Trượt băng rất nhanh, so với chèo bè tiết kiệm tới một nửa thời gian, ngày thứ tư đã tới nơi phù mộc bị đông cứng của đám Đồ. Khi nhìn thấy phù mộc thật lớn kia cùng với bên trên chất đầy đồ vật, mấy đứa nhỏ vốn ẩn dưới mình Đồ liền không ngồi yên được nữa, chúng hoan hô một tiếng chui ra, dưới sự trợ giúp của các thú nhân mà nhảy vào phù mộc, chạy qua chạy lại đùa giỡn bên trong. Bách Nhĩ nhìn những đồ vật bên trong, y thấy có rất nhiều, nhưng lại đều là những vật dụng tạm thời không cần tới, nhưng nghĩ tới tấm lòng của Đồ, thì không nên phụ lòng hắn, cuối cùng chỉ đành đề nghị vận chuyển tới bờ biển. Dù sao sau này chắc chắn phần lớn thời gian y sẽ theo Đồ ở tại bờ biển hoặc đảo Bối Mẫu, cho nên đặt ở đâu cũng như nhau cả. “Đúng rồi, ta quên mất cái này.” Sau khi thu dọn xong, Đồ đột nhiên nhớ tới một thứ, hắn vội vàng quay đầu, ngậm sáo xương đeo bên hông, để vào trong tay của Bách Nhĩ “Cái này cũng có thể phát ra âm thanh rất êm tai, là người bên thảo nguyên làm ra đó.” Rõ ràng chuẩn bị nó để mang tới cho Bách Nhĩ, nhưng lại vì sự xuất hiện của vài đứa nhỏ ngoài dự đoán khiến hắn vui mừng quá nên quên mất. Bách Nhĩ nhận lấy, thấy nó là một cây sáo bằng xương có năm lỗ, kiểu dáng còn thô, mấy cái lỗ thì hơi lổn nhổn, góc thô đầu xương được vót nhọn, nhưng đây là lần đầu tiên Bách Nhĩ thấy một thứ giống như nhạc khí từ sau khi tới đại lục này, vả lại còn là do Đồ tặng, nên tất nhiên sẽ rất thích, lúc này y liền cầm lên thử xem. Tìm tòi một lát, y mới tìm được cách thổi, lại phát hiện âm thanh êm tai vô cùng, trong réo rắt mang theo chút thê lương, nhưng không mất đi sự *** tế, cũng không thua kém gì so với sáo trúc. Vì thế hành trình còn lại đều có tiếng sáo du dương làm bạn, khiến các thú nhân ban đầu còn ngạc nhiên, sau lại càng thêm hâm mộ. Đương nhiên vẫn là hâm mộ Đồ thật may mắn khi có thể tìm được một người như Bách Nhĩ làm bạn đời. Mất thêm hai ngày nữa, mọi người rốt cuộc tới bờ biển. Lúc này biển khơi trắng xóa một màu, tuyết phủ trên mặt băng khiến người ta không biết nơi nào mỏng, nơi nào dày. Ở ven biển không thiếu nhà đá có sẵn, chỉ cần kiếm củi, đốt lên một lát là có thể ở được. Cho nên mấy thứ Đồ đem về đều để lại ở bờ biển, sau đó giao nhiệm vụ quản lý hơn một trăm thú nhân cho Nguyên, còn hắn thì chở ba đứa con, cùng Bách Nhĩ, Tiểu Cổ đi tới đảo Bối Mẫu. Không cần lại phải bận tâm tới các thú nhân khác, nên tốc độ của họ tăng lên gấp bội, trên đường không bị ngăn trở, chỉ mất nửa ngày là có thể tới đảo Bối Mẫu. Vừa đặt chân lên đảo, liền nghe thấy thú nhân phát ra tiếng gầm báo động, có thể thấy dù đang ở mùa tuyết rơi, Long cũng chưa hề buông lơi cảnh giác. Đối với chuyện này, Đồ tỏ vẻ rất vừa lòng. Rất nhanh sau đó người trên đảo liền phát hiện là thủ lĩnh trở lại, Long cảm thấy bất ngờ mà mang theo vài thú nhân nhanh chóng ra đón. Lúc nhìn thấy cùng về với thủ lĩnh lại là một á thú và vài đứa nhỏ, còn những thú nhân đi cùng thì không thấy đâu, họ lại càng ngạc nhiên. Chỉ là trước kia Đồ ở trước mặt họ là một người tàn nhẫn, quả quyết, không thích người nhiều chuyện, nên ngoại trừ Nguyên ra, những người khác đều rất chú ý điểm này. Hiện tại, dù rất kinh ngạc, nhưng lại không ai dám lên tiếng hỏi. “Đây là Bách Nhĩ, bạn đời của ta. Còn đây là bốn nhi tử của ta.” Lần đầu tiên Đồ chủ động giới thiệu những người hắn đem về với họ, còn nói đại khái nguyên nhân những người khác không trở về. Đám Long ngạc nhiên tới mức xém nữa rớt cằm xuống đất, ban đầu họ cũng rất khâm phục Đồ, nhưng giờ lại càng khâm phục hơn. Trong mắt họ, khả năng gieo giống của hắn đã vứt họ ở tít đằng xa rồi. Cũng bởi vì bị mấy con thú con làm cho ngạc nhiên, khiến họ xem nhẹ chuyện Đồ làm thế nào mà trở về được. Mãi tới khi mọi người giải tán thật lâu mới có thú nhân vỗ bốp lên đùi, nhận ra điều ấy. “Không hổ là thủ lĩnh của chúng ta, năng lực mạnh tới mức khiến người ta đoán cũng không ra.” Long tới bờ biển lắc lư một vòng, cũng không thấy thứ gì có thể chở người về, khiến gã không khỏi cảm thán mà nói. Còn những người khác nghĩ như thế nào, Đồ không có tâm tư để ý tới, hắn mang Bách Nhĩ và các con trở lại động cây của mình, phát hiện bên trong được dọn dẹp rất sạch sẽ, còn có một đống lửa cháy, hiển nhiên là sau khi Long biết hắn trở về liền phái người đi làm ngay. “Sao các ngươi không ở trong tòa thành bằng đá kia?” Bách Nhĩ nghi hoặc. Động cây này tuy khô ráo, nhưng cũng không lớn, khiến người quen ở nhà đá rộng rãi như y trong phút chốc không thể thích ứng được. “Vẫn chưa xây xong, chúng ta cũng không muốn xây tiếp nữa, có xây cao, to hơn, cũng chẳng ngăn được Ưng tộc có thể bay từ trên trời xuống.” Đồ lắc đầu “Thời gian đó còn không bằng chúng ta rèn luyện thêm bản lĩnh chiến đấu. Vả lại, bình thường phần lớn người trong bộ lạc đều ở trên bờ biển, lần này là do đề phòng Ưng tộc ra tay từ chỗ khác, nên mới tập trung toàn bộ mọi người lên đảo. Sau khi giải quyết xong Ưng tộc, còn phải để họ trở về, cái tòa thành bằng đá kia xây lên cũng lãng phí.” Bách Nhĩ vốn định nói tầm nhìn của hắn hạn hẹp, thì trong đầu y lại chợt lóe lên, rồi nhanh nhóng chui ra ngoài động cây. Đồ không biết y muốn làm cái gì, theo bản năng đi ra cùng, Cổ và mấy đứa nhỏ cũng thế. Vì vậy, Bách Nhĩ mang theo một con thú lớn và mấy con thú nhỏ, còn có một tiểu á thú loanh quanh trong rừng cả buổi. Trong lúc đó cũng dẫn tới tham quan được vô số điều lạ chung quanh. “Ta hiểu rồi.” Trở lại động cây, y cười nói. “Ngươi hiểu cái gì?” Đồ không hiểu ra sao cả, rất phối hợp mà hỏi lại ngay. “Ta hiểu tại sao Ưng tộc vẫn nhịn cơn tức này mà không tới tấn công bộ lạc các ngươi ngay lập tức.” Bách Nhĩ cảm thán “Chúng ta vẫn luôn nghĩ cách đối phó với Ưng tộc, binh khí, phòng ngự, đối địch bằng cách ly gián… thế nhưng lại quên mất lợi thế lớn nhất của mình.” Đồ thấy y nói cả buổi cũng chưa đi vào trọng tâm, làm hắn không khỏi sốt ruột mà thúc giục “Ngươi mau nói ra đi, rốt cuộc là tại sao hả?” Bách Nhĩ ngược lại không phải muốn úp mở, chỉ là có chút cảm khái, nên khó tránh khỏi nói dông dài hơn một chút, thấy bộ dáng vò đầu bứt tai của Đồ, y liền bật cười “Thiếu kiên nhẫn như vậy, nếu lúc đánh nhau bị người ta kích động chẳng phải phiền toái rồi sao?” Biết mình lại bị giáo huấn, Đồ cụp hai tai xuống, hắn nghĩ, chỉ vì ở trước mặt ngươi, ta mới như vậy, nếu là người khác, ta không khiến họ sốt ruột đã là tốt rồi. “Được rồi, ta chỉ thuận miệng nói thế thôi, ta biết ngươi rất tài giỏi mà, nếu không, sao có thể thống lĩnh nhiều thú nhân đánh thắng trận liên tiếp như vậy chứ.” Thấy bộ dáng uể oải của hắn, Bách Nhĩ không đành lòng, vì thế y đưa tay xoa lớp lông ở cổ hắn, tán dương, chờ khi hai tai hắn lại dựng lên, y mới nói tiếp đề tài phía trước “Ưng tộc thiện bay, nhưng nếu làm đôi cánh của chúng mất đi tác dụng, thì ở trên mặt đất chúng không là gì cả. Nơi này của ngươi chỗ nào cũng là cây cối cao lớn, vào đông cũng không tàn, người ở trong này vừa có thể che tầm mắt của Ưng tộc vừa là không gian gây trở ngại cho hành động của chúng. Nếu Ưng tộc muốn tấn công, chỉ có thể hóa thành hình người, từ mặt đất đánh vào. Thế nhưng hình người của chúng còn mang theo hai cánh, ở trong rừng lại trở thành vướng víu, nếu chúng dám đi vào, thì hoàn toàn là tự tìm đường vào chỗ chết.” Đây không phải vấn đề gì phức tạp, lúc trước không nghĩ tới là vì mọi người đều quen xét từ góc độ của mình, dù cho biết đối phương sẽ đột kích từ bầu trời, cũng chỉ nghĩ phải làm sao mới có thể phòng ngự, lại vì chính mình đã quen sự tồn tại của cây cối mà quên đi sự ảnh hưởng của nó với con vật bay trên trời. Nay Bách Nhĩ nhắc tới, Đồ tự nhiên cũng tỉnh ngộ. “Cho nên, thật ra không phải Ưng tộc không muốn đến, mà là không dám đến?” Hắn cười ha hả. Cũng không biết là do đắc ý hay là cảm thấy chuyện này rất buồn cười. Bách Nhĩ gật đầu “Trước kia chắc chắn chúng đã phái người tới đây tìm hiểu, thấy các ngươi tập trung hết mọi người lên đảo, lại không ở trong tòa thành bằng đá kia, rơi vào đường cùng, nên chỉ đành tạm thời bỏ đi ý định tấn công các ngươi.”