Mộc Thất đi vào tẩm cung lớn như vậy, bên trong nguy nga lộng lẫy nhưng hương nhang nồng đậm làm cho nàng thêm mấy phần lo lắng.
Trong hương nhang có mùi của Ô Mộc và Đàn Hương, phản phất còn có mùi vị hoa Anh Túc. . . . . .
Anh Túc có thể làm người ta hưng phấn nhưng cũng làm người ta bị ảo giác, dùng lâu dài sẽ bị nghiện, nhìn Thái Hậu sử dụng nó làm hương nhang có lẽ đã sử dụng được một khoản thời gian.
Một nữ nhân cả đời bị nhốt trong hoàng cung chỉ có thể nhớ lại những ký ức ảo mộng xưa cũ giúp chính mình trải qua tuổi già cô độc, cuộc sống như thế cũng là một loại bi ai.
"Tới đây." Âm thanh khàn khàn từ sau rèm truyền ra.
Mộc Thất tiến đến trước rèm, hành lễ nói: "Dân nữ Mộc htt d;đ;lê;quý’đôn Nguyệt Lương ra mắt Thái Hậu."
"Ngươi chính là nữ nhi Mộc Thừa Tướng—— là thần y diệu thủ hồi xuân ở Ôn Dịch Cốc?" Ánh mắt lạnh lùng phía sau rèm nhìn Mộc Thất.
"Bẩm Thái Hậu, vâng. Chỉ có điều dân nữ đã bị phụ thân đuổi khỏi nhà, trước tiên là trị bệnh, xin Thái Hậu để dân nữ khám bệnhcho người." Mộc Thất trả lời.
"Đi vào đây." Cảm xúc của Thái Hậu đã hơi ổn định.
Mộc Thất thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đưa tay vén rèm che lên.
Nàng cảm thấy kỳ lạ, thời tiết cũng không lạnh, vì sao trong tẩm cung của Thái Hậu phải đốt hương nhang, quây quanh là màn lụa thật dày?
Nhưng cảnh trước mắt làm Mộc Thất chân động ——
Sắc mặt Thái Hậu tiều tụy không thể tả, đáy mắt thâm đen, mái tóc bạc trắng đều rụng hết, chỉ còn lại đầu trụi lủi!
Trong tay Thái Hậu cầm mảng tóc cuối cùng rơi xuống, cười lạnh nói: "Ngay cả ngươi cũng sợ ai gia, không phải sao? Ai gia thành quái vật, không ai có thể chữa trị."
"Không, chẳng qua là dân nữ cảm thấy kỳ quái. Thái Hậu không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi bệnh của ngài." Mộc Thất đi tới bắt mạch cho Thái Hậu.
Mạch tượng của nàng hư chậm vô cùng, là sầu lo thành bệnh, ấn đường và đôi môi biến thành màu đen, rõ ràng là trúng độc mãng tính!
"Gần đây Thái Hậu có bị bệnh gì nghiêm trọng?" Mộc Thất để tay Thái Hậu xuống hỏi.
"Ai gia bị bệnh nhức đầu đã mấy chục năm, mấy ngày gần đây không chỉ có là nhức đầu, còn bị đau bụng nghiêm trọng, đến ban đêm lại càng khó chịu, bọn lang băm này đều bó tay hết cách, nhờ có Trần công công tìm được hương nhang này, đốt lên cũng làm cho ai gia thoải mái không ít. Sau đêm đau đầu nghiêm trọng nhất, tóc trên đầu ai gia bắt đầu rụng, cho đến hôm nay thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ, chẳng bằng chết đi cho khỏe!"
Ngón tay thon gầy xanh xao của Thái Hậu siết chặt phượng ỷ, đáy mắt dâng lên tia máu, dáng vẻ hết sức đáng sợ.
Đau bụng. . . . . . Mộc Thất nghi ngờ Thái Hậu trúng độc đã lâu, sợ là đã sinh ra sỏi!
Ở cổ đại không có cách nào làm phẫu thuật, nàng chỉ có thể phối dược chính xác để giải độc, sau đấy tìm đúng thuốc làm tiêu đi viên sỏi.
"Thái hậu đừng vội, dân nữ có biện pháp giúp ngài trị bệnh, loại hương nhang này sử dụng lâu không có lợi cho thân thể, dân nữ sẽ giúp htt d;đ;lê;quý’đôn Thái Hậu điều chế một loại cao khác, thường xuyên xoa hai bên huyệt thái dương có thể giảm bớt đau đầu. Sau khi điều chế loại cao mới, Thái Hậu có thể cho dân nữ kiểm tra đồ ăn gần đây Thái Hậu hay ăn hay không, hỗ trợ cho việc chuẩn đoán bệnh tình của Thái Hậu." Mộc Thất cúi đầu hành lễ nói.
"Theo ý ngươi mà làm, chuyện của ngươi ai gia cũng biết rồi, nếu lần này ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho ai gia, ai gia sẽ tự mình làm chủ cho ngươi, để cho ngươi rửa sạch hàm oan. Hà Nhụy, hiện tại mang nàng đến dược phòng." Thái Hậu soi gương đồng đội lên mũ trùm đầu, để hai cung nữ dìu đến ngồi lên giường.
"Tạ Thái Hậu." Mộc Thất đi theo cung nữ Hà Nhụy đi đến dược phòng bên trong tẩm cung của Thái Hậu.
Bên trong dược phòng có đầy đủ các dược liệu, cũng có rất nhiều dược liệu quý, có thể thấy được vương triều Đại Lịch xa xỉ cỡ nào.
Mộc Thất lấy Bạc Hà làm chủ, Dạ Lan, Hàn Thạch và mấy loại thảo dược hỗ trỡ, dùng đỉnh Không Động đỉnh luyện chế cao thơm mát mẻ, tự tay giao cho Thái Hậu.
Tiếp đó, Hà Nhụy dẫn Mộc Thất tới phòng ăn.
Mộc Thất kiểm tra kỹ nguyên liệu dụng cụ nấu ăn và đồ ăn thừa, cũng không phát hiện điều gì bất thường.
Hạ Nhụy giao cho nàng sổ ghi chép ăn uống hàng ngày của Thái Hậu, giúp nàng phát hiện ra chút manh mối.
Hà Nhụy nói, những năm gần đây Thái Hậu thường xuyên mất ngủ, vì vậy mỗi đêm sẽ uống một chén thuốc giúp ngủ ngon, thuốc này hiệu quả rất tốt, nhưng gần đây hiệu quả lại giảm xuống, hằng đêm Thái Hậu đều mơ thấy ác mộng, những lúc nghiêm trọng là không thể nào ngủ được nữa.
Mộc Thất bảo Hà Nhụy mang đến xác thuốc đã nấu, quả nhiên phát hiện ra bên trong có vị thuốc độc mãng tính: quả Xích Huyết.
Quả Xích Huyết có độc tính đặc biệt, dùng ngân châm không phát hiện được, dùng lâu dài độc tố sẽ tích tụ trong cơ thể, đến khi đủ liều lượng sẽ phát bệnh giống như Thái Hậu hiện tại.
Xem ra người hạ độc sớm đã dự tính từ trước, mục đích nhắm vào Thái Hậu, thậm chí là cả hoàng thất sau lưng Thái Hậu!
Nàng bẩm báo những chi tiết này cho Thái Hậu, Thái Hậu lập tức gọi Tống thái y là người đưa ra phương thuốc đến để xác minh, phát hiện trong đơn thuốc kia không có quả Xích Huyết, rõ ràng là có người cố ý cho thêm vị thuốc này vào.
"Hà Nhụy, hàng ngày ai trông coi việc sắc thuốc ?" Thái Hậu âm trầm từ chỗ ngồi hỏi xuống.
"Bẩm Thái Hậu, là Hạ Diệp." Hà Nhụy đáp.
"Mang nàng tới đây." Thái Hậu hạ lệnh.
"Không xong, không xong!" Trần công công vội vã htt d;đ;lê;quý’đôn chạy vào nói: "Hạ Diệp đâm đầu xuống hồ tự vận, khi vớt lên người đã ngừng thở!"
"Không ngoài dự đoán của ta, Hạ Diệp sợ tội tự sát, Thái Hậu muốn biết rõ chuyện này, nhất định phải tra rõ thân phận bối cảnh của nàng." Mộc Thất nói.
Thái Hậu ra lệnh một tiếng, phái ám vệ hoàng cung điều tra thân phận của Hạ Diệp, ám vệ trong cung đều là tinh anh, chưa tới nửa ngày đã điều tra rõ chân tướng sự việc.
Quả nhiên, Hạ Diệp là con gái của lễ bộ thương thư Hạ An tên Hạ Thu Ninh, sau khi Hạ An cấu kết làm phản thất bại thì lấy tỳ nữ làm thế thân, lén tránh được việc Hạ gia bị tịch thu tài sản giết người phạm tội, nhiều năm qua dùng thân phận cung nữ Hạ Diệp mai phục bên cạnh Thái Hậu, vì sau này có thể báo thù.
Kế hoạch của Hạ Thu Ninh tiến hành không chê vào đâu được, ai ngờ nửa đường nhảy ra một Mộc Thất, biết được quả Xích Huyết, bức nàng phải tự tử.
Mộc Thất thở dài, người sống trong giang hồ, ai ngu xuẩn thì bị chém. Chỉ trách gan của Hạ Thu Ninh còn chưa đủ lớn, sau khi sự việc đã bại lộ liền nhảy hồ tự vận, gặp phải thần y Mộc Thất, chỉ có thể trách nàng xui xẻo. . . . . .
**
Chân tướng sự việc sáng tỏ, Mộ Thất nhanh chóng đi dược phòng luyện thuốc giải quả Xích Huyết.
Thuốc giải của Thái Hậu phải luyện hai lần mới hoàn thành, mỗi lần ba canh giờ, còn tiêu hao hơn nửa công lực của nàng, cho nên hai ngày này chắc hẳn phải ở lại trong cung rồi.
Đêm khuya, Mộc Thất vận công vào đỉnh, toàn bộ tinh lực đặt vào đỉnh Không Động đang xoay tròn trên không trung, thuốc giải lần một sắp luyện thành.
"Không ngờ ngươi dùng cái đỉnh quái dị này luyện thuốc giải, Bổn Vương đối với đồ cổ cảm thấy rất hứng thú." Chẳng biết lúc nào Sở Vân Mộ xuất hiện trước mặt Mộc Thất, tay của hắn với tới đỉnh Không Động. . . . . .
"Đừng đụng!" Mộc Thất la to.
Lúc nàng vận công luyên thuốc bị người quấy phá, đỉnh Không Động sẽ phản lại công lực của nàng, nếu không tránh kịp, hậu quả khó mà lường được. . . . . .
Vậy mà, Sở Vân Mộ đưa tay vào trong kết giới, trong lòng Mộc Thất bị đau nhức kịch liệt, cổ họng xông lên một mùi ngai ngái, nàng cố nén bế khí thu quan, hoàn thành bước cuối cùng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm nhũn té xuống. . . . . .
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
118 chương
67 chương