Y phi tuyệt sắc của nhiếp chính vương

Chương 87 : sở mỹ nhân phát uy

Sở Vân Mộ đi tới một góc khoan thuyền, đột nhiên dừng bước chân, ánh mắt khẽ nhìn về phía sau —— có người sau lưng! Hắn như cười như không nâng khóe miệng, mắt phượng dâng lên sát khí lạnh thấu xương, lật tay, một chưởng thật mạnh đánh về phía sau —— Chỉ nghe một tiếng kêu đau, một nam tử từ trong góc tối ngã ra, sắc mặt của hắn trắng bệch như tờ giấy, đã chết từ lâu. Sau lưng thi thể đó, có một người mặc y phục thị vệ nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, máu tươi từ trong miệng trào ra. Sở Vân Mộ thấy người nọ ngẩng đầu lên, có dung nhan giống Tiểu Thất như đúc! Không ngờ ở dưới mắt hắn, còn có người dám đánh chủ ý lên Vương Phi của hắn, thật là không muốn sống yên bình rồi. . . . . . Sở Vân Mộ chậm rãi bước đến, phất tay tháo xuống mặt nạ da người trên mặt người kia, niết thành phấn vụn, lạnh lùng nói: "Các ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định, trong ngày đại hôn mang Vương Phi của Bổn Vương đi, Bổn Vương còn chưa tính sổ, hôm nay dám cả gan theo tới tới đây. Bổn Vương đã từng nói, nếu như để cho Bổn Vương thấy các ngươi ra tay với Vương Phi của Bổn Vương, Bổn Vương nhất định khiến thánh nữ giáo biến mất khỏi thế gian, xem ra ngày này sắp đến rồi. . . . . ." Hắn chú ý đến vật trong tay người kia, tiến lên một bước nói: "Ngươi đã muốn tìm cái chết, Bổn Vương sẽ tự mình giải quyết ngươi." Sau khi tháo mặt nạ xuống ‘ thị vệ’ này lộ ra là khuôn mặt nữ tử, mày rậm mắt to, chính là hộ pháp của thánh nữ giáo nước Tuyền Ki A Nguyệt Lạp! Nàng ta nhìn nam tử tuyệt sắt trước mặt, tự biết đánh không lại hắn, liền tụ mười phần công lực trong tay, muốn tiêu hủy đồ vật trong tay. Sở Vân Mộ tuyệt đối không phải là một nhân vật dễ đối phó, nếu lần nữa làm hắn tức giận, nhất định nàng sẽ chết không có chỗ chôn! Vèo! Một khuyên tai ngọc bay ra từ trong tay Sở Vân Mộ, trực tiếp phá hủy tính toán của A Nguyệt Lạp! Xưa nay Sở Vân Mộ luôn chán ghét người đến gần mình, trừ một ngoại lệ chính là Tiểu Thất của hắn. Đến gần nữ nhân này làm cho hắn cảm thấy rất ghê tởm, nhất là nữ nhân này còn muốn dả dạng thành dáng vẻ của tiểu Thất. . . . . . Hắn dùng chưởng lực mở cái hộp trong tay nàng ta ra, con ngươi lạnh lẽo sâu thêm mấy phần. —— trong hộp chính là hoa kim xà loại hoa này có khả năng xóa đi ký ức của con người, một khi trúng kỳ độc, sẽ quên hết mọi thứ, không có thuốc nào chữa được! Sở Vân Mộ nháy mắt với Nguyên Tái, ý bảo hắn canh giữ ngoài cửa. Sau hai tiếng thảm thiết trầm thấp, cánh tay A Nguyệt Lạp buông thõng xuống, hiện tại nàng ta đến cả hơi sức tự sát cũng không có. Sở Vân Mộ nghịch ám tiễn trong tay, đó là đồTiểu Thất thường mang bên người, hôm nay lại dùng trên người nữ nhân hắn vô cùng chán ghét, thật là không đáng. "Thánh nữ giáo phái ngươi tới làm cho Tiểu Thất mất trí nhớ, nhân cơ hội đưa nàng đi đến chỗ các ngươi sao, sau đó phái ngươi giả dạng thành nàng, là ai đứng sau lưng sai khiến ngươi, hả?" Ánh mắt bén nhọn của Sở Vân Mộ nhìn chằm người quỳ trên mặt đất. A Nguyệt Lạp trầm mặc không nói, theo tin tức của thám tử báo lại, quận chúa của nước Đại Lịch theo đoàn người Tô Sách đi sứ đến Miêu Cương, đi cùng còn có hoàn tử Đạt Cửu Vi Quang của Miêu Cương. Quận chúa Trăn Dương một mình đến đây, cho nên nàng ta cho rằng đây là cơ hội tốt nhất để ra tay. Chỉ cần A Nguyệt Lạp nàng mang đầu của Sở Vân Mộ và nữ nhi của thánh nữ về cho Hoàng Thượng, nhất định Hoàng Thượng sẽ phong nàng là quốc sư! Đây chính là nàng mơ ước nhiều năm qua của nàng ta, mắt thấy đã sắp thành công! Nhưng. . . . . . Nhiếp Chính vương Sở Vân mộ, tại sao hắn lại ở chỗ này? "Không nói?" Sở Vân Mộ cười lạnh, tay vung ra ám tiễn đâm vào chân trái của nàng ta. A Nguyệt Lạp nhịn đau, mở miệng nói: "Là Hoàng Thượng phái ta tới, Nhiếp Chính vương hẳn biết, Hoàng Thượng mê luyến thánh nữ thần vu hai mươi mấy năm, hôm nay cầu cũng không được, cho nên đánh chủ ý lên con gái người. Không chiếm được thánh nữ thần vu, Hoàng Thượng muốn có được con gái của thánh nữ! Ta là thủ hạ của thánh nữ, đương nhiên sẽ không hại Vương Phi." Nhìn thấy trầm tư trong mắt Sở Vân Mộ, A Nguyệt Lạp tiếp tục nói: "Không bằng chúng ta làm một giao dịch, ta tiết lộ kế hoạch của Hoàng Thượng cho ngươi biết...ngươi thả ta rời đi." Sở Vân Mộ ngồi trên ghế, ly trong tay hắn bị bóp vỡ thành từng mảnh nhỏ, máu tươi từ lòng bàn tay chảy ra, trong lòng hắn dâng lên vô hạn thù hận. . . . . . Khi mẫu phi hắn ở trước mặt hắn bị lột da róc thịt, xương cốt bị mài vụn làm thành hạt châu, hình ảnh máu thịt be bét, chính là ác mộng quấn lấy hắn hằng đêm! Người bị giết là Hoàng Hậu nước Tuyền Ki, chỉ còn mỗi lão hoàng đế được giữ lại, để cho hắn bị dày vò trong ốm đau và khổ sở khi bị mất đi người thân. Loại đau đớn khổ sở này còn hơn cả cái chết, một người không thể chịu đựng nhất là khi phải trải qua cô độc trong thời gian dài, mà Sở Vân Mộ từng trải qua sự cô độc này đến hai đời. . . . . . Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, không bao lâu nữa hắn sẽ nắm giữ nước Tuyền Ki trong tay mình, khiến lão hoàng đế nếm thử mùi vị nước mất nhà tan. . . . . . Sở Vân Mộ ngước mắt nhìn: "Ngươi cho rằng Bổn Vương không biết chút nào sao? Ngươi nghĩ hết biện pháp lấy lòng lão hoàng đế, cũng chỉ muốn có được địa vị cao hơn. Giao dịch? Chuyện Bổn Vương ghét nhất chính là giao dịch, nhất là làm giao dịch với một người không còn tác dụng, ngươi không có tư cách bàn giao dịch với Bổn Vương!" "A ——!" Vẻ mặt A Nguyệt Lạp dữ tợn, đùi phải của nàng ta cũng bị ám tiễn đâm xuyên qua! "Đây là nợ ngươi phải trả cho Bổn Vương, tâm tình tốt đẹp vào ngày cưới của Bổn Vương chính là bị các ngươi làm hỏng." Sở Vân Mộ nắm lấy một ám tiễn khác, lần này đâm vào xương bả vai của nàng ta. "Đây là tội của ngươi gây ra cho Tiểu Thất, ngươi hại nàng ở trong động băng một ngày một đêm, tội đáng chết vạn lần. . . . . ." Sở Vân Mộ ưu nhã nói. Con ngươi âm lãnh của hắn nhìn chằm chằm A Nguyệt Lạp, khóe môi nâng lên lộ vẻ khát máu: "Trước đây ngươi bắt tiểu Thất của Bổn Vương đi, muốn dùng thần vu đã mất hòng khuyên nàng trở về nhận lấy vị trí thánh nữ, đáng tiếc Tiểu Thất không có ngốc như vậy, không để mình bị đẩy vào trong bẫy của ngươi. Sau đó ngươi lại muốn trà trộn vào đây, nghĩ biện pháp giết chết Bổn Vương, muốn lần nữa mang Tiểu Thất đi. Ý nghĩ của ngươi thật hoàn mỹ, chỉ là hôm nay bị Bổn Vương bắt gặp, yên tâm, Bổn Vương nhất định sẽ cho ngươi chết không được tử tế . . . . ." Hắn sao có thể bỏ qua cho người muốn tổn thương tiểu Thất của hắn! Trong tay Sở Vân Mộ bỗng dưng có thêm một viên thuốc màu xanh đậm, con ngươi lạnh nhạt hơi nâng lên: "Đây chính là hạt giống của dây mây quỷ, ăn nó đi, hạt giống này sẽ nhanh chóng nảy mần trong cơ thể ngươi, cắn nuốt da thịt của ngươi, cuối cùng ngươi sẽ trở thành một quái vật ăn thịt dữ tợn, dây mây sẽ mọc ra dưới chân ngươi, cho đến khi máu thịt hòa thành một thể với dây mây. . . . . . đến lúc ấy ngươi chỉ còn lại lớp da người. . . . . ." A Nguyệt Lạp run rẩy liên tiếp lui về phía sau, người này quá đáng sợ! Thủ đoạn của hắn tàn nhẫn cực điểm, y nhất định chính là ma quỷ! "Chỉ là trước đây, Bổn Vương muốn dùng gậy ông đập lưng ông, trước tiên để ngươi nếm thử mùi vị của hoa kim xà." Sở Vân Mộ cười lạnh khoát tay, hai ám vệ nghe lệnh đi vào. "Không. . . . . . van cầu ngươi, đừng!" A Nguyệt Lạp trừng lớn đôi mắt, bị ám vệ ép nuốt vào hai viên thuốc. . . . . . Cảm giác đau nhức truyền đến, ngay cả hơi sức kêu la nàng ta cũng không còn, nàng không cam lòng, rõ ràng chỉ kém một bước nữa nàng ta sẽ trở thành quốc sư nước Tuyền Ki! Tại sao! "Ngươi sai là bởi vì ngươi dám tính kế với thê tử của Bổn Vương." Sở Vân Mộ cười lạnh nói. "Tặng nàng ta đến hoàng cung Tuyền Ki, một quái vật cả người đều là máu, cso một hộ pháp xấu xí như yêu quái, lão hoàng đế nhất định sẽ rất kinh ngạt." Sở Vân Mộ lạnh lùng bỏ lại một câu, ưu nhã phẩy tay áo bỏ đi. . . . . . ** Mộc Thất như có điều suy nghĩ trở về phòng, trong đầu có quá nhiều để nàn phải nghi ngờ. Ban đầu ở Nhiếp Chính vương phủ, Ám Dạ bị thập tam sát bao vây tầng tầng, đến tột cùng là người nào dưới tính huống như vậy có thể cứu Ám Dạ đi? Mà hôm nay khi dưới nước xuất hiện người mặc áo đen lẫn quạ đen máu có chứa thất tâm cổ, làm cho Mộc Thất cảm thấy giống như có người ở khắp nơi đang theo dõi mình. Như có người luôn sẵn sàng bao vây bất cứ lúc nào cũng có thể dồn mình vào chỗ chết. . . . . . Những người này là uy hiếp đối với nàng và A Sở nhất định phải nhanh chóng moi ra! "Nước nóng đã chuẩn bị xong rồi, bên trong có thêm mấy vị thảo dược an thần , hôm nay tiểu thư bị lạnh, đi vào tắm ngăm nước nóng thôi." Trầm Hạ nhìn Mộc Thất vuốt cằm nói. "Tiểu thư, sắc mặt của người kém như vậy, có phải do người không quen đi thuyền? Ta đi tìm đại phu xem giúp tiểu thư một chút!" Trầm Xuân nhìn dáng vẻ mất hồn mất vía, không khỏi lo lắng. "Ta không sao, nghỉ ngơi một chút là được." Mộc Thất vỗ vỗ ả vai Trầm Xuân: "Lại nói ta chính là một đại phu, đối với mình thân thể của mình rất rõ ràng, ta có chút mệt mỏi, các ngươi đi về trước đi." Mộc Thất vuốt vuốt đầu, hôm nay nhảy vào nươc sông lạnh lẽo một lúc lâu, lại bị A Sở giằng co một lúc, thân thể chịu không nổi. Nàng khép cửa phòng lại, đi tới sau tấm bình phong cởi vạt áo xuống, chỉ mặc áo lót, vấn tóc lên đỉnh đầu, đang định bước về phía thùng nước tắm. . . . . . Đột nhiên, đôi tay từ phía sau đặt lên hông của nàng, hương sen thoang thoagr làm nàng gỡ bỏ đề phòng. Sở Vân Mộ cúi đầu tựa vào vai Mộc Thất, một lúc lâu cũng không nói chuyện. Mộc Thất sờ sờ tóc hắn vẫn còn ướt, khóe môi mang theo vài phần nụ cười, mặc hắn ôm mình như vậy. Nàng còn nhớ mình lần đầu nhìn thấy A Sở chính là lúc bị người của hắn trói lại mang đến Vân Từ sơn trang. Thời điểm đó Sở Vân Mộ là một người kiêu ngạo không ai bì nổi, nhưng sau đó nàng mới dần dần phát hiện ra, sự mạnh mẽ cường đại của hắn chỉ là lớp vỏ bao bọc cho một nôi tâm mềm mại. "Tiểu Thất." Sở Vân Mộ vùi đầu vào tóc của Mộc Thất, nhẹ giọng kêu. "Ừ." "Tiểu Thất." "Hả?" "Tiểu Thất. . . . . . Bổn Vương không cho phép nàng rời khỏi ta!" Sở Vân Mộ giống như bá đạo ra lệnh. Mộc Thất bị hắn gọi không hiểu ra sao, cười cười từ một bên lấy một cái khăn lông, giúp hắn lau tóc, cười nói: "A Sở nhà chúng ta từ khi nào thì lại giống như nàng dâu nhỏ, ta tới Miêu Cương, chàng cũng theo đến Miêu Cương, ta ở ngay trước mắt chàng, có thể chạy đi đâu?" Sở Vân Mộ mới vừa đụng phải A Nguyệt Lạp, đã ngâm trong thùm tắm một lúc lâu khi cảm thấy khá hơn mới bước ra ngoài. Hắn không muốn nói chuyện này cho Tiểu Thất biết, Tiểu Thất có hắn là đủ rồi, chuyện của thánh nữ thần vu mang đến cho nàng phiền phức, chắc chắn hắn sẽ vì nàng giải quyết toàn bộ. "Bổn Vương chỉ sợ tên Tô Sách kia ở trước mặt Tiểu Thất phát sáng đủ lâu, ngày nào đó lại có thể xông vào lòng của nàng." Sở Vân Mộ híp mắt phượng nói. Mộc Thất cười khúc khích, nhà nàng A Sở ghen dáng vẻ thật là đáng yêu. . . . . . Nàng mở bàn tay thon dài của Sở Vân Mộ ra, ngón tay ở trong không khí quơ quơ, giống như là thả thứ gì đó vào lòng bàn tay của hắn. "Đây chính là chìa khóa mở tâm của bản quận chúa, hiện tại giao cho mỹ nhân ngươi, hiện tại trong lòng bản quận chúa chỉ có một người là ngươi, có thể chứ?" Mộc Thất cười nói. Sở Vân Mộ nhìn bàn tay trắng thuần nhỏ bé đặt trong tay mình, khóe miệng chậm rãi nâng lên. Tiểu Thất của hắn, là bảo bối của hắn. . . . . .