Yêu Hận Vô Tận
Chương 4
Từ cánh cửa phòng mà hắn bước vào lúc nãy lại có một nha hoàn bước ra, nàng ta bước ra cũng không hề nhìn Uất Lam. “Đi theo ta.” Giọng nói của nàng ta bình lặng không chút lên xuống.
Uất Lam hơi khom vai về phía trước, đứng im không nhúc nhích. Sức lực cả người nàng đã sử dụng hết vào hai câu hỏi vừa rồi rồi.
"Đi theo ta!" Nha hoàn bước được hai bước phát hiện nàng không hề bước theo, quay đầu lại cao giọng lặp lại. Nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, nàng ta quay lại kéo nàng đi. Uất Lam kinh hoảng khi bị nha hoàn này kéo, bước chân lảo đảo suýt ngã.
"Chính là nơi này." Không biết đi hết bao lâu, trong đầu Uất Lam lúc này chỉ còn duy nhất hình dáng và vẻ mặt lạnh lùng của hắn. “Này!" Nha hoàn nọ đột nhiên hét lên một tiếng bên tay nàng, nàng giật mình, cuối cùng cũng thấy rõ mọi thứ trước mắt.
Đây là một gian phòng nho nhỏ giành cho người ở, chỉ có một ngăn tủ và một chiếc giường nhỏ chật hẹp, nàng còn ngửi thấy mùi vị của bụi đất lâu ngày, hơi nồng nặc.
"Từ nay cô ở đây." Nha hoàn phân phó xong xoay người rời đi.
Uất Lam không gọi nàng ta lại, trái tim trong lồng ngực nàng vẫn đập loạn nhịp, đứng ngơ ngẩn giữa căn phòng nhỏ xa lạ này, giống như một đứa trẻ bị lạc đứng giữa đường cái nhìn người qua lại.
Ngay cả sự đau lòng cũng không có, nàng hoàn toàn rơi vào trong mộng.
Ngoài cửa sổ bỗng vang lên một tiếng chíp chiu, hóa ra một con chim vừa bay ngang qua buông tiếng hót, nàng giống như bất ngờ bị tiếng vang ấy làm cho tan rã ra như bột phấn, té ngồi trên mặt đất, đầu óc trống rỗng.
Rùng mình thật mạnh, có phải có hiểu lầm gì rồi không? Chẳng lẽ lúc trước Nguyên Ngạo tới cái đình đó chờ nàng, mà nàng … bị mẹ lừa? Không đâu, cha mẹ làm sao biết kế hoạch của nàng và hắn được!
Nhưng, từ sau cái lần Nguyên Ngạo tới Uất gia đó, thái độ của cha mẹ đối với nhà họ Bộ hoàn toàn khác hẳn, hơn nữa … Nàng cũng biết, cha không phải không có tiền trả lại Bộ gia, mà khi Nguyên Ngạo cần giúp đỡ nhất, cha lại lấy oán trả ơn khoanh tay đứng nhìn.
Là vì vậy, nên Nguyên Ngạo hiểu lầm nàng, hận nàng sao? Có lẽ hắn cho rằng nàng sợ phải chịu khổ nên không đi cùng hắn?
Không phải, không có khả năng này! Từ thái độ của Nguyên Ngạo, thực sự có điều bí ẩn gì đó mà nàng không biết! Nàng quá ngốc, ngơ ngác đợi suốt năm năm, lại còn thật sự tin lời cha mẹ nói, rằng Nguyên Ngạo muốn một mình đi xây cơ dựng nghiệp.
Những việc lặt vặt nàng chưa từng để ý tới giờ phút này cũng lướt lại trong tâm trí nàng, trong lòng hỗn độn, đầu cũng bắt đầu đau.
Không biết qua bao lâu, lại một nha hoàn khác đẩy cửa vào, nha hoàn nhà họ Bộ ai cũng lạ kỳ vậy sao, khi nói chuyện không hề nhìn người đối diện. “Đi tắm.”, Vẫn là vẻ mặt bình thản, nói năng ngắn gọn lưu loát.
Uất Lam gật đầu.
Ngâm mình trong nước ấp, cơ thể Uất Lam mới thả lỏng một chút, đầu dường như cũng bớt nặng hơn, nàng phải gặp lại Nguyên Ngạo! Nàng phải hỏi rõ ràng mọi chuyện! Nếu như trước đây thật sự có hiểu lầm … thì nàng phải nói cho hắn biết, suốt năm năm qua nàng chưa bao giờ quên hắn, mỗi ngày đều nhớ hắn, mỗi ngày đều chờ hắn đến đón nàng.
Nàng xoa xoa mái tóc dài, giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn của Nguyên Hạo lại vang lên bên tai, “Bẩn quá!” Hắn cảm thấy nàng bẩn … nước mắt bắt đầu không ngừng tuôn rơi trên mặt nước, tạo từng vòng sóng nhỏ.
Hắn có biết không, khoảnh khắc khi nàng thấy hắn, nàng vui sướng biết nhường nào, nàng hạnh phúc biết bao nhiêu. Năm năm mỏi mắt mong chờ, mọi chua sót mịt mờ, mọi cô đơn quạnh quẽ đều tan biến hết. Thế mà, hắn chỉ nói với nàng “bẩn quá…”.
Lòng nàng quặn thắt, nếu suốt năm năm qua hắn đều sống trong hiểu lầm, óan trách nàng, chán ghét nàng … thì tình yêu của hắn dành cho nàng liệu có còn không? Liệu còn được bao nhiêu đây?
Nàng có chút sợ hãi!
Đứng lên khỏi bồn nước định bước ra ngoài, nàng mới phát hiện đi tắm nhưng không mang theo quần áo sạch. Xưa nay đều có Hương Linh làm thay nàng mọi chuyện, giờ phải tự dựa vào chính bản thân nàng.
Nàng cắn môi, thôi đành mặc lại quần áo vừa rồi trước đã. Hành lý của nàng dường như còn để ở nơi của người gác cổng ngoài cổng nhỏ chưa mang vào đây, nàng cảm thấy thật phiền não.
Miễn cưỡng mặc lại bộ quần áo dính đầy bụi đường vào người, Uất Lam mở cửa bước ra ngoài. Mặt trời đã ngã về tây, là buổi chiều rồi. Nàng nhìn nhìn trời, làm sao để tìm được nha hoàn lúc nãy đưa nàng tới đây đây? Ngay cả tên của nàng ta nàng cũng chưa hỏi, xưa nay luôn là nha hoàn tự chủ động khai tên báo họ với nàng chứ nàng chưa phải chủ động hỏi trước bao giờ. Nhíu mày, ở đây có rất nhiều chuyện không giống như ở nhà, nàng phải để ý một chút.
Đợi một lúc vẫn không thấy nha hoàn kia đến, Uất Lam đành phải tự mình đi đến chỗ để hành lý, ít nhất cũng lấy một bộ quần áo sạch sẽ để thay cái đã, nàng còn phải đi gặp Nguyên Ngạo.
May mắn là từ nơi nàng ở đi tới cái ngõ nhỏ kia cũng không quá quanh co, theo trí nhớ mơ hồ ban đầu nàng vẫn tìm được đúng đường đi.
Ở cửa có một vài hộ vệ và đầy tớ đang đứng, nàng chần chờ một chút, cuối cùng vẫn bước tới hỏi.
"Hành lý của cô nương?" Một hộ vệ xem ra còn rất trẻ quay sang nhìn nàng chốc lát, rồi quay lại dáng vẻ mờ mịt hỏi những người kế bên “Nàng ta là ai vậy?”
"Hình như là người sáng nay Liễu huynh đệ dẫn về." Một người không chắc chắn lắm lên tiếng.
"A, ta biết rồi." Hộ vệ trẻ kia như nhớ ra gì đó, quay sang phân phó một tiểu đầy tớ: "Dẫn nàng ta đến kho hàng nhỏ, đồ đạc của nàng ta chất ở đó hết." Nói dứt lời liền quay sang tiếp tục câu chuyện còn dang dở với những người còn lại, không nhìn nàng thêm lần nào nữa.
Uất Lam đành phải theo cậu đầy tớ nhỏ này đi, quẹo vài khúc quanh thì đến một cái nhà kho nhỏ, tên sai vặt này dẫn nàng đến đây rồi cũng quay đầu đi, không hề có ý giúp nàng lấy đồ đạc.
Hành lý của nàng có ít cũng ba bốn rương lớn, mà nàng thì lần đầu tiên làm mấy việc này mà lại không ai giúp, không biết phải làm sao, tay chân luống cuống đứng nguyên một chỗ. Uất Lam thở một hơi dài, thôi trước tiên lấy quần áo để thay đã, những cái khác để chờ gặp được Nguyên Ngạo rồi tính tiếp.
Nàng vòng tay ôm lấy một túi hành lý thật to, không nghĩ tới quần áo lại nặng đến vậy. Lúc đến không tính đến đường xa gần như nào, bây giờ về đi mãi cũng chẳng thấy tới nơi.
Thỉnh thoảng trên đường lại có mấy nha hoàn, tốp năm tốp ba liếc nhìn nàng rồi khẽ cười ra tiếng. Uất Lam đỏ mặt, nàng biết bộ dạng của nàng lúc này rất thảm hại.
Về tới căn phòng nhỏ đó, thấy ngay nha hoàn đưa nàng đi tắm lúc nãy đang đứng chờ ở cửa với vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, thấy nàng đang kéo một rương hành lý thật lớn chỉ nhíu mày hung dữ trừng nàng mà không hề có ý giúp đỡ.
"Làm gì vậy! Đợi cô cả nửa ngày rồi!" Nàng ta không chút khách khí, quát lên.
Chưa từng bị ai la mắng bao giờ, nàng có chút sửng sốt, có chút lúng túng, nhưng mà …
Nàng mở to mắt, trong đáy mắt ngập tràn vẻ chờ mong, "Có phải huynh ấy muốn gặp ta không?"
So với việc gặp Nguyên Ngạo, tất cả những chuyện khác đều không quan trọng.
"Ai? !" Nha hòan kia mở mắt lớn hơn, nhìn chằm chằm dung mạo nàng.
"Nguyên... Ngạo." Nàng hơi đỏ mặt.
"Đó là cái tên cô có thể tự tiện gọi được sao? Về sau gặp ngài ấy phải gọi là ‘Gia’ hoặc là ‘Chủ nhân’ nghe chưa! Cô làm càn nhưng người bị liên lụy là chúng tôi đây này."
Uất Lam ngơ ngác nhìn khuôn mặt vừa nghiêm khắc vừa đầy vẻ khinh thường trước mặt, bảo nàng gọi Nguyên Ngạo là gì cơ?
"Ta... Ta..." Nàng nhìn nha hoàn kia, nhưng lại không nói nổi một câu hoàn chỉnh.
"Ta biết cô là ai." Nha hoàn kia cũng đi thẳng vào vấn đề, lạnh lùng cười, "Nhanh lên, đi gặp gia, muốn nói gì thì nói!"
Lời nói này so với những lời vừa rồi dường như càng thêm không khách khí.
"Chờ một chút được không?" Nước mắt lại đảo quanh, Nguyên Ngạo sao lại có thể để cho người hầu kẻ hạ khinh thường nàng như vậy chứ?
"Chờ? Ta có thể chờ, nhưng gia không chờ được! Nhanh lên!" Nàng ta thúc giục thêm lần nữa rồi xoay người bước đi.
Uất Lam trắng mặt, bất đắc dĩ vội vàng quẳng cục nợ kia xuống, lảo đảo đuổi theo nàng ta.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
26 chương
37 chương
105 chương
11 chương