Yên Vũ
Chương 181
“Mẫu thân, không phải là chuyện lớn mà, cần gì nổi giận. Chẳng phải là chỉ vấp té một cái sao?” Yên Vũ cau mày nói.
Tuyên phu nhân lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái. “Nghe đi, chẳng phải chỉ là vấp té một cái sao? Nếu không phải người trông nom không để ý thì thằng bé có thể vấp té sao? Vấp té một cái, Cảnh nhi khóc thành như vậy, người làm mẹ như con không có một chút đau lòng. Vậy muốn thằng bé ra sao mới coi như có chuyện? Hả?”
“Mẫu thân, con không phải là ý đó…” Lúc này Yên Vũ mới ý thức được Tuyên phu nhân chất vấn một đám nha hoàn thật ra căn bản là làm cho nàng xem, chủ ý là trách nàng không coi trọng Tuyên Cảnh.
Yên Vũ trong lòng bất lực một trận.
Tuyên Thiệu cũng mặt lạnh tiến lên. “Mẫu thân, vốn không phải là chuyện lớn gì. Người như vậy, chỉ có thể nuông chiều thằng bé. Nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, che chở Cảnh nhi như mẹ vậy thì làm sao khiến nó lớn lên thành một nam tử hán?”
Tuyên phu nhân thấy con trai và con dâu đều không hiểu tấm lòng thành khẩn yêu thương cháu của mình, không khỏi càng tức giận, một mặt ôm Tuyên Cảnh vào trong ngực, nhẹ vỗ về lưng Tuyên Cảnh, một mặt trừng Tuyên Thiệu, nói: “Khi con còn bé ta cũng vô cùng để ý như vậy, chớp mắt một cái cũng không dám, nhìn con lớn như vậy. Con nói ta dạy không tốt, chăm sóc không tốt, nói con bây giờ không tốt?”
“Đúng vậy, cũng chính là ta đây nuông chiều con, mới để cho trong mắt con không có tôn ti, không có người mẹ này, dám lớn tiếng rống với ta như vậy!” Tuyên phu nhân vẻ mặt bi thương.
Tuyên Thiệu cũng bị chận đến không lời nào để nói.
Yên Vũ tiến lên, đỡ Tuyên phu nhân, nói: “Tướng công không có ý làm mẹ giận. Mẫu thân đừng giận, lần này là chúng con sơ suất, sau này chúng con nhất định càng chú ý hơn. Người đừng nên tức giận, vào nhà ngồi một chút trước, uống chén nước đè nén cơn giận.”
Tuyên phu nhân hừ một tiếng, không có đáp lại.
Lúc này Tuyên Cảnh đã nín khóc, đang tò mò nhìn bà vú và nha hoàn quỳ trên đất, lại nhìn phụ thân xụ mặt của mình một chút, nhất thời có chút không hiểu, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.
Yên Vũ nói với Tuyên Cảnh: “Cảnh nhi, mau ôm tổ mẫu một cái, để tổ mẫu đừng nóng giận, nói Cảnh nhi lần sau sẽ cẩn thận, sẽ không chạy nhanh vấp ngã như vậy nữa!”
Chẳng biết Tuyên Cảnh ở bên cạnh nghe có hiểu không, nhưng nghe hiểu “Ôm một cái”, nghe vậy lập tức dùng hai cánh tay nhỏ tròn lẳng nắm ở trên cổ Tuyên phu nhân, còn bẹp bẹp thoa nước miếng của mình khắp trên mặt Tuyên phu nhân.
Tuyên phu nhân lập tức đổi giận thành cười. “Vẫn là Cảnh nhi của chúng ta hiếu thuận nhất, biết yêu thương tổ mẫu.”
Lúc này Tuyên phu nhân mới cười, xoay ngừoi đi vào phòng chính.
Yên Vũ khẽ nói với bọn nha hoàn quỳ trên đất: “Đứng lên hết đi, sau này có mắt chút!”
“Dạ!” Bọn nha hoàn cúi đầu trả lời, lặng lẽ bò dậy từ dưới đất, tản ra bốn phía.
Yên Vũ kéo tay của Tuyên Thiệu, hai người cũng vào phòng chính.
Vốn chỉ là chuyện nhỏ bình thường, đến chỗ Tuyên phu nhân thì là chuyện lớn kinh thiên động địa. Tuyên phu nhân và Lưu ma ma lại đặc biệt vén quần áo của Tuyên Cảnh lên, nhìn xem có té bị thương hay không.
Nhìn thấy đầu gối cùng trên bàn tay của Tuyên Cảnh đều đỏ một mảng, càng đau lòng không dứt, trực tiếp nói muốn đem lọ hà hoa ngưng lộ cuối cùng của mình cho Tuyên Cảnh dùng.
Yên Vũ không biết người làm tổ mẫu đều là như thế này, hay là mẹ chồng của nàng quá mức đặc biệt. Có lẽ năm đó Tuyên phu nhân sinh hạ Tuyên Thiệu đã không dễ, lại vì sinh Tuyên Thiệu mà thân thể bị tổn thương, không thể có thai nữa, trong lòng tích tụ. Bây giờ được cháu đích tôn, thương yêu đến trong nội tâm, cũng có thể lý giải được, liền bình thường trở lại.
Khác với sự yên bình của Tuyên gia và Thiên triều.
Trong triều Tây Hạ phong vân gợn sóng.
Tân hoàng Lý Hữu chẳng biết nhuốm bệnh lạ gì, cả ngày ho khan không ngớt, người cũng mê man.
Thượng Quan tiên sinh, ân sư của Lý Hữu ngày xưa, cũng đóng cửa không ra, ai cũng không gặp. Ngay cả hoàng thượng triệu kiến, ông ta cũng thoái thác tuổi già thân thể bệnh, khó có thể xuống gường kiến giá.
Chúng hậu phi trong hậu cung của Hoàng đế cũng lo lắng ngổn ngang trăm mối, ăn không trôi.
Tân hoàng đang lúc tuổi trẻ khoẻ mạnh, sao bỗng nhiên mắc bệnh này đây. Hơn nữa, quan trọng là lúc này Hoàng đế còn chưa có con nối dõi, chỉ có Hoàng hậu mang thai hai tháng, còn không biết là nam hay nữ nữa.
Bệnh tình của Lý Hữu càng nghiêm trọng.
Cả ngày, thời gian mê man còn nhiều hơn lúc tỉnh táo.
Phần lớn triều chính đều do quan phụ quốc tiên Hoàng đế để lại cho hắn xử lý.
Trong khoảng thời gian này, Đại vương gia vô cùng tích cực.
Triều thần ủng hộ Đại vương gia trước kia chỉ mới bị chèn ép, còn chưa bị nhổ tận gốc thì tân Hoàng đế đã bị bệnh, lúc này dĩ nhiên cũng thừa cơ hội hoạt động lại.
Mục Thanh Thanh nghiêng người nằm trên ghế dựa dưới tàng cây ngọc lan mát rượi, vừa quạt cây quạt vừa khe khẽ hát.
Hoàn toàn khác với cung nữ đang lo lắng ở bên cạnh.
Nhìn thấy có người tới gần mới dừng khúc hát lại, ngồi thẳng người lên ở trên ghế.
Nhưng lúc thấy rõ người đến thì lại lười biếng nằm dựa trở về trong ghế, khoé môi nhếch lên nụ cười như có như không.
“Sao ngươi dám đến nội cung vào lúc này? Không sợ hoàng huynh của ngươi nhìn thấy sao?”
Người đến cười khẽ. “Nhìn thấy thì có thể làm gì? Hoàng huynh bây giờ có thể nhảy dựng lên đánh ta sao?”
Người đàn ông đưa tay khẽ quét qua trên gò má mịn màng của Mục Thanh Thanh. “Tiểu yêu tinh, gia nhớ nàng, nàng không muốn gia sao?”
Mục Thanh Thanh giơ tay lên đẩy tay hắn ra. “Đàn ông các người có thói quen nói lời dễ nghe, thật ra chỉ muốn bắt nạt những người phụ nữ nhỏ bé, không quyền không thế như chúng tôi mà thôi.”
“Ai bắt nạt nàng? Hắn dám? Nói ra, gia giúp nàng hả giận.” Người đàn ông cười kéo nàng ta từ trên ghế nằm, ôm vào trong ngực của mình.
Mục Thanh Thanh đẩy hắn một cái. “Ngươi, đây là ban ngày!”
Nét mặt người đàn ông biệu lộ một nụ cười tà mị, bế bổng Mục Thanh Thanh lên, liền đi về phía bên trong tẩm điện. “Ban ngày thì thế nào?”
“Ngươi làm gì? Lý Sâm, ngươi thả ta xuống! Để cho người ta nhìn thấy…”
“Ai nhìn? Không sợ gia móc mắt của hắn ư?” Lý Sâm cười nhạt.
Mục Thanh Thanh thấy hôm nay hắn to gan như vậy, hơn nữa còn nghênh ngang đi vào nội cung, có lẽ hơn phân nửa thế lực trong cung đã vào trong tay hắn.
Quần áo mùa hè mỏng manh, Lý Sâm động thủ, không tới vài cái, hai người gần như đã thẳng thắn thành khẩn gặp nhau.
Mục Thanh Thanh đưa chân dừng Lý Sâm lại, ngờ vực nhìn hắn: “Ngươi ngồi lên ngôi vị Hoàng đế rồi, thật sự sẽ phong ta làm Hoàng hậu?”
Lý Sâm cười khẽ. “Nàng nghĩ rằng ta cũng là người nói không giữ lời như Lý Hữu sao? Gia từ trước đến nay nói được thì làm được.”
“Ngươi thật sự muốn đánh Thiên triều?” Mục Thanh Thanh lại hỏi một câu.
Tay nóng hổi của Lý Sâm sờ soạng chân ngọc trắng mịn của nàng ta. “Lý Hữu chỉ biết gìn giữ cái đã có, Thiên triều thế nhỏ, mặc dù lãnh thổ Tây Hạ không lớn nhưng binh lực mạnh xa hơn Thiên triều. Thịt mỡ đặt ở bên mép mà không ăn, từ trước đến nay không phải là phong cách của ta!”
Lý Sâm cười nói. “Thế nào, không có lòng tin đối với ta?”
“Ta dĩ nhiên là tin ngươi… A…”
Lúc hai ngươi đang say sưa thì bỗng nhiên cửa tẩm điện bị người dùng sức phá mở.
Hai người trên giường kinh ngạc quay đầu lại nhìn ra cửa.
Chỉ thấy Hoàng đế một thân hoàng bào, sắc mặt tái nhợt đang được cung nữ đỡ, đứng ở cửa tẩm điện.
Hoàng đế gần như không thể tin được sự thật nhìn thấy ở trước mắt, che miệng ho khan dữ dội.
Trên gò má của Hoàng đế hiện lên một mảng đỏ ửng bệnh hoạn.
“Ngươi… Các ngươi…”
“Bắt lấy đôi cẩu nam nữ này lại cho trẫm…” Hoàng đế gần như nghiến ra những lời này từ trong hàm răng.
Lý Sâm ngước mắt nhìn Hoàng đế. “Hoàng huynh dường như thấy không rõ tình cảnh của mình à?”
Hoàng đế kinh ngạc nhìn về phía người ở bên cạnh mình.
“Trẫm nói, bắt bọn họ lại, các ngươi điếc à?”
Người ở bên cạnh Hoàng đế dè dặt bước lên phía trước.
“Người đâu…” Đại vương Lý Sâm hét lớn một tiếng.
Bên ngoài tẩm điện lập tức tràn vào một đội đái đao thị vệ.
“Mang hoàng huynh về nghỉ!”
“Dạ!” Tiếng trả lời đồng loạt.
Hoàng đế đang trong khiếp sợ cùng kinh ngạc bị người mang ra khỏi tẩm điện.
“Lý Sâm… Ngươi dám, ngươi dám mưu nghịch…” Giọng của Hoàng đế bị chìm trong tiếng ho kịch liệt của mình.
Lý Sâm cúi đầu nhìn mỹ nhân ở trên giường một chút, vỗ vỗ mặt của nàng ta, nói: “Hôm nay biểu hiện không tệ…”
Mục Thanh Thanh ưm một tiếng, đỏ mặt thẹn thùng.
Triều đình Tây hạ chợt biến, Hoàng đế Tây Hạ bệnh tình nguy kịch, bên dưới không có con nối dõi, đệ đệ Đại vương Lý Sâm thừa kế ngôi vị Hoàng đế.
Lúc tin tức Tây Hạ truyền về Thiên triều, Hoàng đế vẫn rất xem thường.
Thái tử quỳ gối trước mặt Hoàng đế, lời lẽ khẩn thiết nói: “Phụ hoàng, năm trước nhi thần còn từng gặp Hoàng đế Tây Hạ, khi đó hắn vẫn là Đại hoàng tử Tây Hạ. Thân thể hắn cường tráng, tuyệt không trong vòng một hai năm sẽ bệnh thành nguy kịch. Triều đình Tây Hạ biến cố chắc chắn là có nguyên nhân khác, xin phụ hoàng tăng thêm binh lực ở biên cảnh Thiên triều và Tây Hạ.
Hoàng đế vừa vuốt ve đan dược mới chế được, vừa liếc mắt nhìn Thái tử quỳ trên đất một cái, hồi lâu sâu kín hỏi một tiếng. “Đây là ý nghĩ của bản thân ngươi?”
Thái tử quỳ rạp trên đất, nhìn móng tay hơi trở nên trắng bệch của mình, nhíu nhíu mày lại, nói: “Dạ, là ý nghĩ của con.”
Đương nhiên Thái tử sẽ không nói hắn vẫn âm thầm có liên lạc với Tuyên Thiệu.
Hoàng đế quan sát Thái tử quỳ một hồi.
Khẽ gật đầu. “Bây giờ hoàng nhi ngày càng có ý nghĩ.”
Thái tử đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy Hoàng đế rốt cuộc là đồng ý với đề nghị của hắn hay là không?
Trong bụng càng lo lắng.
Đỉnh đầu lại truyền đến một câu: “Ngươi quỳ an đi.”
“Phụ hoàng?” Thái tử không nhịn được ngẩng đầu vẻ mong đợi nhìn sắc mặt của Hoàng đế. “Về Tây Hạ, phụ hoàng có gì…”
“Tây Hạ và Thiên triều bây giờ có quan hệ ban giao hữu hảo, cũng mở rộng chính sách buôn bán biên giới, bất kể đối với Tây Hạ hay đối với Thiên triều đều có nhiều chỗ tốt.” Hoàng đế nắn vuốt đan dược cầm trong tay, thả vào trong miệng. “Cho dù Tây Hạ đổi Hoàng đế, quan hệ cùng Thiên triều cũng sẽ không thay đổi. Bây giờ Thiên triều tuỳ tiện tăng thêm binh ở biên cảnh cũng không thoả đáng, khiến Tây Hạ biết, cho là chúng ta không muốn duy trì quan hệ hữu hảo!”
Thái tử nóng ruột. “Nhưng mà phụ hoàng, nếu như tân hoàng của Tây Hạ không thừa nhận đã từng minh ước, cũng không có ý muốn cùng Thiên triều hữu hảo thì sao?”
Hoàng đế nghe vậy, ngồi thẳng người, liếc nhìn Thái tử. “Đến lúc đó lại tăng thêm binh cũng không muộn! Ngươi đi xuống đi!”
Câu nói cuối giọng đã vô cùng nghiêm khắc.
Thái tử nghe vậy, không thể làm gì khác hơn là lui ra ngoài.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa điện ở sau lưng, khẽ thở dài một hơi, đi xa.
Phụ hoàng không chịu nghe hắn khuyên, vậy nên làm thế nào cho phải?
Lúc tân hoàng của Tây Hạ lên ngôi, Hoàng đế Thiên triều vẫn phái sứ giả đi đưa quà mừng.
Lý Sâm, tân hoàng Tây Hạ, thật vui vẻ nhận lấy quà mừng. Cũng bày tỏ hắn vô cùng tôn sùng chính sách hữu hảo của tiên Hoàng đế huynh trưởng của mình, nhất định sẽ duy trì quan hệ tới lui hữu hảo cùng Thiên triều như cũ.
Cho người chiêu đãi nồng hậu một phen, an an ổn ổn đưa trở về.
Hoàng đế Thiên triều nghe sứ giả hồi bẩm Hoàng đế Tây hạ tôn sùng Thiên triều như thế nào, khách sáo với hắn như thế nào thì hết sức cao hứng.
Ở trước mặt sứ giả, phê bình Thái tử buồn lo vô cớ, nếu như tuỳ tiện tăng thêm binh ở biên cảnh, bây giờ Thiên triều và Tây Hạ còn có thể có cục diện yên bình hoà hợp như thế này sao?
Thái tử á khẩu không trả lời được.
Thái tử bí mật hỏi Tuyên Thiệu.
Nhưng Tuyên Thiệu chỉ thở dài một tiếng khó hiểu, nói: “Lại chờ xem, bây giờ không phòng bị, lúc cần phòng bị thì chỉ sẽ nỗ lực lớn hiệu quả nhỏ.”
Thái tử không hiểu, nhưng Tuyên Thiệu không có giải thích thêm, chỉ nói một câu sau này Thái tử nên ít gặp hắn, miễn cho bị Hoàng đế phát hiện, bất mãn đối với Thái tử.
Bây giờ toàn bộ lòng của Tuyên Thiệu đều nghĩ tới trong nhà.
Phu nhân của hắn lại mang thai.
Tuyên Cảnh không cần người đỡ, đi đi nhảy nhảy đã có chút vững vàng, bây giờ thích nhất là làm chuyện ghé vào trên bụng nhô lên của Yên Vũ, dán lỗ tai lên. “Muội muội, gọi ca ca!”
Nó nói chuyện còn chưa quá linh hoạt, nhưng hai chữ “muội muội” nói đặc biệt rõ ràng.
Tuyên phu nhân ngồi ở bên cạnh trêu ghẹo nó. “Sao con biết chắc chắn là muội muội, nói không chừng là đệ đệ đó?”
Tuyên Cảnh bất mãn, bĩu môi. “Là muội muội, con nói là muội muội thì chính là muội muội! Chắc chắn là muội muội!”
Tuyên Cảnh theo lệ thường không biết lớn nhỏ ở trước mặt Tuyên phu nhân.
Yên Vũ khiển trách nó mấy lần, nó vẫn không thay đổi. Giọng của Yên Vũ hơi nghiêm khắc một chút, Tuyên phu nhân sẽ bắt đầu ôm Tuyên Cảnh bảo hộ ở trong lòng. “Cảnh nhi còn nhỏ, con dữ với nó như vậy làm cái gì? Lớn lên thì sẽ tốt thôi!”
Tuyên Cảnh ở trong lòng Tuyên phu nhân làm mặt quỷ.
Yên Vũ hết sức tức giận đến không biết làm sao.
Cũng may Tuyên Cảnh biết cha mẹ sẽ không cưng chiều mình giống như ông bà. Lúc không có Tuyên phu nhân và Tuyên đại nhân ở bên cạnh, nó vẫn rất ngoan ngoãn biết lễ.
Ví dụ như, lúc này nó đang lắng nghe động tĩnh trong bụng của Yên Vũ, nghe thấy tiếng gọi của nha hoàn ở ngoài cửa: “Công tử.”
Biết là cha nó, Tuyên Thiệu, đã trở về, nó liền lập tức đứng thẳng người, lui một bước từ bên cạnh mẫu thân, rất cung kính nhìn Tuyên Thiệu vén rèm đi vào, chắp tay nói: “Phụ thân đại nhân mạnh khoẻ, phụ thân mệt mỏi rồi, mau ngồi xuống, con rót nước cho người uống.”
Tuyên Thiệu sờ sờ đầu của hắn, ngồi ở bên cạnh Yên Vũ.
“Hôm nay ra sao, ăn được không? Con có làm ầm ĩ không?” Tuyên Thiệu nhận lấy chén trà Tuyên Cảnh dâng lên, gật đầu với con trai.
Yên Vũ cười khẽ. “Thật để cho Cảnh nhi nói trúng rồi, là phải cho nó thêm một muội muội. Em bé thật biết điều, không làm khó một chút nào. Không giống như lúc mang thai Cảnh nhi, vừa ói vừa ăn không vô. Em bé này từ lúc vừa mới bắt đầu đã phản ứng nhỏ, thiếp ăn cũng được, ngủ cũng ngon.”
Tuyên Cảnh ở một bên mở to hai mắt nhìn. “Mẫu thân, Cảnh nhi không ngoan?”
Tuyên Cảnh bẹt bẹt miệng, bộ dạng muốn khóc.
Đăng Tâm, đại nha hoàn thay thế Lục Bình, ở một bên không nhịn được cười. “Tiểu công tử dĩ nhiên là ngoan. Thiếu phu nhân nói là khi mang thai ngài, khi đó ngài còn chưa có sinh ra mà!”
Cảnh nhi nghe đến đờ đẫn mở to mắt. “Vậy mẫu thân nói… muội muội ngoan, Cảnh nhi không ngoan?”
Câu quá dài nó còn chưa nói được, chỉ đại khái hiểu được ý trong lời của mẫu thân nói nó không ngoan bằng muội muội. Một bộ dáng tủi thân đến cực điểm, vừa muốn khóc lại không dám khóc.
Phụ thân nói, nam tử hán đại trượng phu chảy máu không đổ lệ.
Tuyên Cảnh ở trước mặt Tuyên Thiệu tủi thân nhưng cũng không dám khóc lên.
Tuyên Thiệu liếc nhìn nó một cái. “Đúng vậy, con khi đó đã khiến mẫu thân con khổ sở không ít.”
Yên Vũ nghe vậy, trừng Tuyên Thiệu một cái, giơ tay lên ôm Tuyên Cảnh qua. “Cảnh nhi hiểu lầm rồi, mẫu thân nói là con hoạt bát hơn muội muội, lúc ở trong bụng mẫu thân đã hoạt bát hiếu động hơn muội muội. Con trai mà, dĩ nhiên là phải sôi nổi hơn một chút.”
“Không phải là nói con không ngoan?” Tuyên Cảnh nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây thơ, hỏi.
Yên Vũ lắc đầu. “Không phải.”
Tuyên Cảnh gật đầu, bộ dạng còn có chút đắm chìm trong bi thương mình thua kém hơn muội muội ở trong lòng cha mẹ, có chút không thể tự thoát ra được.
Mãi đến khi ngoài cửa vang lên một tiếng nhẹ nhàng hăng hái. “Thiếu phu nhân, con đã trở về!”
Trên mặt Tuyên Cảnh mới đột nhiên lộ ra vui vẻ, sãi bước chạy về phía ngoài cửa. “Linh Nhi tỷ tỷ, tỷ đã trở về! Ta ở chỗ này!”
Tuyên Cảnh đặc biệt dính Linh Nhi, chỉ cần Linh Nhi rãnh rỗi thì nó nhất định muốn Linh Nhi mang nó đi chỗ này chỗ kia. Tính tình của Linh Nhi tốt, bây giờ cũng đã trưởng thành chút. Có lẽ là khi còn bé ở trong nhà đã trải qua bị ức hiếp, khiến cho nó dị thường hiểu chuyện, cũng hết sức chăm sóc Tuyên Cảnh.
Tuyên Cảnh làm mất món đồ chơi tìm không được, Linh Nhi chỉ dựa vào mũi là có thể giúp nó tìm trở về, còn thường xuyên có thể dẫn nó khám phá thứ tốt mới lạ. Tuyên Cảnh đối với Linh Nhi có thể nói là hết sức ỷ lại.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
109 chương
11 chương
45 chương
24 chương
50 chương
19 chương