Xuyên vào câu chuyện trong sách 3

Chương 39 : chương 7.5

“Có vậy thôi,” Charlotte nói, gấp lá thư làm đôi rồi bỏ vào khay. “Ông ta có hướng dẫn cách gọi người máy sẽ chuyển câu trả lời của chúng ta cho ông ta, cùng một dãy số như ông ta đã nhắc đến, nhưng không có gì cho biết vị trí của Mortmain.” Tất cả bàng hoàng im lặng. Cecily, đã ngồi xuống chiếc ghế bành đơn in hoa, liếc sang Will và thấy anh vội nhìn đi chỗ khác như muốn che giấu cảm xúc. Xa Jem tái như màu tro, còn Tessa-Tessa ngồi rất yên, và ánh lửa hắt những cái bóng nhảy nhót trên gương mặt cô ấy. “Mortmain muốn em,” cuối cùng cô ấy nói, phá ngang sự im lặng. “Đổi lại, Jem sẽ có ngân phiến.” “Thật nực cười,” Jem nói. “Không chấp nhận được. Chúng ta nên giao lá thư này cho Clave để xem họ có thể tìm ra gì về nơi ở của ông ta, chỉ vậy mà thôi.” “Họ sẽ không tra ra được gì đâu,” Will bình tĩnh nói. “Ông Chủ đã chứng minh hết lần này đến lần khác rằng ông ta thông minh ra sao mà.” “Đây không phải thông minh,” Jem nói, “mà là hình thái độc địa nhất của tống tiền...” “Tôi có tán đồng đâu,” Will nói. “Theo tôi, chúng ta nên coi cái gói kia là một món quà, và từng đó ngân phiến sẽ giúp được bồ, còn đâu thì mặc kệ ông ta.” “Thư của Mortmain liên quan đến em,” Tessa nói, ngắt ngang cuộc nói chuyện của hai chàng trai. “Quyết định nên thuộc về em.” Cô rướn người về phía Charlotte. “Em chấp nhận.” Tất cả im phắc. Charlotte trông xám ngoét; Cecily cảm thấy tay mình nhớp nháp mồ hôi khi chúng xoắn lấy nhau đặt trên đùi cô. Anh em Lightwood có vẻ cực kỳ khó chịu. Gabriel trông như ở nơi nào cũng được, miễn không phải ở đây. Cecily không thể trách họ. Sự căng thẳng giữa Will, Jem và Tessa giống như cả thùng thuốc súng chỉ cần một mồi lửa là nổ tanh bành. “Không được,” cuối cùng Jem cũng lên tiếng và đứng lên. “Tessa, em không được đi.” Cô cũng đứng dậy theo anh. “Em được đi. Anh là chồng sắp cưới của em. Em không cho phép anh chết khi em còn giúp được anh, và Mortmain cũng đâu định đáng đập em...” “Chúng ta không biết ông ta định làm gì! Ông ta không đáng tin!” Will độ ngột nói, rồi cúi đầu, tay nắm chặt bệ lò sưởi đến độ những ngón tay trắng bệch. Cecily biết anh đang cố bắt mình im miệng. “Nếu Mortmain muốn anh, chắc chắn anh sẽ đi,” Tessa nói, nhìn anh trai Cecily tỏ ý cấm cãi lại. Will nhăn nhó khi nghe thấy lời cô ấy nói. “Không,” Jem nói. “Anh cũng sẽ cấm cậu ấy.” Tessa quay sang Jem với vẻ bực bội lần đầu tiên Cecily thấy ở cô ấy. “Anh không được cấm em-cũng như không được cấm Will...” “Anh có thể,” Jem nói. “Vì một lí do rất đơn giản. Thuốc phiện không phải phương thuốc chữa bệnh, Tessa. Nó chỉ kéo dài mạng anh thôi. Anh sẽ không cho phép em phí hoài cuộc đời mình để đổi mấy vài ngày tàn cho anh. Nếu em tới chỗ Mortmain, em sẽ chẳng nhận được gì. Anh vẫn sẽ không dùng thuốc.” Will ngẩng đầu. “James...” Nhưng Tessa và Jem đang nhìn chằm chằm nhau. “Anh không được phép,” Tessa thở phò phò. “Anh không được phép xúc phạm em bằng cách ném trả sự hi sinh của em vì anh vào mặt em như vậy.” Jem sải bước qua phòng và cầm phắt cái gói-và lá thư-khỏi bàn Charlotte. “Anh thà mắng mỏ em còn hơn để mất em,” anh nói, và trước khi ai kịp làm gì, anh đã ném cả hai vào lửa. Căn phòng rộn lên tiếng la hét. Henry vội chạy tới, nhưng Will đã khuỵu xuống trước ghi lò và thò cả hai tay vào lửa. Cecily bật dậy khỏi ghế. “Will!” Cô hét, và chạy vội tới. Cô tóm vai áo khoác và kéo tay anh khỏi đám lửa. Anh ngã ngồi, cái bọc cháy dở rơi khỏi tay anh. Gideon chạy lại chậm hơn một chút, dùng chân dập tắt mấy ngọn lửa nhỏ, để lại một giấy cháy và thứ bột trắng trên thảm. Cecily trân trối nhìn lò sưởi. Lá thư có hướng dẫn cách gọi người máy của Mortmain đã biến mất, bị cháy ra tro. “Will,” Jem nói. Anh ấy trông như người ốm. Jem khuỵu xuống bên cạnh Cecily vẫn còn giữ vai anh trai, và rút thanh stele ra khỏi túi áo. Tay Will đỏ sậm, trắng xám ở những chỗ rộp da, và lốm đốm đen vết bồ hóng. Cecily nghe thấy tiếng thở anh gấp và giật cục-những âm thanh đau đớn, giống như hồi chín tuổi anh bị ngã từ mái nhà xuống và gãy xương tay trái. “Byddwch yn iawn, Will,” cô nói khi Jem ấn mũi stele vào cẳng tay anh cô và vẽ vội. “Anh sẽ ổn.” “Will,” Jem nói rất khẽ. “Will, tôi rất xin lỗi. Tôi rất xin lỗi. Will...” Hơi thở hổn hển của Will chậm dần khi chữ iratze có tác dụng, da anh chuyển về màu bình thường. “Vẫn còn lại ít ngân phiến dùng được,” Will nói và ngả người dựa vào Cecily. Anh có mùi khói và sắt. Cô cảm nhận được trái tim đập thình thịch qua lưng anh. “Tốt hơn hết chúng ta nên gom lại trước khi...” “Đây.” Tessa đã quỳ xuống. Cecily mờ hồ ý thức được rằng những người khác đang đứng. Charlotte hoảng hốt đưa một tay che miệng. Tay phải Tessa, cầm một chiếc khăn tay, trong đó chứa chắc chừng nửa nắm ngân phiến, toàn bộ phần Will cứu được khỏi đống lửa. “Cầm lấy,” cô nói và nhét vào tay không cầm stele của Jem. Hình như anh định nói gì đó, nhưng cô đã đứng thẳng dậy. Trông cực kì buồn thảm., Jem nhìn theo bóng cô ấy rời khỏi phòng.