Yên Vũ

Chương 179

Nháy mắt thu đi đông đến. Nghe nói Đại hoàng tử của Tây Hạ đã đăng lâm đế vị. Lão hoàng đế Tây Hạ bệnh qua đời. Lúc Yên Vũ nghe được tin tức này thì cũng chỉ hơi thở dài một tiếng. Lý Hữu đăng cơ là chuyện trong dự liệu, chỉ là không biết Mục Thanh Thanh được Lý Hữu mang đi, lúc này có phải đã được như ý ngồi lên vị trí hoàng hậu. Tình cảm của Lý Hữu đối với nàng ta, người có mắt cũng không khó nhìn ra. Nhưng có đôi khi, dù là hoàng đế cũng không phải muốn làm gì là có thể làm theo ý mình. Suy cho cùng, thân phận của Mục Thanh Thanh xấu hổ. Đã từng là phi tử của Thiên triều, bây giờ lại không minh bạch theo Lý Hữu đi Tây Hạ. Không có một thân thế hiển hách, không có nhà mẹ đẻ vững chắc ở Tây Hạ, chỉ sợ con đường Hoàng hậu của nàng ta cũng sẽ không thuận buồm xuôi gió như thế. Yên Vũ cũng không coi trọng đối với tương lai của nàng ta. Mục Thanh Thanh ở Tây Hạ xa xôi liên tiếp nhảy mũi hai cái. Đưa tay quét xuống cái chén ở trước mặt mình. Cái chén đập trên đất vỡ nát. Mảnh sứ vỡ vụn vừa vặn bắn toé lên trên đôi giày màu vàng óng đang bước vào phòng. Mục Thanh Thanh ngước mắt nhìn người vừa tới, hừ lạnh một tiếng quay mặt qua chỗ khác. “Vẫn còn giận ta sao?” Lý Hữu đạp lên mảnh vụn bước về phía trước, một tay nhẹ nhàng đỡ lấy vai của nàng ta, nói. “Nô tỳ không dám!” Mục Thanh Thanh hừ một tiếng. “Bây giờ là thời kỳ phi thường, Nhị đệ ở trong triều cũng có nhiều thế lực ủng hộ, ta vì ngồi vững ngôi vị Hoàng đế nên phải cưới con gái của Dương gia. Nàng nên hiểu rõ lý do.” Lý Hữu nhẹ nhàng nói. “Ngươi nên cưới thì cưới, ta ngăn được sao? Bây giờ ngược lại thành ta không hiểu chuyện? Ta không cho các ngươi động phòng, hay là không để cho nàng ta ngồi lên phượng vị, không cho nàng ta cưỡi ở trên đầu ta? Ngươi đã từng nói lời thề, đã hứa hẹn với ta, ta có quyền coi ngươi là đang dụ dỗ ta, là đang đùa giỡn ta, như thế còn chưa đủ sao? Ngươi còn muốn ta thế nào?” Mục Thanh Thanh hất tay của Lý Hữu ra, trừng đôi mắt đỏ bừng, lên án nói. Lý Hữu khẽ thở dài một tiếng. “Ta không có dụ dỗ nàng, cũng không phải đùa giỡn nàng. Ta sẽ chiếu cố tốt nàng, vị trí thê tử hoàng hậu trong lòng ta mãi mãi đều là nàng, không nên náo loạn nữa, được không?” “Ta náo loạn cái gì?” Mục Thanh Thanh không phục, trợn mắt hỏi. Lý Hữu lại thở dài một tiếng. “Nàng tốt nhất là đừng để ta vừa đến cung của Hoàng hậu thì nàng liền phái người đi nói nàng bị bệnh.” “Ngươi cũng có thể không đến thăm ta mà! Tim ta đau, nghĩ tới cái người đã từng cả ngày lẫn đên nhớ ta, hứa hẹn chỉ yêu một mình ta, chỉ cưng chiều một mình ta. Bây giờ trong lòng ôm một người phụ nữ khác, tim ta đau, khó chịu giống như dao đâm. Ta đau, còn không cho ta nói sao?” Mục Thanh Thanh cứng cổ nói. Lý Hữu hơi nhíu mày. Kiên nhẫn của hắn từng chút một bị hao hết. Từng ở hoàng cung Thiên triều tình cảm mãnh liệt điên cuồng. Trên đường từ Thiên triều chạy về Tây Hạ triền miên ngọt ngào. Hôm nay, với sự vô cớ gây rối hết lần này đến lần khác, trong lòng hắn, địa vị của người ở trước mặt dần dần mất đi. “Nói vậy, nàng nhất định muốn tiếp tục náo loạn như thế sao?” Giọng của Lý Hữu hơi chuyển lạnh. Mục Thanh Thanh lập tức phát hiện giọng nói của hắn là lạ, liền mím môi. Trong hốc mắt có lệ vòng quanh. “Không, không phải…” Mục Thanh Thanh khẽ lắc đầu. “Vậy nàng muốn thế nào? Bây giờ vị trí Hoàng hậu đã định, trẫm chỉ có thể uất ức nàng làm Quý phi.” Lý Hữu nhìn nàng ta, nói. Mục Thanh Thanh thấy sắc mặt của Lý Hữu chìm liễm, cũng biết xưa không bằng nay. Lý Hữu cho dù thích nàng ta, bây giờ đã là vua của một nước, cũng không có khả năng luôn tuỳ ý làm bừa. Hơn nữa, đàn ông đều lấy lợi ích làm đầu, tình yêu chẳng qua là thuận miệng nói chút gì đó lúc rỗi rãnh. “Quý phi cũng được, Hoàng hậu cũng được, ta chỉ muốn vĩnh viễn là người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng ngươi. Như thế, ngươi có thể đồng ý với ta không?” Lý Hữu thấy giọng điệu của Mục Thanh Thanh mềm nhũn ra, trên mặt liền không nghiêm khắc nữa, khẽ mỉm cười nói: “Nàng vẫn luôn là người quan trọng nhất trong lòng trẫm, không ai có thể thay thế được.” Lý Hữu giơ tay lên lau đi vệt nước mắt trên mặt nàng ta. “Không nên ồn ào, trẫm phải mau đến xem Hoàng hậu.” Tay Mục Thanh Thanh không khỏi siết chặt, móng tay lõm thật sâu vào trong thịt, khẽ gật đầu, miễn cưỡng kéo ra nụ cười ở trên da mặt. “Ừm, ta biết rồi.” Nhìn Lý Hữu xoay người rời đi, Mục Thanh Thanh ước gì có thể đập bể tất cả đồ đạc trên bàn. Nhưng mảnh sứ vụn của cái chén ở trên đất mới vừa rồi còn chưa có quét dọn, ánh mắt nàng ta rơi vào những mảnh vụn kia, ngơ ngẩn đến hơi xuất thần. Tân hoàng của Tây Hạ đăng cơ vào cuối năm này, Tây Hạ quả nhiên đúng hạn nộp tiền tuế, súc vật dê bò cho Thiên triều. Hoàng đế Thiên triều hết sức cao hứng, ban cho gấm lụa, trà thơm cùng vô số trân bảo. Nhưng sứ giả Tây Hạ chỉ nhận gấm lụa và trà thơm, trả lại trân bảo, cầu Hoàng đế Thiên triều mở rộng chính sách mua bán ở biên giới. Hoàng đế Thiên triều nhìn thấy thái độ của Tây Hạ tốt như vậy, còn không tham lam, trân bảo đều trả về, yêu cầu cũng chỉ có một tí tẹo như thế, thật là hài lòng, lập tức đồng ý thỉnh cầu của sứ giả Tây Hạ. Yên Vũ ở trong nhà chơi với con trai đã có thể lật ở trên giường, câu được câu không tán gẫu với Lục Bình. Không biết sao đề tài câu chuyện lại tới trên người Mục Thanh Thanh. “Không biết nàng ta bây giờ sống ra sao? Loại người như nàng ta đi đến chỗ nào cũng đáng ghét!” Lục Bình đứng ở bên cạnh giường, bất cứ lúc nào cũng lưu ý đến hướng đi của tiểu công tử, rất sợ tiểu công tử té xuống sàng. Yên Vũ cười khẽ một tiếng, không nói gì. “Chủ tử… Nô tỳ nói lời không nên nói, sao khi đó người và công tử thả nàng ta đi cơ chứ?” Lục Bình nhìn thoáng qua Yên Vũ, hỏi. Yên Vũ vừa lắc lắc lục lạc trong tay, trêu chọc Cảnh nhi bò về phía trước, vừa cười cười. “Thân phận của Lý Hữu đặc biệt, nếu như có thể dùng một Mục Thanh Thanh đổi lấy hai nước yên bình, sao lại không làm? Tuy rằng ta cũng vô cùng chán ghét nàng ta, nhưng chỉ là một chút thù riêng mà thôi. Vả lại nàng ta cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị người ta mờ mắt, bị người ta lợi dụng mà thôi.” Lục Bình gật đầu, à một tiếng. Yên Vũ lại còn nói thêm: “Cha ta đã từng nói, không nên tìm lộn đối thủ, bằng không còn chưa bắt đầu thì ngươi đã thua. Mà người chân chính đứng ở đối diện với ta, cho tới bây giờ đều không phải là Mục Thanh Thanh.” Lục Bình há to miệng, kinh ngạc nhìn Yên Vũ, cái hiểu cái không trịnh trọng gật đầu. Yên Vũ lại cúi đầu, chăm chú nhìn Cảnh nhi. Bỗng ngạc nhiên cười nói: “Cảnh nhi mọc răng rồi! Ngươi xem, Cảnh nhi mọc răng rồi!” Cảnh nhi bị giọng nói ngạc nhiên của mẫu thân hấp dẫn ngẩng đầu lên. Nó ăn mặc dầy, ngẩng đầu một cái như thế liền mất trọng tâm, lộp bộp lật mình sang một bên. Yên Vũ vươn tay chụp tới, ôm Cảnh nhi chặt vào lòng. “Con trai đến đây, hé miệng để mẫu thân nhìn một cái.” Cảnh nhi mở một đôi mắt to đen nhánh rất giống của Tuyên Thiệu, nhìn Yên Vũ, thấy Yên Vũ với đầu ngón tay đến bên miệng của nói, liền cười ha ha hé miệng ra, cắn một cái trên ngón tay của Yên Vũ. “Đúng rồi, đúng là mọc răng, đã lộ ra một điểm trắng nhỏ rồi!” Lục Bình ở bên cạnh nói. “Nhanh đi nói cho mẫu thân! Cảnh nhi mọc răng rồi, Cảnh nhi giỏi quá!” Yên Vũ vui mừng nói. Lục Bình lập tức xoay người chạy đi, trong lòng lại mơ hồ hơi buồn bực. Nàng ta luôn cho rằng con nít mọc răng chỉ là một chuyện rất bình thường, thì ra mọc răng cũng là một chuyện rất không bình thường sao? Sau khi Tuyên phu nhân nghe thấy, cũng vội vã chạy tới, nghiêm túc nhìn răng của Cảnh nhi. Cảnh nhi thấy trong phòng nhiều người, mẫu thân và tổ mẫu đều vây quanh nó, vui đến lúc thì vỗ tay, lúc thì đạp chân, nhất thời còn cười khanh khách. Chọc cho một phòng người lớn cũng nhịn không được. “Cảnh nhi mọc răng, thảo nào mấy ngày nay chảy nước miếng đặc biệt nhiều. Phải kêu phòng bếp làm chút mì cứng cho Cảnh nhi nhay răng. Con nít mọc răng rất ngứa.” Tuyên phu nhân nói. “Nô tỳ liền đi phân phó.” Lục Bình cười, xoay người đi ra ngoài. “Cảnh nhi của chúng ta lớn lên rồi!” Tuyên phu nhân lại ôm Cảnh nhi đang bò lung tung ở trên giường nhỏ vào trong ngực, cầm một cái lục lạc vàng đùa với nó. Yên Vũ muốn bảo Tuyên phu nhân để cho Cảnh nhi bò nhiều, đối với thân thể mới có lợi. Tuyên phu nhân dường như luôn không nỡ, giống như rất sợ Cảnh nhi mệt mỏi, luôn ôm nó vào trong ngực. Có lúc Cảnh nhi ngủ, bà ta cũng không nỡ bỏ xuống. Lúc này lại là như thế, Cảnh nhi rõ ràng vừa đá chân vừa đưa chân, muốn tự mình bò, nhưng Tuyên phu nhân nhất định ôm nó không chịu buông tay. Trái lại dưỡng Cảnh nhi thành một tật xấu không nhỏ, bây giờ ngủ rất thích người ôm ngủ, bà vú vừa bỏ nó xuống, nó sẽ tỉnh lại, khóc quấy ầm ĩ. Nhất định phải ôm dỗ dành mới chịu yên tĩnh nhắm mắt lại. Cho dù ngủ say, chỉ cần vừa khom lưng để nó đụng tới giường là nó sẽ liền há mồm khóc lên. Mặc dù có mấy nha hoàn và bà vú cùng nhau hầu hạ nó, ngược lại cũng không đến mức để bà vú quá mệt mỏi. Nhưng Yên Vũ từ đầu đến cuối đều cảm thấy, con nít không thể tập thành thói quen như thế. “Mẫu thân.” Yên Vũ nhỏ nhẹ mở miệng cười. “Cảnh nhi là muốn bò cho người đó, nó mới học được thật nhiều động tác, bò cũng nhanh!” Yên Vũ đưa tay muốn ôm Cảnh nhi ra từ trong lòng Tuyên phu nhân. Nhưng Tuyên phu nhân nghiêng người né qua. “Ta thấy rồi, Cảnh nhi của chúng ta mệt mỏi đúng hay không? Nghỉ một lát, tổ mẫu ôm nghỉ một lát.” Cảnh nhi đưa tay muốn Yên Vũ, nhưng thấy tổ mẫu lại ôm nó cách xa mẫu thân, bẹt bẹt miệng khóc rống lên. “Ôi, sao vậy? Cảnh nhi đừng khóc, Cảnh nhi đừng khóc!” Tuyên phu nhân yêu thương dỗ dành. Yên Vũ ở một bên nhìn có chút bất đắc dĩ. Biết Tuyên phu nhân thương yêu cháu nội, nhưng bây giờ cứ tiếp tục như thế, sợ là sẽ tập Tuyên Cảnh thành một thân thói quen xấu. Lưu ma ma ở bên cạnh nhìn trộm sắc mặt của Yên Vũ, cười tiến lên trước nói: “Phu nhân, mau để bà vú xem, có phải là tiểu công tử đái rồi không? Hoặc là đói bụng?” Đứng ở một bên vừa lắc vừa dỗ Tuyên Cảnh, Tuyên phu nhân lúc này mới liếc mắt nhìn Vương Liễu thị ở bên cạnh, chìa tay đưa Tuyên Cảnh tới. Bà vú sờ sờ tã của Tuyên Cảnh, đúng là khô. Đang muốn cho Tuyên Cảnh bú sữa, nhưng Tuyên Cảnh giang hai cánh tay, mở to mắt nhìn mẫu thân của mình. Yên Vũ đưa tay nhận lấy nó. Có lẽ thằng nhóc ngửi được mùi hương quen thuộc của mẫu thân, lập tức ngừng khóc. Tuyên phu nhân đứng ở một bên, sắc mặt có chút ngượng ngùng khó coi. Yên Vũ xoay người đặt Tuyên Cảnh lên trên giường. Tuyên Cảnh vụng về lật mình, đồng thời sử dụng tứ chi bò dậy. “Em bé muốn con ôm một cái, con chỉ ôm một cái liền quẳng nó lên giường! Mệt con sao? Làm mẫu thân nào có không chịu vất vả? Sợ bị vất vả thì dứt khoát ẵm Cảnh nhi đến nuôi bên cạnh ta là được!” Tuyên phu nhân không vui nói. Yên Vũ hơi nhíu mày. “Mẫu thân đừng nổi giận, con không phải là sợ vất vả, chỉ là thấy Cảnh nhi muốn hoạt động tay chân…” “Nó nhỏ như vậy, bị mệt như thế có gì tốt? Nó không hiểu chuyện, con làm mẹ cũng không hiểu chuyện sao?” Tuyên phu nhân không đợi nàng nói xong, đã cắt ngang lời của nàng. Yên Vũ đau đầu một trận. Trong lòng biết Tuyên phu nhân cũng vì yêu thương em bé, nhưng yêu thương như vậy không có nguyên tắc, không có giới hạn, ngược lại khiến người ta lo lắng. “Dạ, mẫu thân… Bà vú, còn không ẵm tiểu công tử xuống dưới, dỗ cho nó ngủ một hồi!” Yên Vũ quay mặt sang phía Vương Liễu thị, nói. Vương Liễu thị tiến lên ẵm lấy em bé, liền lui qua một bên. Tuyên Cảnh vốn không muốn ngủ, có lẽ là nó đang còn muốn chơi bên cạnh mẫu thân của mình thêm một hồi, nhưng nhất thời lại rơi vào trong lòng bà vú, mất đi tự do, kêu khóc một lúc lâu. Khóc đến khiến Tuyên phu nhân xanh mặt mới thật vất vả ngủ trong lòng của bà vú. “Con đây là làm cho ta xem?” Tuyên phu nhân liếc xéo Yên Vũ, nói. “Mẫu thân nghĩ đi đâu vậy!” Yên Vũ vội lên tinh thần ứng phó. Vốn Tuyên phu nhân là một người thật dễ sống chung, nhưng bây giờ trên vấn đề Tuyên Cảnh khó chơi như vậy. Bản thân làm mẹ, chẳng lẽ lại khắc khe với cháu của bà ấy hay sao? “Hừ!” Tuyên phu nhân nhìn Tuyên Cảnh đang ngủ, thấp giọng hừ lạnh một tiếng, xoay người ra khỏi viện của Tuyên Thiệu. Yên Vũ khoát khoát tay, để Vương Liễu thị ẵm con đi. Thở dài một hơi, ngồi xuống trên giường. Lục Bình đi vào từ bên ngoài, nhìn xung quanh một cái, căn bản cũng hiểu rõ chuyện gì xảy ra. “Thiếu phu nhân, thật ra cái này cũng thật sự không trách được phu nhân. Cháu đích tôn của nhà ai mà chẳng…” Lục Bình nhỏ giọng khuyên. “Cảnh nhi là con trai, con trai nên rèn luyện té ngã có sao đâu? Nếu là con gái, ta nhất định sẽ che chở thật tốt!” Yên Vũ thở dài nói. Lục Bình chớp chớp mắt, có chút không rõ. Sao ý của thiếu phu nhân là con gái còn quý giá hơn so với tiểu công tử? Mục Thanh Thanh bị Yên Vũ và Lục Bình nhắc tới, bây giờ đang ngồi trong hoa viên hoàng cung Tây Hạ, mặt đầy vẻ không cam lòng. Ngồi đối diện nàng ta chính là đương kim Hoàng đế Lý Hữu. “Hoàng đế của Thiên triều nhu nhược sợ chiến, an phận ở một góc. Ngươi nộp tiền tuế, xưng thần với Hoàng đế như vậy, ngươi không cảm thấy mất mặt sao?” Mục Thanh Thanh bực tức hỏi. “Chuyện hai nước, mắc xích lợi ích quan trọng, há có thể dùng mất mặt hay không để cân nhắc?” Lý Hữu đè đè ấn đường, nói. “Chính là chuyện liên quan đến lợi ích mới không thể hèn yếu xưng thần với Thiên triều như vậy! Cho dù xưng thần với hắn thì như thế nào? Bản thân Thiên triều cũng hàng năm nộp tiền tuế cho nước Kim? Bản thân Thiên triều cũng không dám chống lại nước Kim, đến lúc nước Kim ức hiếp Tây Hạ, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào Thiên triều đến giúp Tây Hạ một tay sao?” Mục Thanh Thanh vội la lên. Lý Hữu nhàn nhạt nhìn nàng ta một cái. “Hậu cung không được phép tham chính, nàng không biết sao?” Trên mặt Mục Thanh Thanh cứng đờ, phút chốc cười nói: “Nô tỳ không phải là vì phân ưu cho Hoàng thượng ngài sao? Tuyệt không có ý gì khác.” Lý Hữu hơi gật đầu. “Ừm, trẫm hơi mệt chút, đi về trước.” Nói xong, Hoàng đế liền đứng dậy, đi ra ngoài hoa viên. Mục Thanh Thanh bỗng đứng dậy, nhìn bóng lưng của Lý Hữu càng đi càng xa, trong mắt tràn đầy khinh thường. “Vốn tưởng rằng lợi hại bao nhiêu, bất quá chỉ là một tên ngu ngốc vô năng, luôn sợ Thiên triều, chẳng phải là còn hèn nhát hơn lão Hoàng đế kia sao? Vốn trông cậy vào ngươi để ta có thể giẫm lên đầu Yên Vũ và Tuyên Thiệu, khiến cho bọn họ ngửa mặt nhìn lên ta. Bây giờ ngược lại…” Mục Thanh Thanh lầm bầm trong miệng. Nhìn Hoàng đế ra khỏi hoa viên. Nàng ta lại ngồi xuống trên cẩm đôn, nhìn cảnh sắc trong vườn, khẽ thở dài. Ở đây thật không có lộng lẫy giàu sang như Thiên triều, ngay cả hoa viên cũng không phồn hoa tráng lệ như hoa viên của Thiên triều. Bây giờ trong hoa viên Thiên triều còn có hoa gì? Mảnh mai đỏ kia tàn chưa? Nở đón xuân chưa? Mục Thanh Thanh đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động phía sau khóm hoa. Nàng ta xoay phắt người lại, nhìn thấy sau khóm hoa dường như đứng một bóng người. “Ai ở đằng kia?” Mục Thanh Thanh quát hỏi. Lúc này bên cạnh nàng ta không có người khác. Mới vừa rồi, lúc nói chuyện cùng Hoàng đế, Hoàng đế đã đuổi đám người hầu đi xuống. Bây giờ một mình nàng ta ngồi ở trong đình này, bên ngoài là ai đây? Sau khi Mục Thanh Thanh hỏi xong, bỗng nhiên nghe được một tiếng cười khẽ. Cùng với tiếng cười khẽ này, một người đàn ông cao lớn đi ra từ phía sau khóm hoa. “Quý phi nương nương, hy vọng vẫn khoẻ?” Giọng của người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng, mắt hơi xếch thật giống Lý Hữu vài phần. “Đại vương gia.” Mục Thanh Thanh khẽ gật đầu. Người tới chính là đệ đệ ruột của Lý Hữu, từng là Nhị hoàng tử, bây giờ là Đại vương Lý Sâm. “Thời tiết bây giờ vẫn còn lạnh, sao một mình Quý phi trơ trọi trong gió rét vậy? Để cho hoàng huynh thấy, nhất định sẽ đau lòng.” Lý Sâm chậm rãi đi tới trong đình. Thấy mắt xếch của hắn nhìn mình chằm chằm, tim Mục Thanh Thanh chợt nhảy một cái, không tự chủ lui về sau một bước. “Sao Đại vương lại ở trong cung?” “Ta tới tìm hoàng huynh có một số việc. Bọn họ nói cho ta biết hoàng huynh ở trong hoa viên, ta liền tìm tới.” Lý Sâm vừa nói chuyện, đã đến gần Mục Thanh Thanh, khoảng cách chỉ hai ba bước. “Hoàng, Hoàng thượng đã đi rồi.” Mục Thanh Thanh cảm thấy khoảng cách hai người hơi quá gần, khẽ nhíu mày. “Đại vương tìm Hoàng thượng có việc, nên đi mau đi.” Nói xong, bình tĩnh lui về sau hai bước. Nhưng không ngờ Lý Sâm bỗng nhiên tiến lên, hai bước đến bên cạnh nàng ta, đưa tay nắm lấy hông nàng ta. “Quý phi cẩn thận.” “Ngươi làm cái gì?!” Mục Thanh Thanh đưa tay muốn đẩy hắn. Nhưng Lý Sâm đỡ nàng ta đứng vững lại, mới lui về sau hai bước. Mục Thanh Thanh quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy vừa rồi mình không để ý, chỉ muốn kéo dài khoảng cách với hắn nên đã lui đên chỗ bậc thang. Nếu không phải Lý Sâm tiến lên kéo nàng ta, e rằng lúc này nàng ta đã lăn xuống dưới bậc thang. Tuy có áo lạnh dầy cộm ngăn cản, nhưng Mục Thanh Thanh vẫn cảm thấy nhiệt độ chỗ eo Lý Sâm vừa ôm qua còn lưu lại ở trên người. Trên mặt lập tức nóng ran. “Đại vương gia xin cứ tự nhiên.” Dứt lời, xoay người muốn đi. “Tại sao Quý phi nương nương phải tránh ta như mãnh thú, nước lũ vậy?” Lý Sâm bỗng chậm rãi mở miệng. Bước chân Mục Thanh Thanh đã bước ra khỏi đình dừng lại. “Không có. Đại vương hiểu lầm rồi. Chẳng qua ta và ngươi là cô nam quả nữa, lại là thúc tẩu*, e rằng khiến người ta chỉ trích.” Mục Thanh Thanh gật đầu, nói. (chị dâu em trai chồng) Không biết sao trong lòng bàn tay nàng ta lại hơi có mồ hôi, tim cũng nhảy rất nhanh. Truyền thuyết nói Đại vương gia này thủ đoạn độc ác, dưới khuôn mặt bạch ngọc là một trái tim Diêm Vương. “Thanh giả tự thanh, ta và ngươi thanh thanh bạch bạch, chỉ đứng nói hai câu, có thể rước lấy chỉ trích gì?” Lý Sâm khẽ cười, chậm rãi tới gần nàng ta. Mục Thanh Thanh bỗng nhiên cảm thấy Lý Sâm về khí chất hay ánh mắt lạnh như băng đều hơi tương tự với Tuyên Thiệu. Đều lạnh giá như nhau, tròng mắt đen nhánh như vậy, lạnh lùng không hợp tình người như vậy. Lý Sâm đứng ở trước mặt Mục Thanh Thanh. Bỗng nhiên cúi người nói ở bên tai nàng ta: “Nhìn đẹp không?” Lỗ tai Mục Thanh Thanh nóng lên, lập tức nhảy về phía sau, nhưng nàng ta lại quên phía sau mình là bậc thang. Lý Sâm không có nhìn nàng ta té xuống, lại lần nữa vươn tay chụp tới, ôm nàng ta vào lòng. “Quý phi nương nương cẩn thận một chút.” Sau khi Mục Thanh Thanh đứng vững, lập tức đẩy hắn ra. Lúc này lòng nàng ta đã hoàn toàn rối loạn, không lo nổi đánh thái cực cùng Lý Sâm, liền xoay người chạy ra khỏi hoa viên. Phía sau truyền tới một tràng tiếng cười của Lý Sâm. Giống như có mãnh thú đuổi theo nàng ta, nàng ta bước nhanh hơn.