Sau tai họa lớn, quang cảnh điêu tàn. Khắp nơi rừng rậm Mô Mã đều là những cây cổ thụ ngã đổ, những cái khe đất nứt ra, tảng đá lớn và xác dã thú ngổn ngang. Điều đáng ăn mừng duy nhất đó là không nhìn thấy thi thể của nhân loại. Tuy Hoang và Mạc đều biết các bộ lạc thú nhân trong rừng rậm không có khả năng không chịu ảnh hưởng, nhưng dù sao không tận mắt nhìn thấy thì cũng không đến mức quá khó chịu. Sau khi hai người bàn bạc xong, liền không trì hoãn rời khỏi rừng rậm Mô Mã, xuyên qua sa mạc, trở lại bộ lạc Bách Nhĩ. Lúc đi qua bộ lạc Hắc Hà cũ, Mạc dẫn Hoang đi dạo một vòng, phát hiện chỗ đó đã mọc thành những cái cây lớn chọc trời, dấu vết còn sót lại của bộ lạc bị cỏ dại bao trùm, chỉ thỉnh thoảng sẽ đá phải một hai cái nồi đầu lâu hoặc bình gốm vỡ chứng tỏ nơi này từng có người ở. Trong đầu Mạc hiện lên hình ảnh trước đây mình cùng các tiểu thú nhân ở trong bộ lạc chạy nhảy nô đùa, trong lòng bất giác dâng lên một tia buồn bã, hắn cầm tay Hoang “Trên đời này không có gì có thể mãi mãi không thay đổi cả.” Cho nên quá khứ hãy để nó vào quá khứ, mà quý trọng người trước mắt đi. Hoang không biết tại sao hắn đột nhiên lại thoát ra một câu như vậy, y liền không lên tiếng trả lời. Tới rừng rậm Lam Nguyệt xa lạ này, nếu nói y không bàng hoàng là không có khả năng, thế nhưng y biết mình có thể thích ứng. Buổi tối hai người ở trong sơn động trên ngọn núi thứ thứ nghỉ qua đêm. Đường đi và trận pháp đã bị thứ thứ lấp đầy, Mạc không có lãng phí sức lực nhổ thứ thứ mà là đề nội lực dùng khinh công ôm Hoang đạp lên trên cành lá của thứ thứ mà đi vào. Như vậy ban đêm không cần lãng phí sức lực canh gác. Trong sơn động có một vài tấm da thú và bình gốm vứt lung tung, lúc này đã phủ đầy bụi, còn có tro tàn của một đống lửa để lại, vết máu thâm đen cùng với xương khô trắng xóa, im lặng kể lại hết thảy xảy ra vào năm đó. “Hồi mới xảy ra thú triều, chúng ta lánh nạn ở trong này đấy.” Mạc không phải không có cảm khái gì mà nói. Khi Bách Nhĩ bọn họ bị đám người tộc trưởng bức rời khỏi đây, hắn còn đang ở bộ lạc Đại Sơn giúp họ chống lại thú triều, nên cảm xúc không có khắc sâu như những người khác. Nay nhớ lại mới thấy khi đó mình thật sự quá khờ dại. Thú triều đã là chuyện rất nhiều năm trước, khi đó Hoang còn chưa trưởng thành, nhưng trong trí nhớ của y lại khắc sâu, bởi vì thú triều đối với các bộ lạc khác mà nói là một tai họa, thế nhưng đối với bộ lạc A Lý có vị trí địa lý được ông trời ưu ái thì lại có ý nghĩa là thức ăn dồi dào. Các thú nhân không cần ra khỏi sơn cốc, mỗi ngày chỉ cần ở cửa sơn cốc săn dã thú xông tới là đủ cho bộ lạc ăn no. Cho nên đề tài như thế y không biết phải đáp làm sao, vì vậy y liền tiếp tục giữ im lặng. Hoang bắt đầu thu dọn sơn động, Mạc đi ra ngoài săn một con niết thố về, lại khiêng thêm một bó củi. “Đừng dọn, đủ hai chúng ta ngủ một đêm là được rồi.” Nhanh chóng nhóm lửa lên, Mạc vừa lột da niết thố vừa nói với Hoang. Hoang dùng bình gốm đã rửa sạch múc hơn nửa bình, bưng lại. Y vẫn là như vậy, người ta nói ba câu mình đáp không hơn một câu. Tuy Mạc có chút bất đắc dĩ nhưng cũng đã quen, thậm chí cảm thấy tuy Hoang kiệm lời nhưng lúc nào cũng dõi mắt theo hắn, lắng nghe từng câu nói của hắn rồi đặt vào trong lòng khiến hắn không thể không yêu thương y. Cho tới nay bởi vì hai người không có bình nên không ăn thịt sống thì chính là nướng lên, vì vậy hiện tại có bình gốm đương nhiên là muốn nấu chút canh thịt để ăn. Mạc thấy Hoang cắt thịt thành miếng nhỏ, bỏ vào trong bình, hắn lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài tìm một ít rau dại và trái cây trở về, thuận tay còn nhổ mấy gốc thứ thứ. “Cái này để làm gì?” Hoang để lại vài trái cây ăn sống, còn lại đều cắt nhỏ bỏ vào nồi cùng với dau rại, thế nhưng đối với thứ thứ y lại không biết phải làm sao. Mạc chỉ cười, kéo thứ thứ qua, vuốt lấy củ ở rễ của nó, dùng lực bóp bể vỏ khiến hạt màu vàng lộ ra, sau đó đưa tới trước mặt Hoang “Ăn thử đi.” Đôi mắt Hoang lộ ra biểu tình kinh ngạc, lại không chút do dự nhặt một hạt, bỏ vào miệng, khi nhai, hạt vỡ ra, mùi vị nồng đậm lập tức tràn đầy khoang miệng, sự kinh ngạc trong măt y biến thành vui mừng “Ngon lắm. Ngươi ăn đi.” Vừa nói vừa đẩy Mạc còn xòe tay ra trước mặt y. “Ngươi không sợ ta hại ngươi sao?” Mạc nở nụ cười, chính mình cũng chưa ăn mà cầm tay Hoang, đổ hết qua cho y, sau đó tiếp tục bóc củ thứ thứ còn lại. “Ta đâu có ngốc.” Hoang tức giận trả lời. Nếu muốn hại y thì cần gì phải phiền toái như vậy. Mạc phì cười, trong mắt tất cả đều là ý cười “Ngươi còn không ngốc? Ngươi chính là á thú ngốc nhất mà ta từng thấy.” Không ngốc sao sẽ vì đuổi theo hắn mà đi một mình trong rừng núi? Không ngốc sao còn kiên trì cứu hắn trong tình huống nguy hiểm như vậy? Không ngốc sao chỉ dựa vào sức lực của bản thân mà đi đào chỗ đất đá kia? Vậy mà không gọi là ngốc thì thế nào mới là ngốc? Hoang có chút không phục, nắm mấy hạt thứ thứ, thẳng người lên, trừng hắn “Vậy sao ngươi lại đồng ý kết bạn đời với ta?” Y không có nổi giận, chỉ là cảm thấy mình không có ngốc, chí ít là không ngốc bằng Ngải. “Ta thích người ngốc một chút.” Nghe vậy, Mạc dừng một lát, sau đó đồng tử đột nhiên sậm màu đi, giọng nói trầm xuống. Hoang cảm thấy trong mắt hắn tựa hồ có ngọn lửa cháy ẩn trong đó, không hiểu sao y thấy có chút ngượng ngùng, hốt hoảng quay mắt đi, một lát sau mới nói thầm “Vậy ta đây vẫn là người ngốc đi.” Nếu bởi vì nguyên nhân này mà hắn tình nguyện chấp nhận y. Mạc bất giác mỉm cười, sau đó cười càng lúc càng lớn hơn, cuối cùng thậm chí còn lộ ra hàm răng trắng. Hắn phát hiện á thú này chưa bao giờ nói thích mình, thế nhưng mỗi một hành động, mỗi một ánh mắt, mỗi một câu của đối phương nhìn như không chút liên quan nào đều là biểu đạt ý tứ này. Hắn cảm thấy trong lòng mình chưa bao giờ kiên định và thỏa mãn như vậy, kể cả thời gian trước kia hắn tự cho là hạnh phúc. Thời điểm dối trá và chân thành đặt song song bên nhau, hắn mới phát hiện hai thứ đó khác biệt rõ rệt biết bao nhiêu, chỉ là trước kia hắn nhìn không rõ mà thôi. Sau thời gian dài ăn thịt nướng và thịt sống, lâu lâu được một bữa thịt hầm rau quả vẫn khiến người ta thật thích. Bữa tối hai người đều ăn hơi quá no nên không thể lập tức nghỉ ngơi. Hoang tới bên dòng nước lau sơ qua mồ hôi trên người, sau đó ra ngoài động hóng mát. Lúc này trời đã tối, trên bầu trời có ba mặt trăng, núi xa rừng gần đều chìm trong ánh trăng trong vắt, cái nóng bức của thời tiết dần biến mất trong gió đêm. Gió lạnh quất vào mặt, Hoang thoải mái nhắm mắt dựa vào vách núi phía sau, cảm thấy cuộc đời của y chưa từng an ổn mà qua như bây giờ. Một lát sau, Mạc đi tới bên cạnh y, mang theo hơi nước mát lạnh, hiển nhiên là hắn cũng vừa lau sơ qua. “Thêm sáu bảy ngày nữa là có thể tới bộ lạc Bách Nhĩ rồi.” Dáng vẻ của Mạc lười nhác ngồi xuống, gập một chân lại, nhìn bầu trời đêm, nói. Nếu không phải sơn động đi vào bồn địa bị bịt kín, hai người đã có thể tới sớm hơn rồi. Hắn vốn cho rằng mình sẽ thấp thỏm, bất an, thế nhưng hiện tại lại cảm thấy thật bình tĩnh, trong bình tĩnh là tràn ngập chờ mong, có lẽ là vì có người ở bên cạnh chăng? “Ừ.” Hoang không mở mắt, trong suy nghĩ của y, tới đâu không quan trọng, y tự biết rõ, kể cả đổi thành một bộ lạc khác, y cũng chưa chắc đã có thể quan hệ tốt với mọi người, nên y cũng lười bận tâm. “Lâu như vậy không trở về, không biết bây giờ bộ lạc trông như thế nào, chắc có rất nhiều người không biết ta. Nói không chừng a mạt đã cho ta thêm một đệ đệ… Hi vọng cả nhà Bách Nhĩ đều ở bộ lạc. Ngươi không biết đâu, mấy đứa nhỏ nhà Bách Nhĩ đáng yêu lắm. Mỗi lần nhìn thấy chúng, ta đều hận chính mình không thể sinh được một…” Nghe Mạc nói liên miên chuyện trong bộ lạc, Hoang không có lên tiếng trả lời, bởi vì y không thể hiểu tâm trạng chờ mong của Mạc, cũng không muốn làm hắn mất hứng. Thế nhưng âm thanh có chút kích động bên tai đột nhiên ngừng lại, y có chút nghi hoặc, vừa định mở mắt ra liền cảm thấy ấm áp trên môi, hơi thở quen thuộc của thú nhân phả vào mặt. “Hoang, sinh cho ta một con thú con đi.” Hai đôi môi chỉ chạm nhẹ vào nhau, Mạc liền lùi ra một chút, thấp giọng nói. Trong giọng nói mang theo cầu xin mơ hồ khiến người ta mềm lòng. Hoang mở mắt ra, nhìn khuôn mặt anh tuấn gần trong gang tấc. Y không có vì hành động và lời nói thân mật của đối phương mà lộ ra thái độ ngượng ngùng, chỉ là nghiêm túc trả lời “Ta không biết mình có thể sinh được không.” Dù sao không phải á thú nào cũng có thể mang thai sinh con. “Chỉ cần ngươi tình nguyện.” Giọng của Mạc hơi khàn đi. Tuy hai người đã xác định quan hệ, thế nhưng bởi vì vẫn vội vã lên đường, cộng thêm giữa hai người còn có chút mới lạ, nên vẫn không có tiến thêm một bước gần hơn. Hiện nay ở trong một nơi an toàn, không cần lo lắng dã thú đột kích, Mạc rốt cuộc có chút nhịn không được. “Được.” Hoang cảm thấy thật ra Mạc đang nói lời dư thừa, á thú sinh thú con cho bạn đời là chuyện hiển nhiên, nào cần phải đặc biệt hỏi ra như thế. Nghe được câu trả lời khẳng định, mắt Mạc sáng lên, trên mặt hiện lên nụ cười xán lạn nhiều năm chưa từng có, không chần chừ liền đưa một tay kéo người vào trong sơn động. “Làm gì vậy?” Hoang theo bản năng hỏi một câu, chân lại bất giác đi theo. “Ngủ.” Mạc nói, giống như không chút để ý, nhưng tim hắn lại đập thình thịch như tiếng trống vì chuyện sắp làm. Hoang liền không có lời nào để nói, nhưng mãi tới khi thấy Mạc trải xong da thú, vừa nằm xuống liền bị hắn đè lên, y mới hiểu ra ngủ này không phải là ngủ kia. Trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh khi a mạt ở bên a phụ, đó không phải là một hồi ức tốt đẹp gì, cơ thể y hơi cương cứng, mới cố gắng khiến mình bình tĩnh lại. Bàn tay to thô ráp của thú nhân mang theo lực xoa nắn ***g ngực y, khi chà lên hai điểm nổi ở trên ngực thì mang theo chút đau đớn, tê dại và ngưa ngứa. Hoang không khỏi nhíu mày, vừa định mở miệng thúc giục thì miệng y lại đột nhiên bị đối phương chặn lại, một thứ gì đó nóng ẩm vói vào trong khoang miệng của y, cuốn lấy đầu lưỡi của y, dây dưa rồi mút lấy. Bị động thừa nhận đủ loại hành động kỳ quái của đối phương, Hoang thở dốc, cảm thấy nước miếng không kịp nuốt chảy ra theo khóe miệng, trong đầu y hiện lên nghi hoặc. Trong hiểu biết hữu hạn của y, giữa bạn đời với nhau luôn là hai người trực tiếp mập hợp, đâu có làm hành động dư thừa. Thế nhưng không thể phủ nhận bởi vì tiếp xúc thế này khiến sự bình tĩnh của y chậm rãi tan đi, cơ thể bắt đầu nóng lên, nảy sinh rung động khó có thể diễn tả. Lúc bàn tay thô ráp kia tiến vào trong tấm da thú quấn nửa người dưới của y, cầm lên vật đã dựng thẳng của y, Hoang rốt cuộc không thể kiềm chế được mà nâng eo lên, ôm lại thú nhân nằm trên người mình, khó nén khao khát muốn nhận được nhiều hơn. Được đáp lại, Mạc càng thêm kích động, bàn tay có chút vụng về an ủi dục vọng của người dưới thân, đồng thời đặt dục căn đã trướng đến phát đau vào giữa hai chân của đối phương, ở nơi da thịt non mềm ma sát không theo quy luật, nhưng cũng không vội vã đi vào. Thực tế mặc dù hắn đã từng có bạn đời, thế nhưng lúc trước ở bên Vi An, bởi vì y vẫn luôn lảng tránh, hắn chưa từng được đụng vào vật phía trước của đối phương, cho nên ở điểm lấy lòng á thú, hắn thật sự có chút không quen. Trong lòng hắn biết rõ, dù cho mình có thô bạo hơn một chút, với tính cách của Hoang cũng sẽ không nói gì. Nhưng cũng chính bởi vì thế, hắn mới càng muốn cho Hoang thêm khoái hoạt. Hơi thở trở nên dồn dập mãnh liệt một hồi, cơ thể Hoang căng ra, phóng thích trong tay Mạc. Trong thời gian ngắn ngủi lấy lại *** thần, y có chút quẫn bách mà quay mặt đi. Trong lúc nhất thời lại không biết phải làm sao để đối mặt với thú nhân trước mắt. Chú ý tới vẻ trúc trắc của y, Mạc cúi đầu yêu thương hôn lên đôi môi của khuôn mặt nghiêng dưới ánh lửa trông có vẻ xinh đẹp hơn rất nhiều, đồng thời bôi dịch thể trắng trong trên tay xuống nơi đã trở nên mềm mại và ẩm ướt của đối phương, sau đó chậm rãi đưa vật thô to, cương cứng phủ đầy gân xanh của mình đi vào. Dị vật xâm nhập khiến Hoang không khống chế được mà kêu rên thành tiếng, cơ thể vừa bình tĩnh lại liền căng chặt, hai tay đặt trên vai Mạc, như đẩy như không. Mạc chỉ cảm thấy nơi tiến vào vô cùng chặt, siết lấy vật của hắn làm hắn hơi đau, mồ hôi không khỏi theo trán trượt xuống, rơi xuống ***g ngực bằng phẳng của người dưới thân. “Đừng kẹp chặt như vậy, ta không vào được.” Khi đối phương hơi ngửa ra sau làm lộ ra trái cổ, Mạc cắn khẽ lên, nửa cười nửa than. Hoang thẹn thùng hạ mí mắt xuống, co hai chân lên, khuôn mặt đỏ bừng cố gắng khiến mình thích ứng với sự tồn tại của vật đó. Không ngờ y vừa thả lỏng một chút, thú nhân liền nhân cơ hội thẳng lưng, chen toàn bộ vào trong. “A…” Y trở tay không kịp mà kêu ra tiếng, móng tay cắm vào cơ vai cường tráng của thú nhân, nhưng nhanh chóng lại khống chế bản thân mình, giữ lại tiếng kêu rên. “Kêu ra cũng không sao mà, chỉ có hai chúng ta, ngươi sợ cái gì?” Mạc dùng sức giữ eo của người dưới thân, không có lập tức hoạt động, chống một khuỷu tay xuống thảm da thú bên đầu Hoang, sờ cái trán ướt mồ hôi của y, khàn khàn cười nói, sau đó lại hỏi “Đau không?” Hoang lắc đầu, sau một lúc lâu mới đáp “Không đau… hơi trướng.” Nói xong, y mới ý thức rõ rệt là đối phương đang ở bên trong mình, mặt y đỏ bừng như muốn xuất huyết, cho dù ánh sáng lờ mờ cũng có thể nhìn ra. Quen biết tới nay, Mạc chưa bao giờ thấy bộ dạng này của y, hắn chỉ cảm thấy đáng yêu vô cùng, trong lòng tràn ngập thương tiếc, hận không thể nhào nặn người này tiến vào trong cơ thể mình. Không hề nhẫn nại, hắn hôn sâu vào môi đối phương, đồng thời cử động nửa người dưới, bắt đầu mạnh mẽ thúc vào. Đêm dần sâu, ánh lửa tối đi, tiếng thở dốc ái muội trong sơn động thật lâu vẫn không ngừng lại.