Nhân duyên giữa ta và người
Chương 1
Ngươi yêu ta không?
Yêu nàng như vậy còn đưa ta về làm gì?
Nếu biết rõ thì chẳng quá vấn vương.
Thì ra... cũng chỉ là vương phi trên danh nghĩa.
Nhân duyên này là sai lầm, có lẽ nên chấm dứt, nhưng... tâm đã chết, có thể không đau thương, không oán hận?
---
Mưa lất phất, gió nổi, tuyết rơi hoá băng lạnh, sắc trời mù mịt âm u, trời đất nổi lên trận bão tuyết dữ dội, cuồng phong ập đến khiến bức tranh ngày một hỗn loạn.
Phải chăng là đất trời đang tức giận, đồng cảm cho ai?
Cảnh đêm đây là u tối hay là kiều diễm đến đáng sợ?
Nàng đây là thông minh hay ngu ngốc?
Lòng hiu quạnh, có bao nhiêu khổ nhiêu sầu khi tình duyên lại là chén rượu đắng?
Đau tận tâm can là gì cuối cùng nàng cũng hiểu.
Tình duyên của nàng cũng là phù dung sớm nở tối tàn.
Cũng là nàng ảo tưởng tất cả.
Mộng si mãnh liệt thật, cớ sao hắn lại một tay nhẫn tâm dập tắt?
Ngươi có yêu ta không?
Nếu không yêu vì sao khiến cho ta mộng si?
Nếu yêu ta vì sao lại khiến cho hoa rơi, rượu đắng?
Cuối cùng ta cũng thấu hiểu: vì ta yếu đuối, nhẹ dạ nên mới si tâm, sầu muộn.
Hồng nhan bạc mệnh... Quả thực, chỉ tại nàng đa tình thôi.
Lệ che mờ mắt. Tâm không muốn nhưng nước mắt cứ chảy, vì sao nghịch ý nàng?
Phải hay không như người ta nói, nàng là thế thân.
Là tự nàng tương tư trong mộng?
Vì sao hắn đi vào nhân duyên của nàng rồi lại huỷ hoại nó?
Vì sao hắn cuốn nàng đi vào mộng si cùng hắn rồi lại khiến nàng đau khổ?
Đau khổ... nàng không cam tâm.
Vì sao lại bức nàng đến vậy?
Phải chăng vì là tự nguyện sa vào trầm luân của hắn nên đến cuối là người đau xót?
Nực cười!
Đau khổ như vậy, chẳng bằng đối nghịch trời xanh, chịu sinh tử kiếp?
Ý niệm đã tàn, chỉ còn oán hận. Nàng cũng chỉ biết cười nhạt cho quá khứ.
Mảnh tỉnh này quá trĩu nặng, tiếc là hắn chưa từng thật lòng với nàng?
Nếu... có gặp lại, là thù địch hay không?
Chi bằng không tương ngộ thì hơn.
Nàng biết sự ra đi này là lành ít dữ nhiều, nhưng nàng... nguyện ý chôn vùi cùng băng tuyết, thoát khỏi chốn hồng trần, không phải dằn vặt, không phải khổ đau hơn là lại phải diễn vở kịch si tâm mộng tưởng một mình.
Có lẽ bọn họ nói đúng, nàng không nên quá yêu hắn.
* * *
Đại lục Huyễn Linh, trị vì hoàng đế Hắc Bạch Tần Nghị, thịnh vượng ấm no, nhân dân yên ổn.
Hoàng đế là người khá cổ quái nhưng hết mực thương yêu dân chúng. Vì vậy được dân chúng yêu mến và kính trọng.
Các vị thần dân cũng trung thành với nước với dân nên không đáng lo ngại, riêng chỉ mấy người là không tốt.
Thừa tướng là người hết mực với nước và cũng là người bạn thân nhất của hoàng đế, nghe nói tính tình cũng không khác lão hoàng đế là mấy.
Trong cung hoàng đế có ba vị nương nương, tuy chức vị khác nhau nhưng không tranh đấu nên hoàng cung rất yên ổn.
Thừa tướng thì có hai nữ nhi nhưng giấu kín từ trước đến nay.
Hôm nay trong kinh thành có lễ hội, cũng chính vì vậy mà rất nhiều người đến.
Một vị thiên kim tiểu thư cũng không ngoại lệ, một nữ nhi xinh đẹp có da thịt trắng nõn, mịn màng như tuyết, đôi mắt xanh thanh khiết tựa hồ ly, trong veo tựa hồ làn nước sâu rộng, lông mi giơ lên cùng lông mày uốn lượn, môi mềm mọng màu quả đào, toát lên khí chất kiêu hãnh, quý phái ở hồ ly.
Quả thực, ngũ quan đẹp đẽ, mỹ nữ thanh lệ thoát tục a.
"Phượng Chỉ, muội làm gì?"
Nữ tử có dung nhan kiều diễm, một thân lục y chạy vào.
Muội muội nàng làm cái trò gì?
Thân là nữ nhi mà lại ăn mặc như nam nhân, lại còn cái đống gì trước mặt nàng?
Khắp phòng giống như một cơn giông bão càn quét, bụi bốc lên nồng nặc, thật bừa bộn, còn muội muội thì ăn mặc rõ kỳ cục.
Chuyện gì đang diễn ra?
"Y... Y Nhược tỷ tỷ hả? Muội có... muội nào có làm gì a! Muội chỉ... muội chỉ muốn đi chơi chút... ách!"
Phượng Chỉ cố bịt miệng nhưng là giấu đầu hở đuôi.
Nàng định đến lễ hội, bữa nay có tiền, khí trời đẹp không phụ công nàng, mà mọi thứ đã chuẩn bị sẵn, chỉ là cái gài đầu đã lạc trôi nơi nào.
Nàng loay hoay tìm kiếm nãy giờ không thấy, tỉ tỉ lại thấy nàng nam trang, đúng thật là trêu người.
Phụ thân mà biết, Phượng Chỉ sẽ như nào?
Vừa nghĩ đến đây, Y Nhược đã run lẩy bẩy sởn cả gai ốc rồi từ từ giảng bài cho Phượng Chỉ nghe.
Nhân gian thường có câu: không nên đùa với lửa, phụ thân mà biết là ni cô hoá, sư hoá ở trong phòng nha.
Mà ở cấm túc cả tháng khác gì đi chùa, giết người?
Suốt ngày phải tụng kinh ăn năn sám hối, không được ăn ngon, toàn là rau không, nhất là không được mặc đẹp, không giao du, không nói chuyện... bla bla...
Và vâng, vì sao Triêu Mỹ lại biết cái này nha?
- Hồi tưởng quá khứ-
Lần trước, mấy người hầu ở đây nhân lúc cha nàng vào triều đã tụ họp nhau đi chơi khuây khoả, vì họ thấy cha các nàng hiền lành chưa từng khi dễ ai cả.
Kết quả là khi thừa tướng về thì thiếu cả đám người dọn dẹp, khi đó lại đón khách quý nên nhiều người khác tất bật chạy đi chạy lại đủ lần.
Một số người cũng vì vậy mà mắt đầy chong chóng, ngất tại chỗ luôn.
Nghe đâu còn có người nằm sấp trên giường hoa mắt đến nỗi khi người khác vào giúp đỡ người này tưởng ma liền vớ lấy cái gối cứng trên đầu chọi người kia một phát nên tất nhiên người kia cũng liệt giường luôn.
Kết thúc buổi gặp gỡ khách quý, được hay từ ông chủ quán nào đó là họ đang nhậu say tí bỉ, la hét om sòm còn không mở được cả mắt.
Phụ thân giận quá nên sai thị vệ đi đón họ về, ngài thị vệ kia cũng tức quá nên đưa mấy cái xe chở rơm đến tấp họ về.
Sáng sớm tỉnh dậy thì họ thấy mình mặc đồ trắng ở trong một căn phòng khác lạ - tất nhiên là nam riêng nữ riêng -
Họ chạy đến đập cửa nhưng cửa lại bị đóng, đập mãi đập mãi cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nam nhân vang lên.
"Thừa tướng nói, các ngươi phạm luật phủ, dám bỏ ra ngoài khi chưa hoàn thành trách nhiệm, chưa xin phép. Vì vậy, ngài nói, các ngươi phải ở trong này một tháng ăn năn hối cải về việc của mình đi, tốt nhất là phải thật lòng, mỗi ngày sẽ có người đưa thức ăn đến, lo ăn chay niệm phật vào, đó là tất cả lời người nói các người rõ rồi đấy. Mà các người uống rượu giỏi đi, ông chủ quán bảo mấy người uống gần hết nửa lượng rượu trong quán rồi phá bàn đập ghế, khiến đồ ăn vương vãi bay sang cả bàn kế bên khiến họ tức giận còn trêu tức họ. Mấy người bỏ chạy rồi lật đổ hết bàn này hết bàn khác, một số người còn chưa có ăn tí nào, vừa mới thò đũa vào thức ăn thì bàn ăn bay lên rồi đồ ăn ập xuống người họ, có mấy miếng bay thẳng trong miệng họ mà, không phải môt loại thức ăn đâu mà là hỗn hợp thức ăn đó, còn có mấy bát canh tắm cho họ nữa, xấu hổ rồi lại thêm cái bàn tròn nằm thẳng trên đầu họ nữa, các ngươi biết họ đáng thương thế nào không? Hôm đó các ngươi làm gãy mất 3 bộ bàn ghế, lật đổ bàn ăn từ trên lầu xuống dưới lầu, khắp nơi đều tồn tại chiến tích các người, hại nhiều người ăn không ngon đòi chủ quán bồi thường, cũng may thượng tướng từ bi đã chi trả đền bù số thiệt hại đó và xin lỗi, nếu không các người có rửa bát ba năm cũng không hết nợ. Ta thấy các người thế này là quá nhẹ rồi đấy mà, đâu chỉ hại có mấy người kia, các ngươi liên luỵ đến ta phải từ bỏ tuần tra đến đây canh gác cho các người. Tốt nhất các người nên ngoan ngoãn ở trong đó đi, đừng đòi hỏi đi đâu cả, ta tâm trạng không tốt, nếu còn bép xép chuyện gì ta liền cho mấy người đi nguyên bộ hàm răng. Hừ!"
Tên thị vệ tức giận hùng hổ nói.
"Vậy... vậy đại ca ơi, nếu... nếu muốn đi tiểu tiện, đại... đại tiện cũng giải quyết trong này luôn hả?" Một giọng nữ vang lên.
"Hứ, các ngươi thích thì vậy đi, ta thành toàn." Thị vệ cười đểu nói.
"Vậy thì huynh hại người rồi."
"Đúng đúng."
"Huynh muốn bọn ta chết sao?"
"Đúng đúng."
"Tuy là bị phạt nhưng bọn ta cũng là tuýp người sạch sẽ a."
"Đúng đúng."
"Như vầy là huynh sát sinh nữa nha."
"Đúng đúng."
"..." Một đống âm thanh vang lên.
"Đủ rồi! Im hết cả đi, các người muốn húp cháo sớm tuổi hả? Ngoan ngoãn hết đi không thì ta cho người trù ẻo mấy người nữa."
Tên thị vệ hét lên.
"Thật là mớ rắc rối, hại ta vậy chưa đủ sao, muốn ta thổ huyết luôn hả, ta nói cho mà biết, các ngươi như vật hại ta liền chết, mà có chết thì sau này ta sẽ ám theo các ngươi cả đời cho các ngươi ăn không ngon ngủ không yên, tốt nhất là các người im hết đi, một tháng đấy nghe chưa!!!"
Hắn uy hiếp nói.
Bị nộ khí của người này đe doạ, bên trong im thin thít trở về chỗ ngồi được dọn sẵn thì mỗi phòng có một quyển sách kèm tờ giấy.
"Các ngươi dám phạm luật phủ tự ý ra ngoài phá phách, hại ta tổn thất, các ngươi ở trong này tu kinh niệm phật, ăn năn hối lỗi đi, quển sách ta đã đưa cho các người, mỗi ngày ta sẽ đến kiểm tra nếu không nghe thấy tiếng gì thì chuồng ngựa, ngôi nhà thân yêu sớm thôi - Thừa tướng."
Truyện khác cùng thể loại
90 chương
56 chương
90 chương
11 chương
24 chương
10 chương
53 chương