếu, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, không khỏi hao tổn vài phần dung mạo như hoa sáng chói, nhưng thần sắc lại kỳ ảo mông lung nhìn vạn vật thế gian như hư không, lại càng thêm thâm sâu khó lường. Cộng thêm thân hình cao gầy mảnh mai của nàng ấy, một bộ quần áo trắng thuần, tóc dài như thác nước chảy, càng hiện ra tư thế nhẹ nhàng giống như người mọc cánh thành tiên.
Phương Cẩm An đây là chưa trang điểm thay quần áo, đã đi ra gặp người.
Rơi vào mắt của hai nữ quan Ỷ Lan đường, liền cảm thấy bộ dạng thái tử phi như vậy có phần không ra thể thống gì.
Nhưng mà đối với Tạ Tụ mà nói, quan trọng là.. Nàng ấy còn sống, cho dù suy nhược không chịu nổi, nhưng quả thật vẫn còn sống.
Mà không phải là máu tươi chảy hết, thi thể trắng bệch. Giờ khắc này, Tạ Tụ mới có loại cảm giác chân chạm trên đất bằng, nàng thật đã sống lại, đây hết thảy đều không phải là mộng..
"Ngươi làm sao vậy?" Phương Cẩm An nhíu mày nhìn nàng: "Sao lại giống muốn khóc thế kia, ai khi dễ ngươi à?"
"A, không, không." Tạ Tụ vội thu liễm cảm xúc: "Là nô tì, nô tì có thể bái kiến nương nương, vui vô cùng, cho nên nhất thời thất nghi, xin nương nương thứ tội." Nàng nói xong, vội vàng đại lễ hạ bái.
"Đứng lên ngồi xuống nói chuyện đi." Phương Cẩm An cười cười: "Ngươi cũng đáng yêu đó chứ. Nghe nói không có nữ nhân nào trong Đông cung này thích nhìn thấy ta hết."
"Nương nương dung mạo như thiên tiên, nô tì quý mến không thôi." Tạ Tụ đứng lên nói: "Nếu như nương nương không chê nô tì ngu dốt, nô tì nguyện ngày ngày hầu hạ bên cạnh nương nương."
Phương Cẩm An vịn Vân Kiến chậm rãi nghiêng người dựa vào giường êm: "Ta hiện tại cả người không tốt, rất lười biếng động tâm ứng phó người. Lương đệ lúc này nóng lòng tới gặp ta, rốt cuộc có toan tính gì, đừng ngại nói thẳng. Nếu như muốn ta giúp ngươi mau chiếm được sủng ái của Thái tử, ôi, thật sự là xấu hổ, ta không có bản lãnh này đâu."
"Nương nương nói chuyện này, thứ nhất thân là tiểu thiếp hầu hạ nương nương, đây là bổn phận của ta. Thứ hai nhũ mẫu nô tì là người Bắc Cương, từ nhỏ đã nói cho nô tì nghe chuyện của Tấn Nguyên Phương thị, cái gì cự tuyệt không xưng vương, máu nhiễm cờ trắng, chôn rồng ngắm thần tiên.. Nô tì đối với nhất tộc Phương thị ngài ngưỡng mộ vô cùng!" Tạ Tụ nói.
"A, thật sao?" Phương Cẩm An nghe xong mỉm cười.
"Đặc biệt là huynh trưởng của người Quân hầu Phương Cẩm Tú:" Tạ Tụ quan sát sắc mặt của nàng ấy, thận trọng nói: "Có thể nô tì hiện tại không nên nói lời này, nhưng đây chính là Đại Anh Hùng trong lòng nô tì, lúc trước khi biết tin quân hầu qua đời, nô tì quả thực không thể tin được, liên tiếp khóc vài ngày."
"A, thật không." Phương Cẩm An lại cười. Nụ cười lúc này, mới thấp thoáng ý cười trong mắt.
"Nô tì một nữ nhân khuê các, chưa từng may mắn nhìn thấy chân dung quân hầu. Nghe nói nương nương và quân hầu là huynh muội song sinh, nô tì đã nghĩ thấy nương nương tựa như thấy quân hầu, cũng coi như được đền bù tâm nguyện rồi." Tạ Tụ lại nói.
Phương Cẩm An nghe vậy sờ sờ mặt của mình: "Vậy làm ngươi thất vọng rồi, A Tú cũng không phải là dáng vẻ vô dụng như ta đâu."
"Nương nương có thể nói thêm về chuyện của Quân hầu cho nô tì nghe không?" Tạ Tụ tiến lên phía trước một chút, bày ra dáng vẻ của nữ nhi gia xinh đẹp.
Hai nữ quan sau lưng nàng lại gấp muốn chết, Tần phi này còn chưa có được thừa sủng, lại treo tên ngoại nam ở bên miệng, đây là tính toán chuyện gì thế này!
"Lương đệ, thân thể nương nương có bệnh nhẹ, chúng ta đừng quấy rầy nương nương nghỉ ngơi." Lăng Ba ỷ vào tình cảm nhiều năm với cô nương nhà mình mở miệng nói.
"Đúng rồi, chỉ lo nói chuyện." Tạ Tụ vội từ trong tay Lăng Ba nhận lấy đồ vật mang tới. "Biết rõ nương nương thân thể yếu đuối, nô tì chuẩn bị hai cây nhân sâm trăm năm tặng nương nương, kính xin nương nương đừng ghét bỏ."
"Ngươi có lòng, bất quá bệnh này của ta không thể ăn nhân sâm.."
Đúng lúc này, cung nhân bẩm báo, thái tử điện hạ giá lâm.
Tạ Tụ nghe vậy lắp bắp kinh hãi, sao, Lý Mẫn làm sao lại chủ động bước vào Chương Hoa điện thăm hỏi Phương Cẩm An, kiếp này và kiếp trước khác nhau nha!
Kiếp trước, Lý Mẫn nhìn cũng không thèm nhìn Phương Cẩm An một cái mà!
Chẳng lẽ, duyên phận của hai bọn họ, kiếp này cùng kiếp trước bất đồng?
Đừng hòng! Trong nháy mắt, Tạ Tụ không khống chế nổi, trong mắt bộc lộ một tia sáng cực kỳ oán độc.
Tuy thoáng qua liền mất, lại không tránh được đôi mắt của Phương Cẩm An.
Tiểu Lương đệ này, thật đúng là có chút ý tứ. Nàng nghĩ.
Truyện khác cùng thể loại
479 chương
43 chương
98 chương
50 chương
10 chương
172 chương
19 chương