Sau khi đột phá ranh giới cuối cùng giữa hai người, Mạc vốn thầm nghĩ mau chóng trở về bộ lạc đột nhiên không vội vàng nữa, cùng Hoang ở lại sơn động thứ thứ hơn mười ngày, hưởng thụ thời gian thân mật gắn bó với nhau rồi mới tiếp tục lên đường. Trên đường có ngừng lại nghỉ ngơi, nên mất thêm vài ngày so với dự đoán lúc trước mới đến được mục tiêu. Điều khiến Mạc không ngờ là hắn rời đi mới có bảy tám năm mà ở cửa ra vào đường sông của thung lũng đã xây lên một doanh địa còn lớn hơn gấp đôi bộ lạc Hắc Hà cũ, do không ít bộ lạc thú nhân từ bên ngoài tạo thành. Lều và nhà đá được dựng đan xen nhau, nhưng phân bố ngay ngắn, có trật tự, trong đó người đến người đi, náo nhiệt vô cùng. “Người mới gia nhập đều ở ngoài thung lũng, các ngươi có thể tự dựng lều cho mình cũng có thể bỏ thú tệ nhờ người khác giúp các ngươi xây phòng ốc, có điều chọn dừng chân ở chỗ nào phải do chúng ta sắp xếp. Không cần lo lắng an toàn, chúng ta có thú vệ tuần tra.” Một thú nhân chưa từng gặp giới thiệu với hai người. Dựa theo ý tưởng ban đầu của Mạc là chỉ cần trực tiếp báo thân phận của mình, sau đó dẫn Hoang vào thung lũng là được. Thế nhưng hiện tại hắn lại đổi ý, bởi vì hắn không biết phòng ốc của mình còn không. Dù sao nhiều người tới đây như vậy, không có lý do để lãng phí phòng ốc của hắn. Cho nên hắn hỏi thăm rõ ràng đi đâu tìm người sắp xếp chỗ ở, liền dẫn Hoang rời đi. Trong doanh địa có nhà đá chuyên biệt để trao đổi con mồi, vải dệt, đồ gốm, muối, những vật dụng hàng ngày, cũng có khoảng sân rộng ở giữa doanh địa để bày các quầy hàng tạm thời, dùng để trao đổi vài vật dụng không thường dùng. Hiện tại trời nóng, hầu như mỗi người đều mặc quần áo vải, không phải vải bông mà là vải dệt từ sợi đay, còn quấn da thú cởi trần như Mạc và Hoang là cực kỳ hiếm thấy, người khác vừa nhìn đã biết họ không phải người địa phương. “Lúc ta rời đi còn chưa có phòng ốc ở đây, cũng không có nhiều người như vậy.” Mạc nói, nhìn một vài á thú ngồi trước cửa nhà mình, người thì dệt vải người thì se sợi, trong lòng hắn dâng lên một tia tiếc nuối vì thời gian mình đã bỏ qua. Hoang nhận ra hắn mất mát, lại không biết phải an ủi như thế nào, y chỉ có thể nắm chặt bàn tay đang nắm tay mình của hắn “Nơi này thật tốt.” Một lát sau mới thốt ra một câu như vậy. Mạc cúi đầu nhìn y, không khỏi nở nụ cười, cảm xúc buồn bã vừa dâng lên liền bay đi sạch sẽ. Nếu không rời đi sao lại gặp được á thú này? Không gặp được á thú này, dù cho hắn ở trong bộ lạc tới già cũng sẽ không thể giải thoát khỏi nỗi hối hận. Nghĩ như thế, hắn đang định mở miệng nói gì đó thì cảm thấy chân mình bị đụng vào. Trong mắt hắn, sức lực kia cũng không lớn, thế nhưng đối với thằng bé đụng phải hắn lại không phải như vậy. Đó là một con sói con lông xám, màu lông cũng không đẹp lắm, thế nhưng vì nó còn nhỏ, lông xù ra, tròn xoe, trông vẫn rất đáng yêu. Lúc này thằng bé đang ngã chổng vó ở dưới đất, lộ ra cái bụng nhỏ màu trắng, đạp bốn cái chi ngắn cả buổi vẫn không bò dậy được. Mạc bật cười, lại có chút lo lắng sợ thằng bé bị té mà có vấn đề gì, đang muốn ngồi xuống đỡ dậy liền thấy có một bóng đen nhoáng một cái trước mắt, sói xám con đã không thấy đâu. Hắn giương mắt nhìn qua chỗ cách mình năm bước, một con sói đen nhỡ nhỡ đang thả nhẹ sói xám con xuống đất, sau đó đưa lưỡi liếm đoạn lông cổ bị nó cắn ướt, trong mắt tràn đầy nghiêm túc mà giáo huấn “Tiểu Quai, đừng có chạy nhanh như vậy. Ở đây nhiều người lắm, phải nhìn đường đó.” Con sói đen cũng không lớn, trông chỉ khoảng năm sáu tuổi, bộ dáng này của nó trong mắt người lớn thật buồn cười. Hai tai của sói xám con cụp xuống, ngoan ngoãn nghe giáo huấn, nhìn qua thật sự rất dễ bảo, không giống các tiểu thú nhân bình thường thích quậy phá. Không chỉ là Mạc, mà Hoang luôn thờ ơ với người và việc không liên quan tới mình đều không khỏi cảm thấy yêu thích, nhịn không được mở miệng hỏi “Con té không bị thương chứ?” Nghe thấy câu hỏi của y, sói đen con ngừng răn dạy, đồng tử đen nhìn hai người lớn trước mắt hiển nhiên là từ nơi khác đến, trong mắt có một tia đề phòng. Tiểu Quai thì giống như là hoảng sợ mà trốn sau sói đen con, sau đó hơi thẹn thùng ló đầu ra, nhìn Hoang rồi lại nhìn Mạc, trả lời nho nhỏ “Không đau.” Hoang rốt cuộc có thể hiểu tại sao Mạc lại muốn có một đứa con, bởi vì nhìn hai con thú con trước mắt, y cũng nhịn không được mà dâng lên ý niệm này. Hài tử của y và Mạc sẽ là một chú sư tử con màu đỏ giống như ngọn lửa, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta yêu thích vô cùng rồi. “Tát A Duệ, Nặc Tiểu Quai, hai đứa đang lề mề cái gì đấy? Nếu không tới sẽ không mang hai đứa đi đâu.” Lúc hai người lớn và hai con thú con mắt to trừng mắt nhỏ, không biết phải nói cái gì thì giọng nói của một tiểu thiếu niên từ đầu khác của ngã tư đường truyền tới. Hoang cùng Mạc nhìn qua nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy một con thú con màu trắng lớn hơn hai con sói con không ít đang đứng ở khúc quẹo của ngã tư gọi to về bên này, bốn chi của thú con có nhúm lông màu đỏ, khiến trong lòng Mạc không khỏi xao động. Nhưng mà không đợi hắn có phản ứng, thú con kia lại đột nhiên há to miệng, mắt trừng tròn xoe, tiếp theo liền như một quả cầu tuyết lăn lại đây. “Mạc thúc! Mạc thúc! Thúc trở lại rồi! Thúc trở lại rồi!” Thú con lông trắng đâm mạnh vào lòng Mạc, đồng thời kích động gọi. Mạc nhanh tay lẹ mắt, trước khi thú con trượt xuống đất liền nâng tay ôm lấy nó. Tuy hắn có thể khiêng một con dã thú nặng gấp mấy lần thú nhân trưởng thành, thế nhưng vẫn vì sức nặng của thú con mà nhíu mày. “Chiêu, càng ngày con càng nặng.” Hắn thở dài, cảm thấy thằng bé mập như vậy mà còn có thể linh hoạt thế cũng là một kỳ tích đấy. Chiêu cười hì hì, không hề xấu hổ mà trả lời “Con trưởng thành rồi, đương nhiên phải nặng hơn trước kia. Mạc thúc, mấy năm qua thúc đi đâu vậy, tụi con nhớ thúc muốn chết.” Mạc vò đầu thằng bé hai cái, mới buông thú con lông trắng mập mạp tới nhìn không ra hình dáng xuống, hắn không đáp lại mà hỏi “A mạt a phụ con có ở đây không?” Ánh mắt của Chiêu xoay tròn nhìn qua Hoang bên cạnh hắn, mới chớp mắt đáp “Có ạ. Tiêu Đồ, Đồ Húc cũng có. Tát thúc, Nặc thúc cũng ở đây, Ba Trúc a á cũng có luôn. Thế nhưng đại ca Đồ Cổ lại không có, đại ca đi rèn luyện rồi. Mạc thúc, thúc có gặp đại ca con không? Con nhớ đại ca lắm.” Ba Trúc a á chính là a mạt Mạc. Vài năm không gặp thế mà thằng bé đã biến thành lảm nhảm rồi, Mạc có chút bất đắc dĩ, thế nhưng cũng từ lời của nó thu được không ít tin tức “Thúc không gặp Cổ. Bây giờ con tên là Đồ Chiêu?” Nhắc tới tên, Chiêu lập tức càng thêm hưng phấn, miệng nói không ngừng “Đúng ạ. Con tên là Đồ Chiêu. A phụ nói, chờ a mạt sinh tiếp đệ đệ thì sẽ như Tiêu Đồ, chữ đầu tiên lấy là Tiêu. A phụ nói Tiêu là họ của a mạt, nhưng a mạt tên là Bách Nhĩ mà. Hay là thật ra tên của a mạt là Tiêu Bách Nhĩ?” Hiển nhiên nó vẫn có chút thắc mắc với vấn đề này, có điều nó không có cố chấp với đáp án, nói xong liền quên, xoay người đẩy hai con sói con ở phía sau lên “Mạc thúc, đây là Tát Duệ, đây là Nặc Kỳ, thúc gọi nó là Tiểu Quai là được. Này, hai đứa mau chào Mạc thúc đi.” Câu cuối là nói với hai con thú con. “Mạc thúc.” Tát Duệ rất sảng khoái kêu, sự đề phòng trong mắt cũng bay đi, mà thay vào đó là hiếu kỳ. Nặc Kỳ lắc lắc cái mông nhỏ, lùi ra sau, rồi mới ló đầu ngại ngùng kêu “Mạc thúc.” Giọng của nó rất nhỏ, nếu không phải tai mấy người ở đây đều thính thì e rằng đã bỏ sót rồi, thế nhưng lại khiến trên mặt Hoang lộ ra tươi cười hiếm có. Chỉ từ tên của chúng, Mạc liền có thể đoán ra hai con sói con này là thú con nhà ai. Hắn không ngờ trong thời gian mình rời đi những người khác đều đã có hài tử. Đương nhiên, đây vốn là chuyện hiển nhiên, chỉ là hắn chưa bao giờ nghĩ tới mà thôi, cho nên đột nhiên nhìn thấy vẫn có cảm giác kỳ lạ nói không nên lời, như là hâm mộ, lại như là buồn bã và có chút mất mát. Mà càng làm cho hắn ghen tị là Nặc gia không chỉ có một con thú con, Tiểu Quai chỉ là con út, còn có một đứa lớn hơn tên là Nặc Tiểu Tang, là tiểu á thú, còn lớn hơn Tát Duệ một tuổi. Tính cách của nó không hay xấu hổ như Tiểu Quai mà ngược lại kế thừa tính ổn trọng của Nặc. Đương nhiên đây là chuyện sau này mới biết được. Mạc trở về chỉ khiến một bộ phận nhỏ chú ý, cũng không tạo thành chấn động quá lớn. Lúc này bộ lạc Bách Nhĩ đã phát triển thành bộ lạc lớn với hơn mười ngàn người, nhà đá quy hoạch xây dựng, dần dần hình thành kiểu mẫu thành trấn thu nhỏ. Nhìn thoáng qua chỉ thấy phòng ốc tầng tầng lớp lớp, đường phố ngang dọc, xây tựa vào núi, cảm giác hùng hồn, phong phú nói không nên lời. Bên cạnh đó, trong thung lũng còn để hơn nửa đất để canh tác và chăn nuôi. Lúc này đang là mùa thu hoạch trong một năm, có rất nhiều á thú đang bận rộn dưới ruộng. Thú ăn cỏ kết thành đàn ở đồng cỏ ven hồ, giống như từng đám mây đen. Hoang không khỏi vì sự sung túc và yên bình ở đây mà thán phục, trước khi tận mắt nhìn thấy, dù thế nào y cũng sẽ không tin trên đại lục thú nhân có một nơi như vậy. Trên bờ sông đi vào thung lũng xây một bến thuyền, từ bến thuyền tới thành trấn bằng đá nối liền bằng con đường đá rộng lớn, lúc này lối vào thạch trấn có một đám người đang đứng. Hầu như đều là thú nhân cường tráng, anh tuấn, chỉ có duy nhất một á thú. Á thú này tuy hơi thấp hơn các thú nhân, dung mạo cũng không xuất chúng, thế nhưng cơ thể thẳng tắp, phong thái hiên ngang, kể cả đứng ở trong những thú nhân vừa nhìn là thấy xuất sắc, y vẫn là người chói lọi nhất. “Y chính là Bách Nhĩ.” Nhìn thấy từng gương mặt quen thuộc, trong mắt Mạc chợt lóe lên một tia kích động, lại không quên nhỏ giọng giới thiệu với Hoang bên cạnh. Hoang không chỉ nghe Mạc nhắc tới bằng hữu trong bộ lạc một lần, mà Bách Nhĩ là được hắn nhắc nhiều nhất. Y biết đó là người Mạc kính trọng nhất, lúc này biết người đó đứng ở phía trước, cơ mặt của y không khỏi hơi căng ra. Hai người dần dần đến gần, sau đó đứng trước mặt một đám người, mấy đứa nhỏ đã chạy đi chơi từ lâu, không khí trở nên có chút ngưng đọng. “Rất tốt!” Sau khi im lặng một lát, ánh mắt của Bách Nhĩ đảo qua Mạc với phong thái đã trở nên chững chạc và khuôn mặt không thay đổi nhưng trong đáy mắy lại mơ hồ toát ra một tia khẩn trương của Hoang, y nhàn nhạt cười, nói ra hai chữ này liền không có lời nào khác. Y đã mở miệng, các thú nhân vốn còn tỏ ra bình tĩnh lập tức bùng nổ, một đám chạy ra ôm Mạc. Tiếng cười sang sảng của các thú nhân vang vọng trong thảo nguyên. Mạc bị ném lên cao, hắn cười tươi, hàm răng trắng dưới ánh mặt trời trông sáng bóng, chói lóa. Hoang phát hiện nỗi ám ảnh vẫn tồn tại trên người Mạc trong một khắc này tựa hồ bay đi hoàn toàn, trong lòng y cũng không khỏi cảm thấy vui mừng, khóe môi cong lên. Ngay cả y cũng chưa phát hiện từ khi mình tới đây nụ cười trên mặt càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn. Lơ đãng chuyển mắt, chạm vào ánh mắt mang theo ý cười thản nhiên của á thú kia, Hoang ngẩn người. “Hoan nghênh!” Bách Nhĩ nói.