Ánh mặt trời chạng vạng mang sắc vàng chói lọi, rơi lên dãy hành lang thật dài vòng quanh gấp khúc, xuyên qua cửa sổ chạm khắc hoa, chiếu rọi trên giường trong phòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trên giường kia, dưới ánh mặt trời chiếu sáng có vẻ đặc biệt điềm tĩnh an tường, liếc nhìn một cái, rất nhiều người có lẽ sẽ bị gương mặt đầy tàn nhan của nàng doạ chạy mất, nhưng nhìn xem cẩn thận, ngũ quan của nàng kỳ thực rất xinh đẹp, chỉ là bị tàn nhan che kín khuôn mặt nên không thấy nét xinh đẹp của nàng, khiến người căn bản không nguyện ý tới gần nàng.
Gió nhẹ thổi, cửa sổ đầy chuỗi lay động, theo gió phát ra âm thanh mềm nhẹ, nữ tử trên giường tay nhỏ đột nhiên giật giật.
“Phu nhân, đại tiểu thư nàng…. Nàng giống như tỉnh lại!” Theo tiếng kêu kích động của nha hoàn, phu nhân Vân Tử Mạn đẩy cửa mà vào, đôi mắt thâm đen nhìn chằm chằm về phía giường nhỏ, hôm qua nàng trông chừng nữ nhi cả đêm chưa chợp mắt.
Đầu đau quá! Thiếu nữ trên giường chậm rãi mở to mắt, đôi mắt nguyên bản hơi lười nhác sau khi đối mặt với đôi mắt hạnh đầy thân thiết, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó nhàn nhạt lên tiếng :”Đại thẩm, ngươi có sở thích rình coi người khác ngủ mê sao? Đợi chút… Ngươi làm sao có chìa khoá nhà ta?”
“Vãn Nhi, là nương nha! Ngươi…. Ngươi như thế nào càng ngày càng hồ đồ?” Đôi mắt Vân Tử Mạn mang đầy vẻ tuyệt vọng, vì sao nữ nhi của nàng mệnh lại khổ như vậy, thân là đích nữ thừa tướng phủ, lại không được phụ thân nhìn vào mắt, thật vất vả mới gặp được một hôn nhân tốt, không nghĩ được trước khi thành thân bị nha hoàn phát hiện thân thể trần truồng hôn mê ở bên trong phòng củi sau hậu viện.
Trong phòng nháy mắt yên tĩnh không tiếng động, nữ tử trên giường không nói chuyện tiếp, cặp mắt xinh đẹp như nước lẳng lặng nhìn vòng quanh mọi nơi, tường phòng trắng xoá, cửa sổ gỗ chạm khắc hình hoa, bàn ghế cổ kính, bình phong rèm châu, mỹ luân tuyệt hoán*(xinh đẹp xuất trần)
Ngay dưới thân thể nàng, là một chiếc giường gỗ trầm hương rộng sáu thước, mành trướng màu xanh nhạt, trên mành trướng được kết tầng tầng lớp lớp châu ngân*(hạt châu), gió thổi qua liền lay động, như những con sóng trên biển khơi uốn lượn. (Miêu tả a, ta thực rối a, thế là ta chém chém chém rồi lại chém)
Ách! Chẳng lẽ nàng xuyên không? Âu Dương thế nào cũng không thể tin được, kịch tình cẩu huyết như vậy lại phát sinh trên người bản thân.
“Đầu ta đau, muốn đi ngủ.” Mí mắt nử tử nhẹ buông xuống, dưới mí mắt khẽ xẹt qua một tia giảo hoạt, giống như nghĩ cũng không cần nghĩ, liền tìm lý do tránh đi ánh mắt của phụ nhân kia, ánh mắt buồn rầu tuyệt vọng kia làm trong lòng nàng cảm thấy rất hốt hoảng, lúc này nàng cần thời gian yên tĩnh suy nghĩ rõ ràng tình cảnh hiện tại của mình, tuy là tài nữ thiên tài y học thời hiện đại, nhưng cũng không thể giải thích rõ sự tình ly kỳ trước mắt, chỉ ngủ một giấc, tỉnh lại liền biến thành đại tiểu thư của phủ thừa tướng, thật không hiểu nổi!
Vân Tử Mạn lo lắng, lại sầu bi, bất đắc dĩ nhìn nữ nhi trên giường, nha đầu kia giống như căn bản không rõ ràng tỉnh cảnh trước mắt có bao nhiêu khó khăn, mà người làm nương như nàng, đáy lòng u sầu đã đến cực điểm.
“Phu nhân, lão gia thỉnh ngài đi qua---“ thanh âm quản gia ngoài cửa truyền vào.
“Ta biết rồi.” Biểu tình trên mặt Vân Tử Mạn hơi hơi biến hoá, thoạt nhìn so với vừa rồi càng thêm khẩn trương.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
18 chương
49 chương
66 chương
120 chương
52 chương