Cố tiên sinh và cố phu nhân
Chương 1 : điện thoại của cố tiên sinh
Cuối mùa thu, trên phim trường lạnh cực kỳ, Cố Khấu vừa ra khỏi ống kính liền rùng mình, chạy đến chỗ ngồi của mình khoác áo lạnh vào. Đồng nghiệp sản xuất ở một bên chơi di động nói: “Điện thoại của cô vẫn luôn kêu.”
Cố Khấu mới đầu còn không có để ý đến, thuận miệng nói: “Có thể là em trai tôi.”
Đồng nghiệp nói: “Là dãy số lạ a! Không chừng là điện thoại lừa đảo.”
Cố Khấu hoảng sợ. Số điện thoại cá nhân của cô được bảo mật rất tốt, chỉ lưu một dãy số, chính là của em trai cô. Ngày thường ngoại trừ em trai cũng chỉ có một người gọi điện cho cô, dãy số của người này cô muốn lưu cũng không dám lưu. Cô hỏi đồng nghiệp: " Cô có tiếp không?"
Đồng nghiệp lắc đầu, vẻ mặt kiêu ngạo: "Tôi nghĩ đây là số điện thoại quấy rối nên ngắt máy rồi, sau đó rốt cuộc nó không gọi đến nữa, thấy mị thông minh không?"
Cố Khấu thiếu chút nữa hộc máu, vội vàng gọi lại. Âm thanh đô đô vang lên thật lâu, rốt cuộc cũng có người nhận, giọng nói lạnh nhạt của Cố Chính Tắc chui vào lỗ tai: "Tối nay 9 giờ đến bãi đỗ xe."
Cố Khấu không biết Cố Chính Tắc khi nào đến thành phố S, càng không biết anh tới thành phố S làm cái gì, nhưng cũng không có hỏi nhiều, cô còn may mắn ở việc số điện thoại của mình không bị Cố Chính Tắc ngắt máy ngang mà vẫn sống sót sau tai nạn, chỉ nói: “Tốt, tốt.”
Cố Chính Tắc dù sao cũng xem như hạc giữa bầy gà, bằng không cũng không thể oai phong một cõi mấy năm nay. Anh dừng một chút, rất nhạy bén mà bắt được điểm không thích hợp của cô, “Có việc?”
Cố Khấu đương nhiên không thể nói ”Đồng nghiệp của em cúp máy của anh cho nên em khẩn trương”, vội vàng nói: “Không có việc gì, em phải đi đóng phim.”
Loại lời vô nghĩa này Cố Chính Tắc luôn luôn lười nghe, biếng nhác mà “Ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại.
Cố Khấu không dám chậm trễ kim chủ Cố Chính Tắc, càng không dám cùng đoàn phim tùy tiện xin nghỉ, càng không dám muốn nam nữ vai chính là đại minh tinh phải nhân nhượng với thời gian của một nghệ sĩ nhỏ như cô, đành phải tập trung tinh thần nghiêm túc đóng phim, thế nhưng thật sự trước 9 giờ đã xong việc.
Thời gian của Cố Chính Tắc được tính theo giây, tài xế của Cố Chính Tắc cũng rất đúng giờ, đúng 8 giờ 55 phút đến bãi đỗ xe của khách sạn. Cố Khấu võ trang hạng nặng mà chui vào trong xe, nhưng vẫn cảm thấy lạnh, rụt cổ vào trong áo khoác, tài xế nhìn qua kính chiếu hậu thấy, chu toàn hỏi: “Có cần đem điều hòa chỉnh cao một chút không, Cố tiểu thư?”
Tài xế này biết cô đã lâu, vẫn là rất khách khí, thái độ vẫn giống như tiếp đãi khách ghé qua.
Kết quả Cố Khấu trực tiếp bị kéo đến khách sạn Cố Chính Tắc đang nghỉ ngơi. Cố Chính Tắc còn không có trở về, Cố Khấu một người ở trong phòng trống thay tới thay lui, nghiên cứu một hồi hoa văn trên thảm cùng thực đơn của phòng ăn, chán đến chết, cuối cùng mở ra công cụ tìm kiếm tìm tòi “Kim chủ đến muộn làm sao bây giờ?"
Các anh hùng bàn phím trên mạng thay nhau bàn luận. Câu trả lời nhiều nhất là: “Chim hoàng yến sao lại hỏi vấn đề này? Thái độ phục vụ nghiêm túc được không! Kim chủ ra tiền lại ra người, người ta đến trễ một lát thì làm sao?”
Này cộng đồng mạng cũng thật tàn nhẫn a.
Cố Khấu đơn giản khẽ cắn môi, trước đi tắm rồi thay đổi đồ lót, ở trên giường căng da đầu chờ đợi kim chủ lâm hạnh.
Đại khái là bởi vì lần đầu tiên cùng Cố Chính Tắc trải qua không mấy suôn sẻ, cho nên tới bây giờ, mỗi lần ở trong một phòng khác nhau thay áo choàng tắm, Cố Khấu vẫn cứ cảm thấy sợ hãi. Cố Chính Tắc mang cho người khác cảm giác xa lạ cùng khẩn trương, giống như sẽ không thay đổi theo thời gian, trên thực tế quan hệ của bọn họ đã giằng co hai năm, nhưng mỗi khi Cố Khấu nhìn thấy Cố Chính Tắc, đều vẫn cảm thấy cổ họng khát khô, chân tay luống cuống, giống đứa trẻ rõ ràng là điểm toán thi không đủ mà bị ép tham gia thi Olympic Toán.
Nhưng mà Cố Khấu nắm chặt tay, trong lòng chờ mãi chờ mãi, thế nhưng tự mình lại chìm vào giấc ngủ.
Một giây cuối cùng trước khi ngủ say, trong lòng Cố Khấu mơ hồ nghĩ: Hôm nay sẽ mơ thấy cái gì đây? Là liên tiếp mơ thấy ác mộng về tai nạn xe cộ lặp lại nhiều lần, hay là bản thân mình ngồi suốt mấy đêm trên hành lang bệnh viện? Hay là việc vấp ngã một cách xấu hổ trước ống kính, ở trước mặt người lớn giả làm em trai khiến họ mất mặt đến không biết phải nói như thế nào?
Kết quả cái gì cũng không mơ thấy, cô đóng phim quá mệt mỏi, nệm trên giường kingsize cũng quá là thoải mái, hơn một tháng cũng không được ngủ thoải mái như vậy.
Thẳng đến khi điện thoại ong ong vang lên, cô mơ mơ màng màng đưa đến bên tai: “Hum…”
Bên kia là giọng nói của Cố Chính Tắc: “Đến phòng số 1907.”
1907 chính là phòng ngay kế bên, Cố Khấu một hồi lâu mới phản ứng lại, “Ừm?”
Cố Chính Tắc nói: “Mới vừa họp xong.”
Hóa ra người này vẫn luôn mở họp ở phòng kế bên, vậy gian phòng tổng thống xa hoa này chỉ dùng làm nơi chim hoàng yến đợi trước giờ thị tẩm. Hành động của kẻ có tiền đúng là khiến người khác câm nín.
Cố Khấu mặc thêm áo khoác đi sang phòng kế bên, cửa phòng chỉ khép hờ, cô vẫn gõ gõ cửa rồi mới đi vào. Cố Chính Tắc đứng ở nơi đó lật xem tài liệu trong tay, giương mắt nhìn qua, Cố Khấu theo bản năng mà đứng thẳng.
Mới vừa kết thúc họp xong Cố Chính Tắc vẫn còn mặc nguyên bộ đồ tây màu đen , kỳ thật trời sinh anh mang vẻ mặt tàn nhẫn, một thân văn nhã bại hoại tây trang được đặt riêng được anh mặc lên lại toát ra khí chất của kẻ cầm đầu dân xã hội đen, con ngươi vừa đen vừa trầm, ánh mắt giống rắn độc thè lưỡi, ở trên mặt cô băn khoăn một vòng, rốt cuộc hỏi cô: “Tắm chưa?”
Không cần hỏi “Ăn rồi sao” hoặc là “Gần đây thế nào”, vào thẳng chính đề, so với bạn tình càng là cảm giác trên cao nhìn xuống, so với kỹ nữ càng không thèm che đậy. Lại nói đến cảm giác quen thuộc này, Cố Khấu cảm thấy chính mình giống như con mồi được rắn hổ mang nuôi dưỡng chờ ngày làm thịt vậy.
Chẳng qua Cố Khấu đến bây giờ đã chuẩn bị sẵn tâm thái, cô cười tủm tỉm gật đầu, đi đến trên giường chờ Cố Chính Tắc tắm rửa.
Trong phòng tắm tiếng nước không nhanh không chậm truyền vào lỗ tai cô, chậm rãi mà khẩn trương, cô nắm chặt đầu ngón tay nói với chính mình: “Sẽ không quá đau, không phải sợ, không phải sợ…”
Chính là càng nghĩ như vậy, cô càng sợ hãi. Cố Chính Tắc tuy rằng lớn lên tàn nhẫn, tính cách cũng lãnh đạm, bất quá luôn luôn đối đãi với người khác bằng tính cách ôn hòa lại chu toàn, chỉ là ở trên giường lại luôn luôn không phải người đàn ông dịu dàng đó.
Hai người kích cỡ lại kém quá nhiều, thời điểm vừa mới bắt đầu, Cố Khấu thường xuyên đau đến muốn khóc cũng không khóc được, sau lại dần dần cọ xát mới cảm thấy tốt hơn chút.
Nhưng là, hai người đều vội đến chân không chạm đất, tính ra đã có hai ba tháng không có gặp mặt, nghĩ đến việc sắp sửa diễn ra, Cố Khấu liền cảm thấy da đầu tê dại.
Cố Chính Tắc khoác thêm áo tắm dài ra tới, thấy Cố Khấu đưa lưng về phía mình, ngồi ở trên giường cúi đầu nghịch di động, trên người mặc áo tắm dài giống cái của anh, là loại khách sạn cung cấp màu trắng ngà có hoa văn in chìm, quần áo dày ở trên người cô lại mềm mại như quần áo ngủ của con nít, nhưng phần eo thon lại hiện ra một cách rõ ràng nhờ dây lưng, tạo thành một bóng dáng vô cùng xinh đẹp.
Vốn dĩ Cố Khấu trước đó đi thành phố điện ảnh đóng phim, anh cũng không biết từ khi nào cô lại đến thành phố S, vẫn là nghe trợ lý nhắc đến lịch trình của đoàn phim mới biết được.
Anh vẫn luôn khống chế tính dục rất mạnh, Cố Khấu như vậy lại làm theo ý mình, tự nhiên anh có điểm không vừa ý, nhưng nhìn đến đứa trẻ xinh đẹp lại vô cùng quyến rũ này, cơn tức giận dường như cũng tan đi, thậm chí còn có chút sung sướng.
Cố Khấu bị cánh tay rắn chắc còn đọng hơi nước từ đằng sau kéo qua một chút, ngoan ngoãn nương theo lực tay của Cố Chính Tắc mà nằm xuống.
Cố Chính Tắc đứng ở trước giường kiểm tra, lúc này mới phát hiện cô cũng không có nghịch di động, trong tay trống trơn, vừa rồi chỉ là đang ngẩn người.
Cố Khấu mở to hai mắt nhìn Cố Chính Tắc, từ góc độ này, Cố Chính Tắc là đang đứng ngược, mấy sợi tóc hơi ướt dán trên trán, nếu nhận không ra là kẻ dọa người Cố Chính Tắc, hẳn là người đàn ông vô cùng đẹp trai lại rất gợi cảm đi.
Cô muốn đem dây lưng trên áo tắm của mình cởi bỏ, lại bị Cố Chính Tắc bắt được cổ tay, “Đừng cởi.”
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
14 chương
48 chương
396 chương
81 chương
81 chương