Edit Hoa Trong Tuyết Cũng không lâu lắm, Mộc Thất mơ hồ cảm thấy có một dòng chân khí hùng hậu đang di chuyển trong cơ thể của mình, trong lòng nổi lên một chút lo lắng, nhưng thân thể lại hết sức thoải mái. Nàng chậm rãi mở mắt, bên ngoài bóng đêm bao phủ, xem ra nàng hôn mê cũng không bao lâu. Nhưng lúc quay đầu lại, Mộc Thất trừng lớn mắt vội vàng nhắm lại, hận không thể hôn mê thêm lần nữa. . . . . . "Nếu đã tỉnh đừng giả bộ ngủ, Bổn Vương không ngại dùng biện pháp khác cho ngươi tỉnh táo lại. " Sở Vân Mộ và Mộc Thất cùng nằm trên giường nhỏ, ngón tay thon dài thưởng thức thanh ám tiễn sắc bén, đây đúng là vũ khí Mộc Thất mang theo bên người dùng để phòng thân đánh địch. Nhưng nàng gặp đâu phải là người, rõ ràng là yêu tinh! Ngày đó diễn xiếc với hắn đúng là không biết tự lượng sức mình. . . . . . "Vương Gia, buổi tối tốt lành." Mộc Thất cười cứng ngắt, chậm rãi ngồi dậy, xem ra lúc nàng hôn mê sở Vân Mộ đã truyền chân khí cho nàng, giúp nàng chữa khỏi nội thương do Không Động đỉnh phản hệ gây ra. Đột nhiên nàng nhớ ra điều gì, lần mò bò ra bên ngoài, vội vã nói : "Đan dược của ta đâu? Trong đỉnh còn chưa luyện thành giải dược quả Xích Huyết! Còn có, ngươi mang Đản Hoa của ta đi đâu rồi?" "Ở đây." Sở Vân Mộ một tay chống đầu, một tay chỉ lên gối Tử Sa, lại chỉ túi nhung trắng bên giường, chồn trắng Đản Hoa đang ngủ say bên trong, lộ ra đầu nho nhỏ. Tóc hắn dài như gấm đen như mực xõa sau lưng, khuôn mặt tà mị tuyệt sắc nổi bật dưới ánh trăng càng làm người ta chấn động tâm hồn, nhất là con ngươi âm lãnh đen tối, hấp thu toàn bộ ánh sáng, như Tu La bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt vạn vật. Mộc Thất yên tâm, cầm ấm tử sa, lấy ra chén thuốc ngửi ngửi, may là thuốc giải đã luyện thành, không uổng công một ngày nàng bận rộn, cuối cùng cũng có thành quả. "Tiểu hồ ly, ngươi còn chưa có nói cho Bổn Vương, phương pháp chế thuốc và dược đỉnh có thể tùy theo ý suy nghĩ của ngươi mà xuất hiện hay biến mất từ đâu mà có?" Sở Vân Mộ đưa tay ra, đầu ngón tay bay ra một dải lụa đỏ giữ lấy thắc lưng Mộc Thất, kéo nàng đến trước mặt. Mặt Mộc Thất đập vào lồng ngực rắn chắc của Sở Vân Mộ, đụng phải dây thần kinh mẫn cảm trên mũi, va chạm như vậy làm cho nàng ứa nước mắt. "Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Thỏa thuận của chúng ta cũng không quy định điều này, Sở Vân Mộ, ngươi mau buông tay!" Mộc Thất bất an dãy dụa, nhưng nàng càng dãy dụa, dải lụa trên hông lại càng xiết chặt, sau cùng nàng dức khoát nằm im. Tư thế này đối với nàng cực kỳ bất lợi, nàng và Sở Vân Mộ cách nhau không quá một tấc, đầu ngón tay của hắn di chuyển trên cổ nàng, có thể cắt đức cổ nàng bất cứ lúc nào! " Hửm?", đôi mắt hơi nheo lại, ngay sau đấy xoay người đặt Mộc Thất dưới thân, đầu cuối xuống chôn vào gáy nàng. . . . . . Một luồng cảm xúc tê dại xông thẳng vào đầu, Mộc Thất cảm thấy trong đầu trống rỗng, quanh quẩn chóp mũi là mùi hương cơ thể Sở Vân Mộ, hương khí nồng đậm mê hoặc, làm cho trước mắt nàng là một tầng hơi nước, rốt cuộc đây không phải là mộng? Đột nhiên, người phía trên cắn nhẹ vành tai như ngọc của nàng, như có như không khiêu khích. Mộc Thất muốn đẩy hắn ra, thế nhưng tay chân đều bị hắn giữ chặt, nàng cắn đầu lưỡi chính mình, cố gắng làm cho mình thanh tỉnh, vẻ mặt tươi cười nói : "Vương Gia, ta không khỏe? Ngươi buông ta ra, ngươi hỏi cái gì ta sẽ nói ngươi biết." Sở Vân Mộ nâng lên khóe miệng như cười như không, mắt phượng nhìn xuống, ngay sau đó buông Mộc Thất ra, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, giống như đánh giá con mồi trong tay mình. Mộc Thất thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói : "Cái này là đỉnh Không Động bảo vật sư phụ truyền cho ta, có thể làm dược liệu phát huy tác dụng gấp đôi, dùng chân khí của ta biến đổi hình dạng, cho nên khi ta cần dùng có thể triệu hồi nó ra. Trên giang hồ không phải có môn phái dùng đuôi cáo bỏ lên người đứa bé để luyện công gọi là ‘Hồ Yêu’ sao? Cái đỉnh của ta cũng không khác đuôi hồ ly của bọn họ là mấy." Nàng nói nửa thật nửa dối. Nàng sẽ không mang việc mình là một người từ thời không khác xuyên đến đây nói cho Sở Vân Mộ, trực giác nói cho nàng biết, người này tuyệt đối không bình thường, thậm chí còn có quan hệ với gia tộc có ấn kí Hoa Anh Đào. "Một nữ tử bình thường trong nháy mắt lại biến thành một thần y, biết được nhiều như vậy, Bổn Vương hoài nghi thân phận của ngươi không phải là đại tiểu thư phủ thừa tướng Bạch Nguyệt Lương, đến tột cùng ngươi là ai?" Sở Vân Mộ cúi đầu xuống xuống nhìn nàng, rất có ý tứ hàm xúc hỏi. Trên trán Mộc Thất toát ra tầng mồ hôi lạnh, cũng không biểu lộ ra ngoài, ra vẻ trấn định cười nói: "Ta tất nhiên là Mộc Nguyệt Lương những năm gần đây ta chưa từng bộc lộ tài năng, vì ta muốn giữ mình, nhưng mẹ kế và muội muội lại hãm hại. Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta trả gấp ba. Ta làm việc này vì muốn mình có nhiều quyền lợi, đạt được thứ mình muốn, đạo lý này không phải Vương Gia hiểu rất rõ sao?" "Suy nghĩ này của ngươi và Bổn Vương lại tương tự nhau." Sở Vân Mộ đứng dậy nói : "Đi." "Đi đâu?" Mộc Thất mang ấm Tử Sa cất kỹ hỏi. "Bổn Vương muốn ngươi bồi Bổn Vương uống rượu." Sở Vân Mộ quay người lại âm u nói: "Nếu không Bổn Vương nhất định đào ra bí mật sau lưng ngươi." Đản Hoa từ trong túi hương trên giường nhảy lên người Mộc Thất, vẻ mặt cảnh giác nhìn Sở Vân Mộ, lại bị ánh mắt hắn nhìn lại sợ đến mức rụt vào trong. Trong phút chốc, Mộc Thất dường như thấy trong mắt Nhiếp Chính Vương có một loại cảm giác đang ‘ghen tị’ . . . . . . Mộc Thất cùng Sở Vân Mộ ngồi trên nóc nhà uống rượu, rượu Nguyên Giáng mang đến là Túy Sinh Mộng Tử đã ủ được năm mươi năm. Mùi rượu say lòng người, Mộc Thất uống từng hớp, rượu mạnh hơi cay bùng lên, uống xong vẫn lưu vị ngọt ngào trong vòng miệng, giống như tháng tư hơi hơi mưa phùn, trong im lặng tạo nên một cảm giác tuyệt vời, quả thực xứng danh Túy Sinh Mộng Tử. "Ngươi không chỉ có thân phận năng lực không giống người bình thường, còn là một nữ tử có thể uống rượu, rất hợp khẩu vị của Bổn Vương." Sở Vân Mộ thản nhiên nói. Mộc Thất quay đầu nhìn Sở Vân Mộ, ánh mắt đang nhìn bầu trời đêm xa vô hạn, trong mắt trống rỗng, hắn đang nhìn cái gì? Tính tình hắn lạnh lùng, vì vậy mọi người đều sợ hãi, đến tột cùng ai mới có thể lọt vào mắt hắn? Nghĩ đến chính mình, nàng xuyên qua đến Đại Lịch là giúp sưu phụ báo thù, báo thù như thế nào đây? Chung quy nàng không thuộc về nơi này, đâu mới là nơi thuộc về nàng? Mộc Thất ngẩng đầu lên, uống một ngụm rượu lớn, nhắm mắt hưởng thụ nói : "Rượu ngon!" Sở Vân Mộ hơi hơi nghiêng đầu, khóe miệng hiện lên ý cười, trong mắt là bóng dáng một nữ tử áo tím tóc dài, nàng lạnh nhạt nhưng lộ ra một cỗ cốt khí quật cường, không biết khi nào, nàng đã hấp dẫn hắn. . . . . . Hai người tương đối ít lời, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, nhưng không khí lại thật hài hòa. Nguyên Giáng ở dưới lầu lại bỏ xuống một vò rượu rỗng, trong lòng rất kỳ quái, qua nhiều năm như vậy, người có thể dùng Sinh Tử Túy cùng vương gia đối ẩm thời gian dài vẫn chưa say, chỉ có mình Mộc Thất! Đến khi bầu trời phía đông sáng rõ, Sở Vân Mộ bỏ đi vò rượu cuối cùng, có lẽ mệt mỏi, hắn chậm rãi dựa vào Mộc Thất, sắc mặt như thường, nhắm mắt cười yếu ớt nói : "Hôm nay. . . . . . là sinh nhật của nàng. . . . . ." Hắn nói ‘nàng’ là ai? Mộc Thất có chút tò mò, thế nhưng cả người Sở Vân Mộ đều dựa vào nàng, làm cho nàng không thể động đậy. "Cũng. . . . . . là ngày giỗ của nàng. . . . . ." Sở Vân Mộ lẩm bẩm nói. "Không thể tưởng được ta dùng thời gian bốn mươi năm, vẫn như trước không thể thay đổi được chuyện nhất định sẽ xảy ra. . . . . ." Khóe miệng của hắn nổi lên một chút cười khổ, lầm bầm lầu bầu tự nói với chính mình. Bốn mươi năm? Thoạt nhìn Sở Vân Mộ chưa đến hai mươi tuổi, làm sao đã qua bốn mươi năm? Chẳng lẽ hắn là yêu tinh cải lão hoàn đồng? Việc này hoàn toàn có thể xảy ra trên người hắn. "Ngươi có biết một người sống lại hai lần cảm giác ra sao? Ngươi có biết tận mắt nhìn thấy mẫu thân mình bị nghiền thành tro thống khổ như thế nào? Ngươi biết trước kết quả ra sao, nhưng cuối cùng mọi chuyện vẫn như cũ không thay đổi được, làm cho hình ảnh huyết nhục mơ hồ trình diễn hai lần trước mắt mình, mà ta. . . . . . mà ta lại không làm gì được. . . . . ." Sở Vân Mộ nói. Mộc Thất tập trung tinh thần mới nghe ra lời nói mơ hồ phát ra từu miệng hắn, cuối cùng nàng nghe được hắn thì thào: "Mẫu thân. . . . . ." Chết đi sống lại, chẳng lẽ là Sở Vân Mộ trùng sinh ? Mộc thất cảm thấy trong đầu nổ vang một trận, rốt cuộc hắn trải qua cái gì? Mẫu thân chết thảm trước mặt, trải qua một đoạn huyết nhục mơ hồ, là con đường mà Nhiếp Chính Vương cao cao tại thượng trải qua sao? Nàng vuốt ve khuôn mặt đang hiện ra nụ cười lạnh của Sở Vân Mộ —— Nếu cười thống khổ như vậy, vì sao còn tự làm khó chính mình? Sở Vân Mộ, đến tốt cùng ngươi là người như thế nào? Vì sao muốn cho ta nhìn thấy sự yếu ớt của ngươi. . . . . .