Huyết vũ
Chương 1
Một căn phòng trắng xóa, với những dụng cụ y tế và những người khoác áo màu trắng đứng quanh một chiếc giường góc phòng. Trên chiếc giường đó là một cô bé tầm sáu bảy tuổi, khuôn mặt tái nhợt, thân thể run rẩy như đang chịu đau đớn tra tấn, cô bé cắn chặt đội môi đến bật máu, bỗng nhiên đôi mắt đang nhắm tịt vì đau đớn của cô bé mở lớn, trong mắt tràn đầy hận ý cùng không cam lòng nhìn chằm chằm vào đám người áo trắng, sau đó hét lớn một tiếng rồi ngất đi.
Những người đứng quang đó chỉ lạnh nhạt nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra mà không thèm quan tâm hay để ý tới bé, một người trong số bọn họ chỉ nhàn nhạt nói một câu: “ Lại thất bại, xem ra cần nghiên cứu them, đi thôi!” rồi tất cả bỏ đi không một lân ngoảnh đầu lại.
Cô bé từ trong hôn mê tỉnh lại, khuôn mặt vô cảm nhưng trong mắt lại trần đầy hận ý, đúng vậy là hận ý, từ cái ngày bước vào nơi này, trở thành vất thí nghiệm mang số 0140 trong chương trình biến đổi gen, thì bé đã chỉ biết tới hận ý.
Bé không biết bản thân đã trải qua bao nhiêu cuộc thí nghiệm sống không bằng chết, bé chỉ biết mình nhất định phải sống, phải có được sức mạnh mà bọn chúng đang nghiên cứu, để rồi chính tay bé sẽ dung sức mạnh đó giết chết từng kẻ từng kẻ tham gia vào cuộc nghiên cứu này. Và năm năm trôi qua không uổng phí sự kiên nhẫn của cô bé, cuối cùng thí nghiệm đã thành công.
Ngay khi cô bé thoát ra khỏi sự khống chế của bọn chúng, tất cả hận thù tính lũy suốt năm năm trào dâng như cơn sóng lấn áp toàn bộ tâm trí cô. Cô lao đến chỗ bọn chúng, dùng cái sức mạnh mà bọn chúng đã cho cô xé xác tất cả bọn chúng.
Tiếng la hét vang vọng khắp nơi, máu văng ra khắp căn phòng, tất cả như biến thành địa ngục chốn nhân gian vậy.
Cô bé đứng giữa những xác chết chồng chất,huyết nhục văng khắp nơi, máu lênh láng trên nền nhà trắng, dính lên cả bộ váy trắng bé thường mặc, mái tóc màu bạc dưới ánh điện làm tôn lên huyết mâu yêu dị của cô bé, tất cả đều là hệ quả của cuộc thí nghiệm. Lúc này cô bé như một sự kết hợp hoàn mĩ giữa thiên thần và ác ma.
Cả căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng, cô bé như tỉnh lại bắt đầu nhìn căn phòng, khắp nơi đều tay chân gãy lìa, huyết nhục lẫn nộn, kẻ nào cũng chết không toàn thây, thân hình cô bé run lên, khuôn mặt hiện lên sự hoảng sợ, tái nhợt, cô đã giết người, thật sự đã giết hết tất cả bọn họ. Rồi cô bé nhìn vào bàn tay của mình, nơi đó có những móng tay dài ngoàng sắc nhọn, máu tươi vẫn còn nhọ giọt từ đó xuống đất. Cô…cô biến thành quái vật , biến thành quái vật…?!
“Cộc..cộc…cộc” Từng tiếng bước chân phá vỡ sự im lặng của cả căn phòng, cô bé ngước mắt nhìn về phía cửa, đôi mắt vẫn còn lẫn nộn những cảm xúc sợ hãi, mê mang bất định. Một nam nhân trung niên đứng đó, cả thân thể hắn tỏa ra khí chất băng hàn khiến cô bé e ngại lùi một bước.
Hắn phóng mắt nhìn quanh căn phòng, huyết nhục lẫn lộn không khiến hắn nhíu mày lầy một cái, hắn nhìn cô bé đôi mắt thâm sâu như nhìn thấy tất cả, rồi hắn nói, chất giọng trầm tràn đầy lạnh lùng đủ để đóng băng không khí quanh đó: “Ngươi chỉ là ngươi ’”
Ngay khi cô bé chưa hiếu ý của hắn là gì, thì bỗng nhiên hắn băng qua những thi thể chồng chất bước về phía bé, đưa bàn tay về phía bé và nói:
“Đi cùng ta!”
Bé giương mắt nhìn hằn rồi lại nhìn bàn tay ở trước mặt, như xác định được điều gì đó cô bé đưa bàn tay của mình đặt vào lòng bàn tay của hắn và khẽ gật đầu. Dù hắn khiến bé cảm thấy sợ hãi nhưng bé vẫn đi cùng hắn bởi vì bé tin tưởng vào trực giác đang nói cho bé biết “Đi theo hắn”
Sau đó cô bé biết người đưa mình đi là một ông chùm hắc đạo, hắn đặt cho cô một cái tên “ Huyết Vũ”, nghe cái tên đó cô có cảm giác muốn cười, mưa máu, thật là một cái tên thị huyết.
Rồi hắn cho bé tham gia vào những cuộc huấn luyện sát thủ tàn khốc. Nhờ sức mạnh mà mình có được cùng khao khát sống mãnh liệt . Năm năm trôi qua với sự khổ luyện không ngừng cô đã trở thành đệ nhất sát thủ. Chỉ cần nhắc đến cái tên Huyết Vũ đã khiến người người sợ mất mật rồi. Có thể nói “ chỉ có kẻ cô không muốn giết chứ không có kẻ cô không giết được”.
Bỗng một ngày ông chùm hắc đạo kia chết vì bị đồng bọn phản bội, cô rời khỏi tổ chức đi truy tìm thứ mà cô luôn ấp ủ dưới đáy lòng suốt mười bảy năm qua, cô đã tham gia vào một binh đoàn và tại nơi đó Huyết Vũ đã tìm được thứ hằng mong ước bấy lâu nay đó chính là cảm giác hạnh phúc mà Lê Tần mang đến cho cô.
“Huyết Vũ!”
Huyết Vũ vốn đang trầm luân trong quá khứ lại nghe tiếng người gọi mình.
Huyết Vũ quay đầu lại nhìn người tới là Tần, chồng sắp cưới của cô, cô khẽ mỉn cười, nụ cười kết hợp gương mặt vôn tuyệt mĩ càng thêm xinh đẹp, thiên địa thất sắc. Môi mọng khẽ mở , cô cất giọng nói trong như nước suối thấm vào ruột gan người khác:
“Anh tới rồi.”
Người đàn ông tên Tần đang tựa người trên cửa, thần sắc hắn có chút mất tự nhiên mỉn cười đáp lại cô, cả người hắn tỏa ra khí chất nhu hòa thật thật giả giả, gương mặt góc cạnh hoàn hảo tuấn tú, hắn vươn tay ra, nhìn về phía cô đôi mắt chứa chút chần chừ do dự nhưng rất nhanh bị hắn áp chế, hắn cất tiếng:“Đi theo anh, anh có một bất ngờ dành cho em”
Truyện khác cùng thể loại
130 chương
8 chương
308 chương
137 chương
192 chương
62 chương
5 chương