Y phi tuyệt sắc của nhiếp chính vương
Chương 88 : chân tâm của cửu công chúa
Một đêm này, Sở Vân Mộ ôm cơ thể nhỏ nhắn ấm áp của Mộc Thất ngủ đặc biệt an ổn ——
Vô số ngày đêm trước đây, hắn đều bị cơn ác mộng máu tươi đầm đìa dây dưa, trong mộng ánh mắt tuyệt vọng và không cam lòng của mẫu phi giống như băng nhọn, ghim sâu trong lòng hắn. . . . . .
Tối nay trong mộng, hắn mơ thấy dung nhan rực rỡ của tiểu Thất.
Lúc mới gặp nàng, nàng giống như ánh mặt trời chiếu sáng, dần dần, băng giá lạnh lẽo trong lòng hắn tan ra, cho đến cuối cùng ngàn dặm hàn băng cũng hóa thành hồ nước…..
Trời chưa sáng, Sở Vân Mộ hơi hí ra mắt phượng, nâng lên khóe môi, nhẹ nhàng nhìn ngắm dung nhan đang ngủ của Mộc Thất, giúp nàng dịch góc chăn, mới chậm rãi ra khỏi phòng.
Ám vệ canh giữ ở cửa ngạc nhiên phát hiện, gia vì không muốn làm kinh động đến Vương Phi đang ngủ, thế nhưng dùng khinh công bay ra khỏi phòng!
Hôm sau giờ Thìn, đội ngũ đi sứ của nước Đại Lịch đã đến Miêu Cương.
Dân chúng Miêu Cương đứng hai bên bờ sông chào đón, hại vị vu sư tượng trưng cho vương quyền đều đến đây đón.
Ánh mắt của Mộc Thất không ngừng quan sát hai người mặc áo tím, trên mặt mang theo mặt nạ, nàng nhận thấy ánh nhìn nguy hiểm từ ánh mắt của hai người kia mang đến.
Nàng lưu ý tay của hai vị phù thủy, một cánh tay của Ám Dạ bị A Sở chặt đứt, người mất đi một cánh tay rất dễ nhận biết, mà hai người này đều không phải là hắn.
Nhưng nàng chưa bao giờ tiếp xúc qua với vu sư Miêu Cương, trừ Ám Dạ, nàng với những người này không cừu không oán, theo lý thuyết chỉ có Ám Dạ khi nhìn nàng mới có ánh mắt thù hận như vậy.
Như vậy hai vị vu sư này là ai?
Bọn họ nhất định có quan hệ không tầm thương với Ám Dạ, không thể không phòng. . . . . .
Sở Vân Mộ khẽ ra dấu một cái, Nguyên Tái lập tức nhẹ nhàng biến mất trong nhóm người, đi điều động nhân thủ trong phân đàn của thập tam sát ở Miêu Cương.
Thủ hạ thập tam sát của Nhiếp Chính Vương phân bố khắp bốn nước, phụ trách thăm dò tin tức và thi hành ám sát, hàng động của bốn nước đều nằm trong lòng bàn tay của Sở Vân Mộ.
Đến vương cung, một nữ tử mặc trang phục dị tộc, nữ tử cao gầy thanh lệ dẫn đầu một nhóm người hành lễ nói: "Tham kiến chư vị sứ giả đại nhân, hoan nghênh Vi Quang Vương Tử trở về. Ta là ngự tiền nữ quan Vân Lăng, vương thượng bị bệnh liệt giường, không thể nghênh đón, cử ta đến đưa mọi người về nơi nghỉ ngơi, xin mời đi theo ta."
Chỗ ở của sứ thần được an bài ở nơi có vị trí tốt nhất trong vương cung.
Mộc Thất lặng lẽ đụng đụng, lại đụng đụng, ở cùng một khu với Sở Vân Mộ chỉ cách nhau một bức tường
Vừa đặt chân, Vân Lăng chợt gọi Mộc Thất, cung kính hỏi "Trăn Dương quận chúa, vương thượng sớm nghe nói về y thuật vi diệu của quận chúa, có thể cải tử hoàn sinh, cho nên hôm nay phái ta tới muốn mời quận chúa xem bệnh cho vương thượng, không biết quận chúa có đồng ý hay không?"
Mộc Thất xoay xoay ly trà trong tay, trước đây chưa từng nghe thấy tin tức Miêu Cương vương bị bệnh, tại sao vừa đến Miêu Cương đã nghe được tin hắn bị bệnh?
Ngược lại nàng rất tò mò, trong hồ lô của Miêu Cương vương bán thuốc gì…..
"Được, Trăn Dương cung kính không bằng tuân mệnh." Mộc Thất cười nhạt một tiếng.
Trong sân bên cạnh, Sở Vân Mộ uy nghiêm lãnh ngạo dựa vào chỗ ngồi, mắt phượng khẽ nheo lại.
Một nam tử tướng mạo tuấn tú quỳ xuống hành lễ: "Thuộc Nguyên Nhạc, tham kiến gia!"
"Đứng lên đi." Sở Vân Mộ mở mắt ra: "Ngươi ở Miêu Cương lâu nay, có thể thăm dò ra động tĩnh gì của Miêu Cương vương không?"
"Khởi bẩm gia, Miêu Cương vương những năm gần đây trọng dụng vu sư, xây dựng thánh đàn, một lòng theo đuổi trường sinh bất lão." Nguyên Nhạc nói.
Sở Vân Mộ đặt tay lên bàn, ngừng một chút nói: "Gần đây có tin tức của quốc sư Ám Dạ hay không?"
"Quốc sư mấy ngày nay biến mất trong vương cung, cũng không ai biết hắn đi đâu, chỉ là trong ngày thường quốc sư cũng thường hay xuất cung, từ chỗ Miêu Cương vương cũng không có đầu mối gì."
Nguyên Tái canh giữ trên nóc nhà bỗng đi vào nói: "Gia, Miêu Cương vương lấy lý do chuẩn bệnh muốn mang vương phi đi."
Sắc mặt của Sở Vân Mộ lạnh xuống, "Phái người theo sau, nếu Miêu Cương vương dám đụng tới một sợi tóc của nàng, lập tức động thủ!"
"Vâng" Nguyên Tái thấy vẻ mặt âm trầm của Sở Vân Mộ, chỉ có việc liên quan đến vương phi, mới khiến vương gia để tâm đến như thế.
Người này cùng với cái người tính tình lãnh tĩnh trước đây, một gia hỉ nộ không lộ quả thật là hai người!
Mộc Thất đi tới tẩm cung, thi lễ với Miêu Cương vương sau màn lụa: "Trăn Dương tham kiến vương thượng, nếu vương thượng có bệnh trong người, không tiện gặp người, Trăn Dương chỉ có thể dùng kim tàm ty để chuẩn mạch rồi."
Người sau màn lụa phất tay, Vân Lăng ý bảo Mộc Thất có thể tiếp tục.
Trong lòng Mộc Thất có chút nghi ngờ, Miêu Cương vương này có chút cổ quái, tại sao không dám vén màn lụa lên gặp người?
Nàng ở đầu ngón tay vận đủ nội lực, trong nháy mắt, sợi tơ nhỏ trong tay bay vào trong trướng, quấn trên cổ tay Miêu Cương vương.
—— nhưng. . . . . . mạch tượng Miêu Cương vương bình thản chậm rãi, có hơi chút âm nhu như của nữ tử!
Mộc Thất nhắm con ngươi lại, chợt mở mắt ra, thu hồi ty tuyến, cười nhạt vài tiếng nói: "Vương thượng đúng là lịch sự tao nhã, đây là đang giễu cợt Trăn Dương sao? Nữ tử bên cạnh ngài khí tức vững vàng, nội tức hơi yếu, sợ là quỳ thủy chưa hết, mấy ngày này không nên thị tẩm thôi. . . . . ."
Đột nhiên, một cô gái yểu điệu từ sau màn trướng lăn xuống khỏi giường, vội vã lui ra.
"Y thuật của quận chúa Trăn Dương nước Đại Lịch đúng là không thể so sánh với người bình thường!" Giọng nói mang ý cười của Miêu Cương vương từ sau màn lụa vọng ra.
"Cô chỉ muốn thử kiểm tra y thuật của ngươi một chút, không ngờ ngay cả điều này ngươi cũng đoán ra. Xem ra Trăn Dương quận chúa trong lời đồn không chỉ có dung mạo tuyệt sắc, còn rất thông minh." Miêu Cương vương đi tới trước mặt Mộc Thất, vuốt râu quan sát nàng nói.
"Vương thượng muốn gì cứ nói thẳng ra đi." Mộc Thất không sợ hãi chút nào tiến lên đứng trước mặt hắn.
"Sảng khoái!" Miêu Cương vương giảo hoạt cười một tiếng: "Nhiếp Chính vương có thể cưới được một vị vương phi dũng cảm, thật có phúc khí."
"Cô biết trong tay quận chúa có một thần đỉnh luyện đan, Cô đang tìm kiếm phương pháp trường sinh bất lão, cần quận chúa giúp một tay. Nếu chuyện thành, cô sẽ giúp ngươi giải nguyền rủa, quân vô hí ngôn. . . . . ." Miêu Cương vương vuốt ve một lò lửa nhỏ màu đen trong tay, chậm rãi nói.
Con ngươi Mộc Thất căn thẳng, sao hắn có thể biết nhiều như vậy? Thậm chí ngay cả việc trong tay nàng có đỉnh Không Động lẫn nguyền rủa của bản thân nàng, hắn rốt cuộc là ai?
**
Nước Đại Lịch, Hoàng Đô.
Lại nói lúc đầu công chúa Nam Cung Tuyết nghe Mộc Thất đề nghị, cắn răng một cái dậm chân một cái, kết quả là. . . . . .
Hôm nay, dân chúng đều lời đồn đãi, trên đường xảy ra một chuyện lạ——
Một công tử tướng mạo tuấn tú bị một nữ tử dồn ép nhảy thẳng lên tầng cao nhất của Túy Tiên cư, mặc cho tiểu thư kia gào thét thế nào cũng không chịu xuống.
Người bao vây phạm vi mườ dặm xung quanh Túy tiên cư, chỉ nghe nói vị kia mặt che xa mỏng, nử tử thân hình mỹ nữ hai tay chống nạnh, lớn tiếng gọi: "Thập Lục ca ca, ngươi xuống cho ta! Nếu không xuống, ta sẽ dùng biện pháp mạnh bắc ngươi xuống, ta muốn cưới ngươi! Không, ta muốn ngươi lấy ta!"
Vị công tử kia đầy mặt rối rắm, đầu tiên là không nói, sau lại trả lời một câu: "Cô nãi nãi, ngươi thả ta đi thôi."
Hai người giằng co ước chừng bốn canh giờ, cho đến khi mặt trời lặng xuống núi. . . . . .
Trên đường phố có hai lời đồn, một nói là vị tiểu thư này coi trọng nam tử kia vì dung mạo tuấn tú, vừa thấy đã yêu, nhất định lấy thân báo đáp, nhưng công tử kia sớm đã có hôn ước, không thể cưới.
Hai lại nói công tử tuấn tú kia và vị tiểu thư nhà giàu này vốn hữu tình, nhưng nam nhân tâm tư hay thay đổi, công tử tuấn tú cô phụ vị tiểu thư này, xoay người cưới người khác, tiểu thư này không cam lòng, càng muốn gả cho hắn, muốn dùng gậy ông đập lưng ông, loại bỏ người thứ ba, sau đó lại vứt bỏ nam nhân kia. . . . . .
Rất rõ ràng, dân chúng đang nghe, có vẻ tin tưởng khả năng thứ hai hơn, cái loại tuồng ‘ báo thù’ này vốn xưa nay đã có rất nhiều. . . . . .
Bị người nói thành ‘tra nam’ Thập Lục tỏ vẻ vô tội, đáng tiếc cho hai mươi năm trong sạch của hắn, cứ như vậy bị Cửu công chúa làm hỏng. . . . . .
Người dây dưa với hắn lại là người được Hoàng Đế yêu thương nhất Cửu công chúa, hắn không có cách nào động võ, chỉ có thể bị Nam Cung Tuyết bịt mắt đưa tới một quán rượu.
Cả quán rượu cũng bị Cửu công chúa bao trọn.
Thập Lục đứng bên cửa sổ nhìn trăng dưới sông, không khỏi cười khổ mấy tiếng.
Hôm nay là sinh nhật của hắn, thật ra thì chính hắn cũng không nhớ sinh nhật của mình, cho nên Thất tỷ chọn ngày đầu tiên tỷ ấy gặp hắn làm ngày sinh nhật của hắn.
Từ nhỏ đến lớn, hàng năm lúc tới sinh nhật, chỉ có hai người là hắn và Thất tỷ.
Nếu như không có Thất tỷ, "Thập Lục" cũng chỉ là một tên hiệu, mà sự tồn tại của hắn chỉ là một sát thủ lãnh huyết vô tình mà thôi. . . . . .
"Thập Lục ca ca!" Nam Cung Tuyết xuất hiện ở sau lưng Thập Lục, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn giờ bị vấy bẩn, tóc quần áo váy cũng dơ bẩn, nhưng trên mặt vẫn như trước đây hiện lên nụ cười sán lạn.
Đột nhiên Thập Lục cảm thấy, cô gái trước mắt hắn thật ấm áp. . . . . .
Giờ phút này Nam Cung Tuyết cũng không để ý đến dung nhan của mình, lôi kéo Thập Lục ngồi xuống bàn trước mặt, phân phó người làm mang theo thức ăn.
"Món này là cá mè hấp, nghe nói ngươi thích ăn cá mè nhất, nhưng bây giờ đã qua mùa, ta phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được hai con cá này!" Nam Cung Tuyết tự hào nhìn một bàn thức ăn giản giải.
"Món này là sườn nướng, ta biết ngươi không thích ăn thịt luột, ngươi yên tâm, trong này không có thịt luột! Món này là trái cây ủ mật, món này là bồ câu quay giòn, món này là. . . . . ."
Nam Cung Tuyết một chữ cũng không quên giới thiệu một bàn thức ăn, trong đầu chuyển một chút bổ sung: "Dĩ nhiên còn thứ quan trọng nhất, Mộc Thất tỷ tỷ nói cái đồ này gọi là ‘ bánh ngọt ’, ta đã hỏi tất cả đầu bếp ở Ngự Thiện Phòng, không có ai biết bánh ngọt làm như thế nào, không biết nó là ngọt thật hay là mặn, cho nên ta chỉ thử làm, ngươi ngàn vạn lần không được chê cười!"
Sắc mặt của nàng ửng đỏ, bưng lên một khay tinh xảo, trên bàn để một cái bánh hai tầng trên mặt phủ đầy cao hoa quế vàng ánh.
"Cái gọi là bánh ngọt, có trứng có cao, không biêt bánh ngọt dùng cho sinh nhật trong lời Mộc tỷ tỷ có phải như vậy hay không?" Nam Cung Tuyết cắm trên ‘ bánh ngot’ hai mươi cậy nến nhỏ, vỗ tay nói: "Thập Lục ca ca, ngươi ước nguyện đi!"
Vết thương trên tay kéo tới từng cơn đau.
Nam Cung Tuyết nhịn đau, trên mặt vẫn cười nói.
"Cửu công chúa, để cho ta xem vết thương trên tay ngươi." Thập Lục đứng lên, hơi nhíu mày.
"Ta không sao!" Nam Cung Tuyết né tránh hắn nói.
"Những thức ăn này đều là tự tay ngươi làm?"
"Ừ. . . . . . ta nếm qua, mùi vị cũng không kém. . . . . ." Nam Cung Tuyết cúi đầu thấp xuống.
Thập Lục hơi ngớ ra, trong ấn tượng của hắn Cửu công chúa phải là người sống trong nhung lụa, mười ngón tay không dính nước xuân, thật không ngờ nàng vì sinh nhật của mình tự mình xuống bếp, vì làm bánh ngọt vắt óc suy nghĩ.
Cô gái này, thật làm cho hắn không biết làm sao. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
17 chương
16 chương
103 chương
337 chương
72 chương
4 chương
5 chương
67 chương