“Thủ lĩnh, thủ lĩnh muốn vứt bỏ chúng ta sao?” Nguyên rất bất mãn với quyết định này, y lớn tiếng gào lên. Lúc ánh mắt của Đồ bắt đầu trở nên bất thường, y vội vàng bổ sung “Thủ lĩnh, hơn một trăm người chúng ta ở lại đây vừa chiếm chỗ vừa lãng phí thức ăn, đừng hại bộ lạc Bách Nhĩ ăn không đủ no, thủ lĩnh vẫn nên mang chúng ta về đi. Hơn nữa, bạn đời chúng ta đều đang trên đảo, ở xa quá, chúng ta không yên lòng.” “Các ngươi không qua biển được, dù có trở về thì cũng không lên đảo Bối Mẫu được đâu.” Đồ nhíu mày, thực tế hắn cũng hiểu để người ở lại đây không hay lắm, thức ăn không phải là vấn đề, chủ yếu là lo lắng họ nhàm chán quá mà gây chuyện thôi. “Không thể đi lên cũng không sao, chúng ta sẽ ở lại bờ biển, chờ băng tan là có thể lập tức trở về.” Nguyên hiếm khi nói chuyện với người khác nghiêm túc như vậy, có thể nhận ra y rất để ý tới chuyện này “Nói thật ra, thủ lĩnh, chúng ta đều không yên tâm chút nào. Nếu Ưng tộc tấn công, chúng ta ở bờ biển còn có thể kịp thời đuổi qua, ở đây lại chẳng biết cái gì hết.” Đồ là người đã từng xa nhà, đương nhiên hắn có thể hiểu tâm trạng của họ, nghe vậy cũng không ép buộc nữa, mà đồng ý dẫn họ trở về. Còn về việc ở lại bờ biển, muốn có củi và thức ăn thì đều phải tự đi kiếm, chuyện này ngược lại không có vấn đề gì. Tuy trong mùa tuyết rơi, đa phần dã thú đều ẩn náu, nhưng cũng không phải không có, không cần phân tâm bảo vệ á thú, khổ chút, nguy hiểm chút, các thú nhân cũng không để ở trong lòng, dù sao họ vẫn luôn sống như thế, nên đã quen từ lâu rồi. Nếu họ đã có ý kiến của riêng mình, Bách Nhĩ cũng không nói thêm gì nữa. Hôm sau, tạm biệt đám Tát, đoàn người liền xuất phát. Có điều lần này họ không đi bộ qua rừng núi như đám Đồ lúc tới đây nữa, mà là trượt một tấm ván gỗ trên băng do bộ lạc Bách Nhĩ phát minh ra, trực tiếp xuôi theo dòng sông đi xuống. Đối với thứ này, không chỉ có tụi nhỏ rất thích, mà ngay cả thú nhân bộ lạc Dũng Sĩ cũng cảm thấy thú vị. Một khi đã nắm được kỹ thuật trượt băng, tốc độ sẽ còn nhanh hơn cả chèo bè và phù mộc. Đương nhiên, tốc độ càng nhanh thì gió bạt qua mặt lại càng mạnh, ba con thú con chịu không nổi, đều chui hết vào dưới bụng con thú trắng to. Đồ thậm chí muốn giấu cả Bách Nhĩ vào trong, thế nhưng khi nhìn thấy y đứng vững vàng trong gió tuyết, mặt không đổi sắc, hắn vẫn thành thật nuốt lời nói xuống. Thời điểm đó, hắn không khỏi có chút oán trách, sao bạn đời nhà mình không yếu đuối như các á thú khác, làm cho hắn chẳng có cơ hội nào biểu hiện trước mặt các thú nhân khác cả. Cảm nhận được ánh mắt ai oán của hắn, Bách Nhĩ cúi đầu nhìn qua, đầu tiên là khó hiểu, sau đó mới ngộ ra, khiến y không khỏi bật cười, vì thế ngồi xuống bên cạnh con thú trắng to lớn, nói “Cho ta mượn chút ấm áp với, gió tuyết thật sự lớn quá.” Vừa nói, y vừa vói một tay vào dưới cái bụng mềm mại của con thú trắng to lớn. Tuy bàn tay kia rất ấm áp, không có lạnh như lời y nói, thế nhưng vì động tác này mà Đồ vẫn quét đi sự mất *** thần lúc nãy, hắn vui mừng ngậm cái tay còn lại của Bách Nhĩ đặt vào bụng mình, sau đó ngẩng đầu muốn liếm lên mặt y để bày tỏ thái độ yêu thích, nhưng mà hắn lập tức nghĩ tới một điểm, nếu liếm thì rất nhanh sẽ kết thành một lớp băng mỏng trên mặt Bách Nhĩ, vì thế đành phải thôi, đổi thành dùng mũi thân mật chạm lên mặt y. Động tác qua lại của hai người rất nhỏ nhưng vẫn rơi vào mắt các thú nhân tai thính mắt ***, khiến cho các thú nhân có bạn đời hận không thể lập tức trở về bên bạn đời của mình, còn thú nhân không có bạn đời lại muốn nhanh chóng tìm được nửa kia của mình. Ngược lại, chỉ có Cổ quen nhìn từ lâu, cũng không có cảm giác gì, hơn nữa nó còn nhỏ tuổi, đối với chuyện này cũng không để bụng, một mình chiếm một ván gỗ, trượt lên phía trước, hưng phấn nghênh đón gió tuyết vu vu bạt thẳng vào. “Đúng rồi, ta đã nói với ngươi là cho tới giờ Chiêu vẫn không thể biến hóa chưa?” Bách Nhĩ ôn hòa nhìn Cổ không bị Tiêu Đồ quấn lấy mà chơi đùa với gió ở phía trước, y hơi nghiêng cơ thể, tựa lên lưng Đồ, đột nhiên nhớ tới chuyện này. Lại nói tiếp, Đồ trở về cũng được mấy ngày rồi, nhưng hình như hắn chưa bao giờ bày tỏ ý kiến gì về chuyện Chiêu không thể biến hóa, điều này đối với thú nhân coi trọng vấn đề biến hóa quả thật có chút không bình thường. “Nói rồi, hôm ta mới trở về, ngươi đã nói.” Đồ giơ móng vuốt nhét Chiêu vào vì nghe thấy tên mình mà thò đầu ra, hắn có chút mờ mịt, không hiểu Bách Nhĩ nhắc tới chuyện này làm gì. “Ngươi không để ý sao?” Bách Nhĩ nhìn vào mắt hắn, đột nhiên có cảm giác chuyện bé xé ra to. Đồ giật mình, lúc này mới nhớ tới quy củ của các bộ lạc, vì thế hắn chậm chạp nói “Cũng không phải không để ý…” Cảm thấy sắc mặt Bách Nhĩ tựa hồ hơi thay đổi, hắn liền nhanh chóng nói hết lời phía sau “Nếu nó vẫn không thể biến hóa, sau này tìm bạn đời sẽ hơi phiền phức. Vả lại lúc thú trưởng thành mà không thể biến hóa sẽ bị thú tính khống chế, mất đi lý trí, tấn công thú nhân và á thú.” Nói tới đây, hắn mới chính thức nhìn thẳng vào chuyện này, và bắt đầu cảm thấy đau đầu. Không ngờ bộ lạc đuổi thú không thể biến hóa ra ngoài còn có nguyên nhân này, trong lòng Bách Nhĩ nặng trĩu đi, y không để ý chuyện Chiêu vẫn ở hình thú, thậm chí còn có thể dạy nó cách đi săn, để nó có thể sinh hoạt độc lập, thế nhưng nếu thật như lời Đồ nói, khi trưởng thành, Chiêu sẽ bị thú tính hoàn toàn khống chế, sau đó tấn công những người khác, thì y phải làm sao đây? Chẳng lẽ thật sự để nó vào rừng núi tự sinh tự diệt? Hay là nhốt nó lại? Vô luận là kết quả nào, y đều không muốn nhìn thấy. “Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ nghĩ cách.” Cảm nhận được lo lắng của Bách Nhĩ, Đồ hơi ân hận vì mình nhiều chuyện, hắn quay đầu, hôn lên trán y, an ủi “Thật ra các bộ lạc thú nhân đều lưu truyền một câu chuyện như thế này, ở cực bắc của đại lục Vô Khôn có một hồ băng, dưới đáy hồ mọc một loại quả màu trắng gọi là thú quả, con thú ăn nó vào sẽ có thể biến hóa. Sau khi giải quyết chuyện của Ưng tộc, ta sẽ đi tìm.” “Trước kia có ai thử qua chưa?” Tâm trạng nặng trĩu của Bách Nhĩ cũng không vì lời nói này mà giảm bớt, y nhíu mày hỏi. Chỉ là truyền thuyết, vậy tính chân thực còn phải nghiên cứu thêm. “Bộ lạc khác có hay không, ta không biết, nhưng bộ lạc Hắc Hà thì chưa có, bởi vì cực bắc quá xa, không ai tình nguyện đi hết, hơn nữa thú con trong nhà chưa đợi được a phụ trở về đã bị đuổi đi rồi.” Đồ nói, khiến Kỳ và Hạ quay đầu nhìn hắn một cái, nhưng họ lại không vạch trần lời nói dối của hắn. Thực tế, Đồ đã giấu đi một phần sự thật trong đó. Ở bộ lạc Hắc Hà đã có thú nhân đi tìm thú quả vì thú con nhà mình, có điều là một đi không trở lại. Đồ sợ Bách Nhĩ sẽ càng thêm lo lắng vì cảm thấy hành trình này quá nguy hiểm, nên hắn mới không nói ra. Thế nhưng hắn không nói, cũng không có nghĩa là Bách Nhĩ đoán không ra “Ngươi nói rất đúng, dù cho chỉ là một chút hi vọng cũng phải thử xem.” Còn tới lúc đó là do ai đi, đi như thế nào, tất nhiên phải bàn bạc, cũng không thể do Đồ khăng khăng làm theo ý mình được. “Đúng vậy, đúng vậy, ý của ta chính là như vậy.” Đồ liên tục nói. Bách Nhĩ thấy hắn như vậy, liền không hỏi rằng, chẳng lẽ ngươi không nghĩ tới chuyện dựa theo quy củ của bộ lạc đuổi Chiêu ra ngoài sao, nếu hỏi như vậy thì rõ ràng là vũ nhục và không tín nhiệm tình cảm, nỗ lực của thú nhân này. Rút bàn tay ở dưới cái bụng mềm mại, ấm áp của con thú trắng to lớn ra, Bách Nhĩ xoa nhẹ lên cổ hắn, rồi khẽ nói “Ngươi phải nhớ kỹ, bất cứ chuyện gì ta cũng sẽ cùng ngươi gánh vác. Nếu ngươi dám làm chuyện ngu ngốc, thì đừng mong ta sẽ tha thứ cho ngươi.” Một câu này, khiến trái tim Đồ run lên, có cảm giác như muốn đổ mồ hôi lạnh. Hắn biết rõ Bách Nhĩ xưa nay nói được thì làm được, tâm tư tự mình đi hái thú quả của hắn liền nhanh chóng bị vứt bỏ, từ trong ra ngoài hoàn toàn chuyên tâm mà đi tiếp.