Yên Vũ

Chương 180

“Mẹ… mẹ…” Tuyên Cảnh ngồi ở trên trường kỷ, trong tay đang cầm quả cầu vải nhét lục lạc may bằng những mảnh lụa màu sắc rực rỡ, giương cái miệng nhỏ nhắn cố sức học nói. “Giỏi quá! Tiểu Cảnh nhi của chúng ta giỏi quá! Biết gọi mẹ rồi!” Yên Vũ ở một bên vui vẻ cười toe toét. Tuyên Thiệu cũng gật đầu. “Gọi cha!” Cảnh nhi giương mắt nhìn cha mình một chút, há há miệng, thử nhiều lần nhưng đều không phát ra âm thanh. “Gọi tỷ tỷ!” Linh Nhi ghé vào bên cạnh trường kỷ, bưng khuôn mặt nhỏ của mình, nói. “Tỷ tỷ…” Lần này Cảnh nhi lại không do dự, há miệng liền ra. “Cảnh nhi thật sự quá tuyệt vời!” Linh Nhi giống như cao hứng, vừa cười vừa nhảy xoay mấy vòng trên đất. “Tỷ tỷ…” Tuyên Cảnh cũng cười, lại kêu một tiếng. “Ui! Tỷ tỷ ở đây này!” Linh Nhi tiến lên, mở to đôi mắt long lanh nước, bưng mặt, nhìn Tuyên Cảnh đang ngồi trên trường kỷ. Chợt thấy Tuyên Cảnh giang hai tay, muốn ôm Linh Nhi. Linh Nhi vội tiến lên hai bước. Tuyên Cảnh ôm lấy cổ của Linh Nhi, bẹp… hôn một cái ở trên mặt của Linh Nhi. “Ha ha…” Linh Nhi vui vẻ cười to. Tuyên Thiệu và Yên Vũ ngồi ở bên cạnh cũng khẽ mỉm cười, không nói gì. Nhưng Lục Bình ở một bên gấp không chịu được, đầu chân mày nhíu chặt lại, hai tay không ngừng xoa xoa, một hồi nhìn cái này, một hồi nhìn cái kia. Thừa dịp lúc hứng thú của tiểu công tử bị cái gì khác hấp dẫn, vội vàng bước tới trước, kéo Linh Nhi ra khỏi phòng chính. Tuyên Thiệu ôm con trai đang nhào về phía mình vào trong ngực. Tay nhỏ bé của con trai chùi chùi râu vừa mọc trên mặt hắn, cười khanh khách. Yên Vũ hơi liếc mắt, nghe được trong góc phòng bên ngoài phòng, Lục Bình nói khẽ với Linh Nhi. “Linh Nhi, muội vào phủ cũng có lẽ hơn một năm rồi, quy củ còn chưa học tốt sao?” Giọng của Lục Bình hơi nghiêm khắc. Nụ cười của Linh Nhi cứng ở trên mặt. “Làm sao vậy, Lục Bình tỷ tỷ?” “Muội vừa bảo tiểu công tử gọi muội là gì?” “Tỷ…” “Tiểu công tử là thân phận gì? Chúng ta là thân phận gì? Cho dù tuổi còn nhỏ đi nữa, đó cũng là chủ tử! Muội dám bảo chủ tử gọi muội tỷ tỷ? Hả?” Trong giọng nói của Linh Nhi đã có nghẹn ngào. “Lục Bình tỷ tỷ, muội sai rồi… Muội chỉ nhất thời nhanh miệng…” “Nhất thời nhanh miệng cũng không được! Hôm nay chỉ có công tử và thiếu phu nhân ở trước mặt, công tử và thiếu phu nhân đều là người khoan dung, cũng biết muội bộc tuệch, không tính toán với muội. Nhưng nếu là ở trước mặt phu nhân và lão gia thì sao? Nếu ở trước mặt người ngoài thì sao? Phu nhân có bao nhiêu che chở tiểu công tử, muội cũng biết đó! Muội có còn muốn ở lại trong Tuyên phủ hay không?” Lục Bình một câu còn nghiêm khắc hơn một câu, cho dù thấy trên mặt Linh Nhi chảy nước mắt cũng không có ý hoà hoãn giọng điệu. “Muội biết rồi, Lục Bình tỷ tỷ. Sau này sẽ không…” Linh Nhi hít hít mũi, nói. “Ta chỉ nhắc nhở muội lần này, muội nhớ cho kỹ!” Lục Bình nói xong, yếu ớt thở dài một hơi. “Chủ tử chính là chủ tử, nô tài chính là nô tài. Cho dù chủ tử đối đãi tốt với chúng ta, chúng ta cũng không thể quên thân phận của mình! Muội, hiểu rõ chưa?” Linh Nhi nặng nề gật đầu. Hai người lại yên lặng đứng một hồi, Lục Bình nói câu “Lau khô nước mắt”. Lúc nhấc chân muốn đi vào trong thì Linh Nhi bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy tay của Lục Bình. “Lục Bình tỷ tỷ, sau khi chúng ta dời đến nơi này, tỷ đã không chịu cùng muội đi gặp Lộ đại nhân, cũng là bởi vì… cũng là bởi vì điều này sao? Vốn muội thấy tỷ và Lộ đại nhân rất gần gũi, nhưng bây giờ tỷ ngay cả gặp mặt huynh ấy cũng phải ẩn núp, là bởi vì không muốn quên thân phận của mình sao?” Linh Nhi ngửa đầu hỏi. Lòng Lục Bình hoảng hốt, giương mắt nhìn Linh Nhi. “Lời này ai bảo muội hỏi? Tại sao muội muốn hỏi như vậy?” Linh Nhi hít hít mũi. “Không ai bảo muội hỏi, chỉ là lời vừa rồi của tỷ khiến muội đã nghĩ tới, Lộ đại nhân mấy ngày trước đây còn hỏi muội, tại sao lâu như vậy cũng không thấy tỷ…” “Hắn… Hắn hỏi ta sao?” Giọng của Lục Bình có chút thất hồn lạc phách. Linh Nhi gật đầu. “Hắn… Hắn hỏi những gì?” “Chỉ hỏi một câu, tại sao lâu vậy không thấy Lục Bình?” Linh Nhi lắp bắp nói. Lục Bình im lặng hồi lâu, thở dài, bất đắc dĩ cười khẽ. “Ta vốn tưởng rằng chúng ta đều là người hầu bên cạnh công tử, về mặt thân phận không chênh lệch bao nhiêu… Hắn lại là ân nhân của ta… Nên mới tồn tại tâm tư không nên. Sau đó mới thấy rõ, hắn và ta khác biệt, ta chỉ là một nô tài, thân có nô tịch. Hắn lại có thân làm quan, là Lộ đại nhân chân chính… Trước đây là ta không thấy rõ, thấy rõ rồi, nên sẽ không tồn tại ý nghĩ ngông cuồng không nên có này.” Nói xong, Lục Bình liền nhấc chân đi ra ngoài. Linh Nhi thì đứng tại chỗ một hồi, mới chậm rãi bước thong thả đến phòng chính. Khi Linh Nhi vào cửa, mắt vẫn hơi hồng hồng. Yên Vũ cười, làm như không có nhìn thấy. Mặc dù Tuyên Thiệu không có nghe thấy những gì hai người nói, nhưng chỉ sợ trong lòng cũng đoán được. Tuyên Cảnh nhìn thấy Linh Nhi tới, a a a đưa tay muốn Linh Nhi. Linh Nhi có chút không được tự nhiên cười tiến lên. Tuyên Cảnh liền nắm chặt ống tay áo của Linh Nhi, còn chơi rất vui vẻ. Đến khi Tuyên Cảnh được bà vú ẵm đi ngủ. Linh Nhi cũng trở về đi chuẩn bị phương thuốc, Tuyên Thiệu đi thư phòng. Yên Vũ mới kêu người gọi Lục Bình tới. “Chủ tử có chuyện gì phân phó ạ?” Lục Bình thận trọng hỏi. Yên Vũ nâng mắt nhìn nàng ta một chút, cười khẽ. “Có chuyện, vả lại còn lại chuyện lớn. Đến bây giờ thời gian ngươi hầu hạ ở bên cạnh ta cũng không ngắn. Tuổi cũng không nhỏ…” “Chủ tử…” Yên Vũ còn chưa nói hết lời, Lục Bình phù phù quỳ xuống. “Chủ tử đừng đuổi nô tỳ đi, nô tỳ nguyện ý cả đời hầu hạ bên cạnh chủ tử. Nô tỳ không có thân nhân, mạng nô tỳ đều là của Tuyên gia, nô tỳ không có ý nghĩ nào khác, chỉ muốn hầu hạ chủ tử thật tốt.” Yên Vũ cúi đầu, nhìn Lục Bình đang quỳ gối bên chân. “Ngươi đứng lên đi. Con gái luôn phải lập gia đình. Mặc dù ta luyến tiếc ngươi, nhưng cũng mong muốn thấy ngươi hạnh phúc, cũng mong muốn thấy ngươi có thể có một gia đình, sau đó có con của mình, có người quan tâm che chở, chăm sóc ngươi… Lẽ nào ngươi không muốn sao?” Lục Bình căng căng khoé miệng. “Nô tỳ không dám hy vọng xa vời.” Yên Vũ đưa tay kéo nàng ta lên từ dưới đất, khẽ vỗ vỗ tay nàng ta, nói. “Ngươi là cô gái tốt, đáng có được điều này.” Lục Bình cúi thấp đầu, không nói lời nào. “Nói cho ta biết, trong lòng ngươi có Lộ đại nhân không?” Lục Bình chợt ngẩng đầu nhìn Yên Vũ, lại nhanh chóng cúi đầu. Nàng ta hốt hoảng lắc đầu. “Nô tỳ, nô tỳ…” Yên Vũ nghe được tim nàng ta đập rất nhanh. Khẽ cười. “Được rồi, ta biết rồi, ngươi đi xuống đi.” “Chủ tử, nô tỳ… không đòi hỏi xa vời…” Yên Vũ gật đầu. “Còn phải xem ý trời, xem duyên phận. Ngươi trở về đi.” Lục Bình thất hồn lạc phách đi ra từ trong phòng chính. Nàng ta thậm chí không biết mình làm như thế nào trở lại phòng của mình. Không biết sau đó mình cả ngày làm cái gì, không biết mình vô tri vô giác đến tột cùng làm sao sống. Ban đêm, lúc Yên Vũ và Tuyên Thiệu ôm nhau ngủ, Yên Vũ bỗng nhiên ôm cổ hắn nói. “Lục Bình là một nha hoàn trung thành tận tâm, lại tẫn chức tẫn trách.” Tuyên Thiệu mở mắt nhìn nàng. “Hả?” “Nhưng cũng không thể bởi vì dùng nàng ta thuận lợi mà thiếp sẽ trở ngại cả đời của nàng ta nha!” Yên Vũ lại nói một câu. “Cho nên?” Tuyên Thiệu đưa tay kéo nàng vào lòng. Hai người da thịt dán vào nhau. “Nàng ta do Lộ đại nhân cứu về. Chàng cũng biết, nàng ta luôn có lòng cảm kích đối với Lộ đại nhân. Cho nên, thiếp muốn hỏi một chút…” Yên Vũ còn chưa dứt lời, đã bị Tuyên Thiệu đè xuống hôn trở về. “Ưm, người ta nói với chàng chuyện đứng đắn đó…” “Ta cũng làm chuyện đứng đắn mà! Chẳng phải nàng nói muốn sinh một muội muội cho Cảnh nhi sao?” “Ưm…” Một phen triền miên, Yên Vũ mềm nhũn vùi ở trong lòng Tuyên Thiệu, ngủ thật say. Tuyên Thiệu dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Phu nhân đề nghị không tệ, ngày mai ta liền đi hỏi Lộ Nam Phi một chút.” Yên Vũ đang ngủ lầu bầu một tiếng, không biết là nói được hay là căn dặn hắn đừng quên, liền lại tiến vào mộng đẹp. Lúc Tuyên Thiệu nói với Lộ Nam Phi thì Lộ Nam Phi cũng không có hết sức ngạc nhiên. Hắn chỉ chắp tay nói: “Tất cả do công tử làm chủ.” Tuyên Thiệu cười khẽ. “Ngươi bây giờ là Đại diện Chỉ huy sứ Hoàng thành ty, chung thân đại sự của ngươi ta cũng không thể làm chủ được. Ngày sau cũng không phải là ta sống thay ngươi.” Lộ Nam Phi đỏ mặt. “Công tử có ơn tái tạo với ta. Nếu năm đó không có công tử, ta cùng với Minh Dương đã chết không có chỗ chôn từ lâu. Người xưa nói ‘tích thuỷ chi ân, dũng tuyền tương báo’*. Mạng của Nam Phi cùng Minh Dương đều là của công tử!” (*tích thuỷ chi ân, dũng tuyền tương báo: nghĩa là một giọt nước ơn, báo đáp một dòng suối) Tuyên Thiệu khoát tay. “Không đề cập tới những thứ này, ngươi đồng ý, liền sửa lại hộ tịch của nàng ta, an bài một thân phận lương dân cho nàng ta, sớm chuẩn bị cưới nàng ta vào cửa. Thiếu phu nhân giao phó chuyện này, dĩ nhiên là phải làm tốt đẹp.” “Dạ!” Lộ Nam Phi chắp tay. Tuyên Thiệu quơ quơ cây đao mỏng bên hông. “Nói bao nhiêu lần rồi, chớ hành lễ với ta nữa!” Nhưng Lộ Nam Phi khăng khăng cố chấp. Lúc đưa hộ tịch thân phận mới đến trong tay Lục Bình. Lục Bình cầm trong tay, ngây ngốc sững sờ thật lâu. Mãi đến khi Linh Nhi quơ quơ tay trước mặt nàng ta, nàng ta còn có chút khó mà hoàn hồn. “Lục Bình tỷ tỷ, tỷ không vui sao?” Linh Nhi bưng khuôn mặt nhỏ nhắn, hỏi. Lục Bình chậm chạp quay sang nhìn nó. “Vui, đứa ngốc, sao ta không vui chứ?” Nàng ta nói, nước mắt liền rớt xuống. Linh Nhi hốt hoảng lấy tay lau nước mắt trên mặt nàng ta. “Lục Bình tỷ tỷ, tỷ đừng khóc! Chủ tử không phải là không cần tỷ nữa, tỷ đừng khóc!” Lục Bình đưa tay ôm Linh Nhi vào trong ngực, nằm ở trên bả vai nho nhỏ của Linh Nhi, ô ô khóc lên. Tiểu Linh Nhi nhất thời luống cuống tay chân. Không biết là nên chúc mừng hay là nên an ủi Lục Bình tỷ tỷ. Hôn sự của Lục Bình và Lộ Nam Phi được định xuống thuận lợi đến kỳ lạ. Nhưng Yên Vũ không muốn uất ức Lục Bình. Lúc mình thành thân vội vàng vô cùng, hôn sự của Lục Bình, nàng ngược lại hết sức để ý từng bước một. Người không biết cho rằng nàng không phải là gả nha hoàn ở bên người, mà là gả con gái. Yên Vũ cười cười, chỉ coi như tích góp kinh nghiệm gả con gái sau này. Lúc đám cưới của Lục Bình đã là giữa hè. Ngay cả Tuyên Cảnh nhỏ xíu cũng có thể lảo đảo nghiêng ngả chạy lên vài bước. Đám cưới của Lục Bình chuẩn bị vô cùng chu đáo, vô cùng náo nhiệt, nhưng lại không loạn chút nào. Bây giờ thái độ của hoàng đế đối với Tuyên gia còn chưa rõ ràng. Sau khi giáng chức Tuyên gia vẫn không có hành động gì sau đó, coi như là nuôi thả Tuyên gia ở Lâm An, dưới mí mắt của mình. Đối với Tuyên Thiệu, một tiểu lại của nha môn, cũng chẳng quan tâm. Trong ngày thường, Tuyên Văn Bỉnh không có chuyện gì thì đá dế chọi chim, uống trà nghe kịch, một bộ nhàn tản. Hoàng đế cũng không có một lời. Lộ Nam Phi thì trở thành quý nhân mới của Lâm An. Tuy rằng danh hiệu vẫn là đại diện Tổng chỉ huy sứ, không có ý nghĩa phù chánh. Nhưng bây giờ hắn nắm quyền, không ai dám khinh thường. E sợ Hoàng đế kiêng kỵ, đám cưới của Lộ Nam Phi, Lục Bình cũng không xuất giá từ Tuyên gia. Mà là Lộ Nam Phi tìm một toà nhà khác, đặt mua trước, để cho Lục Bình làm nhà mẹ đẻ mà xuất giá. Thấy Lộ Nam Phi tỉ mỉ lo liệu tất cả, trên mặt Lục Bình vừa là nước mắt vừa là nụ cười. Lúc Tuyên gia suy tàn, nàng ta chợt thấy rõ sự chênh lệch giữa mình và Lộ Nam Phi, thật sự đã không còn dám hy vọng xa vời với tất cả những thứ này. Nhưng không ngờ lại thật sự có một ngày như thế, có thể để cho nàng ta ở lại bên cạnh người đàn ông đã cứu nàng ta hồi đó. Thật ra, có lẽ Lục Bình không có phát hiện, cho dù nàng và Lộ Nam Phi về mặt thân phận có khác biệt cỡ nào, nhưng bọn họ có một chút giống nhau, đó là biết báo ơn, trọng tình trọng nghĩa. Đám cưới của Lộ Nam Phi và Lục Bình, Yên Vũ không có đi. Tuyên Thiệu đi, nhưng cũng về sớm. Có lẽ Tuyên Cảnh còn nhớ Lục Bình, hôm nay không thấy bóng dáng của Lục Bình thì kéo tay nhỏ bé của Linh Nhi, bàn chân nhỏ của nó lẫm chẫm tìm kiếm chỗ này, nhìn nhìn chỗ kia. Nhưng con nít không có bền tính, lập tức đã quên, nhào vào trong lòng Tuyên Thiệu, vừa ê a kêu “cha” vừa kéo kéo râu mọc trên mặt cha nó. Thấy cha nó bị kéo đau đến nhe răng trợn mắt, nó cười thật vui vẻ. Có lẽ vào lúc này Tuyên phu nhân không có việc gì, liền kêu người dìu đi đến viện của Tuyên Thiệu thăm cháu nội. Tuyên Cảnh thấy tổ mẫu từ xa xa, liền trượt xuống từ trên người Tuyên Thiệu, chân nhỏ lẫm chẫm chạy về phía Tuyên phu nhân, trong miệng còn kêu không rõ “Tổ mẫu tổ mẫu…”. Bà vú, nha hoàn ở bên cạnh vội bước tới trước, còn chưa bảo vệ được, liền thấy Tuyên Cảnh phù phù té nằm trên đất. Đây thật không tốt! Tuyên phu nhân lập tức khẩn trương hơn so với người bị té, vẻ mặt thương xót tiến lên. “Tiểu tâm can của ta a, Cảnh nhi có đau không, Cảnh nhi có bị sợ hay không? Cảnh nhi ngoan…” Vốn Tuyên Cảnh chỉ bẹt bẹt miệng, thấy vẻ mặt Tuyên phu nhân ân cần, liền dứt khoát há miệng oa oa khóc rống lên. Tuyên phu nhân càng dỗ dành, nó ngược lại càng khóc đến thương tâm. Yên Vũ nhịn không được tiến lên trước nói: “Tuyên Cảnh, đừng sợ, con là đàn ông con trai, té một chút thì có gì đáng ngại?” “Đúng vậy, mẫu thân, con nít nào có không bị té chứ?” Tuyên Thiệu cũng ở một bên nói. “Té không phải là các người, các người không đau lòng, ta đau lòng! Ôi, ôi, Cảnh nhi đừng khóc!” Tuyên phu nhân ôm Tuyên Cảnh vào trong ngực, đứng lên, nhìn bà vú, nha hoàn hầu hạ ở bên người, vẻ mặt tối tăm nói: “Mấy người các ngươi lớn vậy, trông con nít như thế nào? Hả? Nhiều người như vậy, ngay cả một đứa bé cũng trông không được? Lại có thể để tiểu công tử té mạnh như vậy?” Có lẽ là giọng điệu của Tuyên phu nhân hơi nghiêm khắc. Một đám bà vú và nha hoàn đều quỳ xuống. “Phu nhân bớt giận…”