Y Thống Giang Sơn

Chương 23 : Đơn giản, thô bạo (trung)

Khâu Chí Cao lồm cồm bò dậy, thấy người của Phủ Kinh Triệu đã đến, gã liền nổi lên can đảm, vừa chỉ mặt Hồ Tiểu Thiên vừa mắng: “Ác nhân, vô sỉ, hạ lưu, xấu xa…” Hồ Tiểu Thiên không nói không rằng, thẳng tay tặng hắn một đấm vào mặt, khiến Khâu Chí Cao tội nghiệp kia lại ngã lăn quay trước mặt Mộ Dung Phi Yên. Tuy Hồ Tiểu Thiên không biết võ công nhưng công sức hắn chăm chỉ luyện tập thể hình cũng không phải vô ích, dư sức đối phó với hạng thư sinh trói gà không chặt này. Mộ Dung Phi Yên không ngờ trước mặt mình mà hắn còn dám càn rỡ đánh người như vậy, cả giận nói: “Ngươi…” “Cô cũng nghe được, là hắn mắng ta trước, ta chỉ phòng vệ chính đáng mà thôi!” Mộ Dung Phi Yên không để ý đến Hồ Tiểu Thiên nữa: “Người đâu, bắt lấy tất cả bọn chúng!” Hồ Tiểu Thiên nhìn quanh, lại không biết Hoắc Tiểu Như đã rời đi từ lúc nào, không khỏi có chút mất mác. Cô gái này sao lại có thể vô tâm đến vậy, lão tử không ngại ra tay bênh vực kẻ yếu mới ra tay đánh đập mấy tên mặt trắng kia một phen, ngươi thấy quan sai kéo tới, cũng không chào từ biệt đã phủi mông rời đi, thật chẳng trượng nghĩa tí nào. Mộ Dung Phi Yên dùng nhiều sức hơn liền khiến Hồ Tiểu Thiên cảm thấy một trận đau nhức trên ngực, không khỏi lui về phía sau một bước. Hắn thầm rủa trong đầu, món nợ hôm nay một ngày nào đó ta sẽ hoàn lại cho cô cả vốn lẫn lãi! Trẻ trâu! Sao lại có thể trẻ trâu như vậy! Tính cách của ta không đến mức nhỏ mọn như vậy chứ? Hồ Tiểu Thiên cảm thấy có chút buồn bực, xem ra lần xuyên việt này đã lặng lẽ ảnh hưởng đến tính cách của hắn, đến bây giờ hắn mới lờ mờ nhận thấy. Thường nói ấn tượng đầu tiên là vô cùng quan trọng, trong mắt Mộ Dung Phi Yên, Hồ Tiểu Thiên chính là một kẻ thập ác bất xá, đùa giỡn phụ nữ, lấy mạnh hiếp yếu, người như thế tuyệt đối phải bị trừng trị đích đáng. Nàng đương nhiên biết rõ thân thế của Hồ Tiểu Thiên, hiểu rằng dù có giải về Phủ Kinh triệu cũng khó có thể trị tội hắn. Với bối cảnh hùng hậu của hỗn đản kia, dù là Doãn đại nhân cũng không dám giam giữ hắn quá lâu, đến cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Nhưng cho dù là thế, Mộ Dung Phi Yên vẫn không thể để hắn ngênh ngang bỏ đi như vậy, nàng muốn cho người dân Đại Khang thấy được, cái ác cuối cùng sẽ bị trừng trị. Vỏ kiếm đặt trước ngực Hồ Tiểu Thiên bỗng nhiên rơi xuống. Mũi kiếm lạnh lẽo chỉ cách cổ họng của hắn chừng hai thốn, khiến tiểu tử này không khỏi hoảng sợ. Mộ Dung Phi Yên lạnh lùng răn đe: “Ngươi tốt hơn nên ngoan ngoãn hợp tác, đừng buộc ta phải dùng biện pháp mạnh!” Hồ Tiểu giơ hai tay lên, cười cầu hòa: “Mộ Dung bộ đầu, ta tuyệt đối hợp tác với cô.” Mộ Dung Phi Yên hừ lạnh một tiếng, đẩy thân thể của hắn vòng qua sau đó dùng dây thừng cột hai tay của hắn vào sau lưng. Hồ Tiểu Thiên nói: “Không cần như vậy chứ, ta cũng đâu có ý định bỏ trốn. Mọi người cũng coi như quen biết, ta biết cô lo thủ trưởng trách tội, lại sợ bị dân chúng cho rằng cô sợ hãi cường quyền, nhưng cũng không nên làm khó bản thân như vậy!” Mộ Dung Phi Yên nghe vậy, trong lức tức giận liền xiết chặt dây thừng khiến Hồ Tiểu Thiên đau đến nhíu mày, thấp giọng than thở: “Chúng ta làm đến mức này chẳng phải đã giữ được hình tượng chính nghĩa của cô sao. Chuyện hôm nay ta cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm, mỗi người nhường nhịn một chút về sau còn có cơ hội trở thành bằng hữu.” Mộ Dung Phi Yên đã có chút mất kiên nhẫn: “Đi nhanh, chớ có nói nhảm!” Lúc này một chiếc xe ngựa sang trọng dừng xịch trước Yên Thủy Các, thì ra là Bộ Hộ Thị lang Từ Chính Anh, lão vốn đã rời đi sau đó lại thấy không an tâm, tuy rằng gia đinh Hồ phủ đã đến nhưng Hồ Tiểu Thiên tốt xấu gì cũng là do lão mang ra ngoài. Cứ bỏ đi như vậy nếu lại có chuyện gì xảy ra, bản thân cũng không tránh khỏi trách nhiệm, vì vậy Từ Chính Anh mới ra lệnh cho xa phu quay trở lại, vừa lúc chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn đang xảy ra. Từ Chính Anh lật đật xuống xe, giọng nói đã tràn đẩy vẻ gấp gáp: “Dừng tay cho ta!”. Hắn một tay đỡ lấy trường bào, vội vàng chạy đến. Những trang phục ở thời đại này thật là phiền phức, nếu không dùng tay giữ lấy khi chạy rất dễ vấp phải mà chụp ếch. Mộ Dung Phi Yên nhìn thấy Bộ hộ Thị Lang Từ Chính Anh đã đến, không khỏi cảm thấy đau đầu. Không cần hỏi, vị Từ đại nhân kia nhất định là muốn bao che cho Hồ Tiểu Thiên. Hồ Bất Vi là lãnh đạo trưc tiếp của lão, người ta không ra mặt vì Hồ Tiểu Thiên mới là lạ đấy. Từ Chính Anh thở hồng hộc đi tới trước mặt Mộ Dung Phi Yên, thần sắc nghiêm nghị: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Hồ công tử phạm phải tội gì mà các ngươi đối xử với hắn như vậy?” Mộ Dung Phi Yên chỉ vào những tên văn nhân bị đánh đến bầm dập đằng kia sau đó nhỏ giọng giải thích: “Từ đại nhân tốt hơn nên trực tiếp chất vấn bọn hắn!” Hai huynh đệ Khâu Chí Cao, Khâu Chí Đường bày ra vẻ mặt đưa đám, không ngừng hướng Từ Chính Anh mà kêu khổ: “Từ đại nhân, người cần phải làm chủ cho chúng ta!” Hồ Tiểu Thiên nghe thế liền cười thầm trong bụng, làm chủ? Hai huynh đệ này rõ là đồ mọt sách, một chút tầm nhìn cũng không có, đã biết Từ Chính Anh cùng một phe với ta lại còn xin hắn bênh vực các ngươi, không phải ngu ngốc lắm sao? Thật ra hai huynh đệ kia không phải chưa từng nghĩ qua điều này nhưng bọn hắn hôm nay chịu tổn thất nặng nề, hơn nữa dù gì cũng có chút quan hệ với Từ Chính Anh, kêu khổ như vậy là để khiến lão không tiện nói đỡ cho Hồ Tiểu Thiên mà thôi. Từ Chính Anh cũng không có nhìn ra hai người bọn họ. Đến khi cả hai lên tiếng kêu khóc lão mới nhận ra hai cái đầu heo trước mặt chính là anh em họ Khâu, liền cảm thấy có chút đồng tình với bọn họ, Hồ Tiểu Thiên ơi Hồ Tiểu Thiên, ngươi ra tay cũng thật là độc ác mà. Lão phu mới vừa rời khỏi, ngươi đã lập tức gây chuyện thị phi. Tuy vậy Từ Chính Anh cũng không có cảm tình gì với hai gã này, sắp xếp Lễ Bộ Thượng Thư Ngô Kính Thiện tham gia bút hội cũng không báo với mình một tiếng, khiến cho danh tiếng của lão Từ ta chịu sứt mẻ không ít. Từ Chính thân mật khoác vai hai huynh đệ Khâu Chí Cao và Khâu Chí Đường, sau đó mới thấp giọng nói: “Các ngươi sao lại trêu chọc tới hắn?” Khâu Chí Cao ủy khuất trình bày: “Từ đại nhân, là hắn không biết tốt xấu, mang theo gia đinh đến gây chuyện, chúng ta căn bản cũng không biết hắn là người phương nào?” Từ Chính Anh nói: “Thật không biết?” Hai huynh đệ đồng thời lắc đầu. Từ Chính Anh hạ giọng nói: “Hồ Tiểu Thiên kia chính là công tử nhà Bộ Hộ Thượng Thư Hồ đại nhân, vị đại quan tam phẩm này chắc các ngươi đã từng nghe qua chứ?” Thật ra không cần phải giới thiệu chi tiết như vậy, Từ Chính Anh đem thân thế của Hồ Tiểu Thiên nói ra cũng nhằm mục đích thị uy, muốn cho hai tiểu tử kia biết khó mà lui mà thôi. Vừa nghe đến bối cảnh hùng hậu sau lưng Hồ Tiểu Thiên, thân hình hai huynh đệ Khâu gia khẽ run lên. Bọn hắn không ngốc, trước kia chạy đôn chạy đáo tổ chức bút hội cũng không chỉ vì trao đổi văn thơ mà còn để giao lưu với một số vị tai to mặt lớn trong triều, cũng là để tạo tiền đề vững chắc cho quan lộ của bọn họ sau này. Nói đâu xa, Khâu Thanh Sơn cha của bọn hắn tuy rằng học vấn uyên bác nhưng lại không biết tạo quan hệ với đồng nghiệp, đến bây giờ chẳng phải vẫn chỉ là một Thái Sử Lệnh ngũ phẩm nho nhỏ hay sao? Từ Chính Anh lại bồi thêm: “Cha vợ tương lại của Hồ công tử là Kiếm Nam Tây Xuyên Tiết Độ Sứ, Tây Xuyên khai quốc công Lý Thiên Hành Lý đại nhân…” Lão nói tới đây liền dừng lại, lời cần nói cũng nói rồi, huynh đệ các ngươi suy nghĩ cho kĩ đi, nhân vật như Hồ Tiểu Thiên há lại dễ dàng có thể đắc tội, bị đánh cũng chỉ có thể trách các ngươi không có mắt, ai bảo các ngươi đắc tội với hắn. Nếu còn làm lớn chuyện, chỉ sợ gặp phải xui xẻo chính là hai huynh đệ nhà ngươi. Khâu Chí Cao cùng Khâu Chí Đường liếc mắt nhìn nhau, dường như trong lòng đồng thời đưa ra quyết định. Cả hai cùng quay người lại, sau đó đồng thanh kêu lớnn: “Oan uổng quá!” Từ Chính Anh nghe bọn hắn kêu oan, liền tức đến hộc máu. Ta đã nói rõ ràng như vậy mà các ngươi còn không chịu tỉnh ra, là các ngươi tự rước họa vào thân, còn kêu oan nỗi gì? Mô Dung Phi Yên bên này đã trói gô Hồ Tiểu Thiên lại, mà bốn gã Bộ Khoái dưới tay nàng cũng đã hoàn thành việc bắt giữ sáu gã gia đinh Hồ phủ. Cũng nhờ Hồ Tiểu Thiên ra lệnh không được chống cự cho nên toàn bộ quá trính bắt trói cũng không phát sinh bất kỳ xung đột nào. Nghe được huynh đệ Khâu gia kêu oan, Mộ Dung Phi Yên xoay người lại, lên tiếng trấn an hai người: “Các ngươi không cần lo lắng, cùng ta đến phủ Kinh Triệu gặp Doãn đại nhân, kể rõ chân tướng mọi chuyện, đại nhân nhất định sẽ lấy lại công bằng cho hai người!” Khâu Chí Cao nói: “Mộ Dung bộ đầu, bọn ta là kêu oan cho Hồ công tử!” Những lời này chẳng những khiến cho Mộ Dung Phi Yên sửng sốt, ngay đến Hồ Tiểu Thiên cũng bị dọa cho trợn mắt há mồm, ta nói! Lại có kẻ mặt dày đến thế sao? Các ngươi xấu tốt gì cũng là văn nhân mà! Coi như không có khí khái thì cũng phải biết coi trọng thể diện bản thân chứ, mắng ngươi vô sỉ xem ra vẫn là nói tốt cho ngươi đấy! Mộ Dung Phi Yên tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, ngươi có bị sao không vậy, rõ ràng bị tiểu tử này đánh cho sưng húp mặt mũi, giờ lại quay sang nói tốt cho hắn. Ta xem ngươi bị người ta đánh cho hồ đồ rồi, nếu không sao lại không biết phân biệt tốt xấu như vậy, Mộ Dung Phi Yên không tin vào tai mình bèn hỏi lại: “Các ngươi kêu oan cho hắn?” Khâu Chí Cao nhẹ gật đầu, Khâu Chí Đường bên cạnh cũng đồng thời lên tiếng: “Mộ Dung bộ đầu, vô duyên vô cớ, cô vì sao lại bắt trói Hồ công tử? Hắn cuối cùng phạm phải tội gì?” Mộ Dung Phi Yên khinh thường nhìn qua Khâu Chí Cao: “Vết thương trên mặt ngươi là do ai gây ra?” Khâu Chí Cao nói: “Là ta tự ngã!” Bởi vì sợ đắc tội tới con trai Bộ Hộ Thượng Thư, hai huynh đệ bọn họ đã không để ý đến thể diện bản thân. Khâu Chí Đường bên cạnh cũng nhanh chóng gật đầu. Hai huynh đệ một mẹ sinh ra, không cần bàn trước cũng có thể hiểu rõ lẫn nhau, liền nói: “Ta từ trên cầu thang bước xuống chẳng may vấp ngã, nếu không nhờ Hồ công tử ra tay tương trợ, chỉ sợ mạng nhỏ này cũng không còn nguyên vẹn! Ta còn chưa cảm tạ ơn cứu mạng của Hồ công tử!” Nói đến đây Khâu Chí Đường cũng âm thầm bội phục bản thân không giống người thường, ta tạm thời nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục. Quân tử báo thù mười năm không muộn, đợi đến lúc lão tử quan vận hanh thông, sẽ rửa sạch mối nhục ngày hôm nay. Mộ Dung Phi Yên lại lạnh lùng chất vấn Khâu Chí Cao: “Ta vừa nhìn thấy hắn thọi ngươi một quyền, đúng không?” Khâu Chí Cao ha hả cười nói: “Chúng ta là đang nói đùa, thật sự chỉ là đùa giỡn mà thôi, chúng ta là bạn tốt nên mới đùa vui với nhau vậy, đúng không Hồ công tử?” Hồ Tiểu Thiên thầm khen hai huynh đệ kia mặt dày đến cực điểm. Gia hỏa này làm sao còn không hiểu, liền hặc hặc cười sau đó lên tiếng phối hợp: “Đúng vậy, chúng ta là bạn tốt hẹn nhau đến Yên Thủy các ngâm thi tác đối. Người xưa có câu “yêu nhau lắm cắn nhau đâu”. Cô chỉ nhìn thấy ta đánh hắn đau đớn mà không biết trong lòng ta còn đau đớn hơn nhiều. Loại tình bạn vĩ đại này của nam nhân, nữ nhân các người vĩnh viễn chẳng thể nào hiểu được.” Huynh đệ Khâu gia thầm mắng trong lòng, hận không thể xông đến cắn chết tiểu tử đang nói hươu nói vượn bên kia. Chỉ tiếc là hai người bọn họ có tặc tâm nhưng lại không có tặc đảm, lỗ mãng xông vào chỉ tổ rước lấy thiệt thòi mà thôi.