Diệp Tuệ Nghiên năm nay hai mươi lăm tuổi, vừa kết thúc chuyên tu trở về, cầm hai bằng thạc sĩ của trường đại học Anh quốc, hung phấn bừng bừng muốn về nước làm thành một phen sự nghiệp, ai ngờ chưa kịp hoàn thành mộng tưởng thì chết, quả là nhân sinh khổ đoản, nhân sinh khổ đoản..... Diệp Tuệ Nghiên nhìn thiếu nữ trong gương dung mạo không gọi là đẹp hay xấu chủ yếu là gương mặt có một vết bớt đỏ bên mặt trái từ khóe mắt kéo dài đến má bên má, nhìn kì dị vô cùng. "hazzzz......" Diệp Tuệ Nghiên thở dài n lần, nâng hai tay chống má nhìn bông tuyết phiêu phiêu bên ngoài, nàng tỉnh lại đến thế giới này có hơn một tháng, nhớ lại tình cảnh máy bay bị cuốn vào lốc xoáy kia quả thật nghĩ lại mà kinh, nàng nghĩ đại khái toàn thể hành khách trên phi cơ điều không qua khỏi. Diệp Tuệ Nghiên là cô nhi, may mắn được một nhà khoa học gia nhận nuôi, nhưng khi nàng đến Anh quốc du học được ba năm thì khoa học gia chết, nàng gấp rút trờ về chạy tang, lại quay về tiếp tục hoàn thành nguyện vọng chuyên tu của mình, đang định cầm thực tài về bồi giúp quốc gia không ngờ lại gặp chuyện không may, này có thể gọi là số nàng không may đến trình độ nào đây. "Bẩm Hoàng hậu, Thái thượng hoàng có chỉ, truyền Hoàng Hậu tấn kiến" Lục mai nhỏ giọng bên cạnh Diệp Tuệ Nghiên thông báo. "Ngươi đi nói cho thái giám tuyên chỉ, ta lập tức đến" Diệp Tuệ Nghiên nhíu lại đôi mày thanh tú, phiền chán nói, trên thực tế việc nàng trở thành Hoàng hậu của Đại Chu triều quả thật khiến người khó hiểu. Nói đến việc này, Diệp Tuệ Nghiên chỉ có thể tưởng, phúc họa khó lường à, nàng mở mắt thì đã xuyên về cổ đại hơn hai ngàn năm trước, không chỉ thế còn trẻ đi mười tuổi đang hoang mang rối loạn thì gặp được một lão bá bị người truy sát, té ngay chỗ nàng đang nghỉ ngơi, còn chưa kịp nghĩ thì đã bị đường đao bổ đến người, chưa kịp nghĩ nhiều vội lấy từ không gian ra bình xịt thuốc mê phun ngã sát thủ, cũng may sát thủ không nhiều nếu không mạng nàng không chết vị máy bay rơi lại chết ở trong tay người cổ đại, lại nói tiếp lão bá này lai lịch không nhỏ chính là đường triều Hoàng Đế lúc bấy giờ, ơn cứu mạng lấy thân báo đáp, có điều xét tuổi tác vị Hoàng Đế kia là thất thập cổ lai hi, tức là gần bảy mươi tuổi, mà nàng một đóa nộn thảo chỉ vừa mười lăm, nhìn sao cũng không thể là Hoàng Đế lấy thân báo đáp nha, vì thế lão bá Hoàng Đế nghĩ ra một cách khác, cha không được còn có con trai nha. Hoàng Thái tử vừa tròn hai mươi bị đưa ra làm vật hiến tế, Diệp Tuệ Nghiên trở thành Thái tử phi, sau lão bá Hoàng Đế vừa chủ hôn cho Thái tử xong lại tuyên bố thoái vị, vì thế Hoàng Thái tử vừa đại hôn xong lại phải làm lễ đăng cơ, còn nàng vừa ngồi vào vị trí Thái tử phi còn chưa ấm mông, đã phải làm lễ đăng điển Hoàng Hậu. Thật ra chỉ có ơn cứu mạng không thì không đủ để lão Hoàng Đế đem nàng làm thành con dâu, mà là nàng đột nhiên não trừu, nghe tên của con trai lão bá bật thốt ra niên hiệu Hoàng Đế của hắn khiến lão bá sinh nghi, nàng đành thuận thời thế bịa đại thân phận của mình là đệ tử của ẩn sĩ, sư phụ biết bói toán, bản thân cũng có chút tài nghệ nên có nghe qua tên hiệu của Thái tử đăng cơ lúc sau. Lão hoàng đế nghe thấy là đệ tử của ẩn sĩ thi quá vui mừng muốn tiên đan, nàng lại bịa bản thân chỉ biết thuật luyện khí của sư phụ, lại từ không gian biến ra vài thứ như đồng hồ, bút máy, lão Hoàng đế mới thôi, nhưng cũng gạ hỏi từ nàng về vận mệnh của triều Đại Chu, Diệp Tuệ Nghiên đau khổ đành nói ra một vài sự kiện lịch sử ghi lại trong sách sử, khi biết Đại Chu triều chỉ tồn tại đến đời của Thái tử thì lão Hoàng đế giận dữ đến muốn phế Thái tử nhưng ngặt nỗi lão Hoàng đế hiếm muộn chỉ còn Thái tử một đứa con trai, phế hắn thì hoàng tộc không người nối nghiệp, suy nghĩ một lát nhất quyết muốn đem Thái tử gả cho nàng, mỹ kì danh viết muốn ơn cứu mạng lấy thân báo đáp, bắt quá ý nghĩ thật sự là muốn kéo nàng vào Đại Chu triều hy vọng nàng giúp Thái tử của hắn không thành ông vua mất nước. Diệp Tuệ Nghiên đã leo lên lưng hổ chỉ đành thuận theo. Sau một phen mặc vào triều phục Hoàng hậu rườm rà, Diệp Tuệ Nghiên nhảy lên phượng liễn, xa giá một mạch tăng tốc hướng đến tẩm cung của Thái Thượng Hoàng - An Dương Cung. "Hoàng Hậu tấn kiến________" thái giám canh cửa giọng nói lanh lảnh hô lên thật to, tiếng kiêu tại cung điện rộng lớn nổi lên một hồi lại một hồi tiếng vọng. Chỉ trong chốc lát thái giám thân cận bên cạnh Thái thượng hoàng - Phúc công công một mạch chạy đến, "Hoàng hậu nương nương, Thái thượng hoàng đang chờ người". Diệp Tuệ Nghiên đang muốn đi vào thì bị một đội nhân mã chậm rãi đi tới thu hút sự chú ý. Dẫn đầu là một thiếu niên trên đầu mang kim quang, làn da trắng noãn, ngũ quan tinh xảo phảng phất như mỹ thiếu niên bước ra từ trong họa, nhưng tuyệt không giống cái loại nương pháo ẻo lả, một thân long bào màu vàng sáng thiêu ngũ trảo kim long dưới ánh nắng mặt trời càng thêm anh tuấn, từ đầu đến chân tản mát ra một loại không giận tự uy, quân lâm thiên hạ, khí chất của hắn khiến người không dám sinh ra một tia khinh nhờn. Diệp Tuệ Nghiên chớp mắt mấy cái, loại khí thế này, ăn mặc này, dung nhan này, còn không phải Hoàng Đế phu quân của nàng, mà từ lúc thành thân đến nay chưa gặp mặt quá hai lần, một lần là lúc nàng làm Thái tử phi còn một lần là lúc đăng cơ làm Hậu. Hoàng đế đi đến kéo theo một hàng dài long liễn cùng cung tỳ, thái giám, quả thật khoa trương vô cùng, hắn bước đi không nhanh, mỗi bước có lực mạnh mẽ, Diệp Tuệ Nghiên đợi hắn đến gần mới chậm chậm theo lễ nghi quỳ xuống. "Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế" Người hầu bên nàng gặp long giá đến vội quỳ xuống hành lễ, bên phía cung tỳ của hoàng thượng cũng không dám chậm trễ cũng quỳ xuống. "Tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế" Hoàng Đế nhíu mày, phất tay, "Hoàng hậu miễn lễ, bình thân" "Tạ ơn Hoàng thượng" Diệp Tuệ Nghiên đứng lên, nâng tay, bày ra dáng vẻ dịu dàng, độ lượng, nói: "Tất cả bình thân đi", lúc này người hầu phía sau Hoàng đế mới dám đứng lên. "Trẫm nghe ngự y nói, Hoàng hậu thân thể không khỏe, đã đỡ hơn chút nào chưa" Hoàng đế nhăn đôi mày kiếm nhìn vẻ mặt tái nhợt dù đã đánh phấn cũng không thể che lại của Diệp Tuệ Nghiên. "Đa tạ Hoàng thượng quan tâm, thần thiếp khỏe" Diệp Tuệ Nghiên vẫn ôn nhu trả lời. "Như thế, hôm nay cùng trẫm vào gặp phụ hoàng" Hoàng Đế nói xong, dẫn đầu đi vào trước, Diệp Tuệ Nghiên vạn phần không muốn cùng đi với hắn cũng không được. An Dương Cung không khí cực kì áp lực, khiến lòng người nặng nề. Ở ngoài điện, quan lại trong triều theo chức lớn đến nhỏ xếp thành từng hàng, quỳ trên mặt đất, im lặng. Phía trước các quan lại đang quỳ là một hàng công chúa và cung phi của Thái Thượng hoàng, phải nói vị Thái Thượng hoàng này hết sức cường hãn, nhìn một hàng công chúa đang quỳ điếm điếm cũng có khoảng hai mươi vị, thêm các phi tần lớn nhỏ cũng gần trăm vị. So với lão cha phong lưu thì Hoàng Đế có vẻ thành tâm quả dục, hậu cung của Hoàng đế chỉ có nàng một vị Hoàng hâu, ba phi, bốn tần, hai vị công chúa. Diệp Tuệ Nghiên một mạch đi thẳng theo Hoàng đế, xung quanh đưa đến ánh mắt có đố kị, căm hận, khinh thường đủ loại, nhất là các tần phi của Hoàng đế điều hận không thể nhào lên cắn nàng mấy cái. Diệp Tuệ Nghiên vẫn luôn đi từ ngoại điện đến nội điện, nơi Thái Thượng hoàng đang nằm. Trên giường nằm một lão nhân thân hình gầy yếu, khô quắt khó coi, ánh mắt vẩn đục khi nhìn thấy Diệp Tuệ Nghiên mới hơi có chút ánh sáng. "Hoàng hậu, lại đây, đến bên Cô" âm thanh khàn khàn suy yếu, đứt quảng như tùy thời có thể mất, làm long Diệp Tuệ Nghiên nặng trĩu. "Vâng" nén lại cảm giác khó chịu, Diệp Tuệ Nghiên tiến đến, ngồi xuống chiếc ghế gần giường. "Hoàng Hậu thiên tuế" Thanh âm lanh lảnh vang lên, lúc này Diệp Tuệ Nghiên mới chú ý đến, đầu giường của Thái Thượng Hoàng đang đứng một người, nhìn phục sức thì hẳn là thái giám, tầm sáu mươi tuổi Một ý niệm chợt lóe lên trong đầu Diệp Tuệ Nghiên, nàng giữ gương mặt bình tĩnh, hơi cúi người, dịu dàng nói: "Tư Mã đại nhân, mời đứng lên" "Tạ ơn Hoàng hậu", hắn đi đến trước mặt Hoàng đế bái lạy, được Hoàng đế cho phép đứng lên lại quay về bên cạnh Thái Thượng hoàng. "Ta nghe nói Hoàng hậu ung dung cao quý, tướng mạo khuynh thành, nay mới được nhìn gần quả nhiên danh bất hư truyền" Tư Mã Cần cười cười, lời nói có chút vô lễ nhưng không ai đứng ra chỉ trích. Diệp Tuệ Nghiên mỉm cười không nói, nàng đoán không sai, người trước mặt đúng là Tư Mã Cần quan chỉ huy sứ Đông Tây Xưởng, quyền khuynh triều dã, ngay đến cả Hoàng Đế cũng phải cho lão ba phần mặt mũi. Tư Mã Cần năm nay cũng vừa sáu mươi tuổi, tóc gần như bạc trắng, bất quá tinh thần rất tốt, có hơi gầy, gương mặt chữ điền hàm hậu không hề có chút nương khí của thái giám, nếu lão không lên tiếng thì ai cũng không biết lão là thái giám. "Khụ...khụ...các ngươi, khụ...khụ lui xuống hết đi, Cô cũng Hoàng hậu có việc cần nói" Thái Thượng hoàng ho khan, cố gắng nói được hết câu. "Vâng" Cho dù là Tư Mã Cần đã một tay che trời ở triều đình nhưng vẫn không dám trái ý, thái giám, cung nữ nối đuôi nhau rời khỏi, Hoàng đế tuy không vui lòng nhưng cũng đành lui ra. "Tuệ Nghiên, giờ không còn ai, ngươi có thể nói cho ta biết những lời hôm đó ngươi nói, có thật là vậy" Thái Thường hoàng nhìn Diệp Tuệ Nghiên ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh. Diệp Tuệ Nghiên không có ý nào lùi bước, ánh mắt thẳng nhìn vào mặt Thái thượng hoàng, "Tuệ Nghiên không dám nói bừa, bản lĩnh của Tuệ Nghiên có thật hay không Thái thượng hoàng là rõ nhất". Thái thượng hoàng nhìn chằm chằm vào Diệp Tuệ Nghiên, thấy nàng không hề có ý né tránh, thở dài chuyển đi tầm mắt, "Hai ngày trước, Sơn Châu trình lên sổ con, hạn hán đã có dấu hiệu xuất hiện" Đại Chu triều gồm sáu mươi bốn thành, mười ba châu, Sơn Châu là một trong những châu đứng đầu, vì lấy được tín nhiệm của Thái thượng hoàng, Diệp Tuệ Nghiên đành bày ra một ích tin tức mà nàng biết khi đọc qua lịch sử, trong đó có nạn hạn hán của Sơn Châu.