Xuyên vào câu chuyện trong sách 3
Chương 38 : chương 7.4
Cecily luôn là đứa trẻ cô độc. thật khó mà không thành ra như thế khi anh chị mình người thì chết người thì bỏ đi, mà bố mẹ cô lại thấy lũ trẻ đồng trang lứa chơi với cô không hợp. Cô đã sớm học được cách tự giải khuây khi quan sát mọi người, giữ những nhận định lại chỉ riêng cho mình, để lúc rảnh rỗi sẽ đem ra suy ngẫm.
Thói quen đó không dễ bỏ, và dù từ hồi đến Học Viện tám tuần trước, Cecily không còn đơn độc, nhưng cô vẫn coi các cư dân ở đây là đối tượng cho cô nghiên cứu kỹ càng. Dù gì thì dù, họ cũng là Thợ Săn Bóng Tối-đầu tiên là kẻ thù, và rồi, khi thấy điều đó càng lúc càng không đúng, cô chỉ còn coi họ là đối tượng quan sát cho vui.
Bây giờ, vừa bước chân vào phòng khách, cô đã để ý quan sát họ. Trước hết là Charlotte, ngồi đằng sau bàn của mình. Cecily không quen biết Charlotte lâu, nhưng cô biết Charlotte thuộc tuýp phụ nữ luôn bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh. Chị nhỏ nhắn nhưng mạnh mẽ, hơi giống mẹ của Cecily, chỉ có điều không có thói quen nằm bấm bằng tiếng Wales.
Rồi đến Henry. Có lẽ anh là người đầu tiên trong tất cả khiến Cecily nghĩ dù Thợ Săn Bóng Tối khác biệt, nhưng họ không phải sinh vật ngoài hành tinh nguy hiểm. Henry chẳng có gì đáng sợ, với chân tay dài ngoằng, gân guốc khi dựa vào bàn của Charlotte.
Sophie đang thông báo cho Charlotte việc Arya không tham gia và đã đi mất. Cô cảm thấy Arya là một người rất kì lạ, không giống với bất cứ ai-thích mặc đồ nam. Hơn nữa cô cũng rất mạnh, về chiến đấu. Ít giao tiếp với những người trong Học Viện, và hay biến mất đi đâu đó. Cecily không thể hiểu được chị ấy đang nghĩ gì.
Tiếp đó mắt cô liếc sang Gideon Lightwood, thấp và đậm người hơn em trai-Gideon, với đôi mắt xám xanh thường nhìn theo Sophie trong Học Viện cứ như một chú cún đang mong mỏi chủ nhân. Cô tự hỏi liệu những người khác có nhận thấy tình cảm anh dành cho cô hầu gái không, và bản thân Sophie nghĩ gì.
Rồi đến Gabriel. Cecily không biết nghĩ sao về anh. Mắt anh sáng, và cơ thể căng như lò xo khi dựa vào ghế của anh trai. Ngồi trên ghế sofa đối diện anh em nhà Lightwood là Jem, với Tessa bên cạnh. Anh ngước lên khi cửa mở về trông tươi tỉnh hẳn khi thấy Will. Đó là một điểm đặc biệt ở cả hai người họ, và Cecily phân vân không biết có phải mọi parabatai đều như vậy không, hay họ là một trường hợp độc nhất vô nhị. Nhưng thế nào đi nữa, hẳn phải rất đáng sợ khi gắn kết với một người khác, nhất là một người yếu ớt như Jem.
Trong lúc cô quan sát, Tessa đặt tay lên tay Jem và khẽ khàng nói gì đó khiến anh mỉm cười. Tessa liếc qua Will, nhưng anh chỉ bình thản đi qua phòng đến dựa vào bể lò sưởi. Cecily không rõ anh làm vậy vì thực sự bị lạnh hay vì nghĩ mình trông nổi bật hơn hẳn khi đứng trước ngọn lửa bập bùng.
‘Chắc em phải thấy xấu hổ lắm vì anh trai em... có tình cảm không nên có với vợ sắp cưới của parabatai.’ Will đã nói vậy với cô. Nếu anh là người khác, hẳn cô sẽ bảo anh chẳng việc gì phải giấu giếm bí mật. Cái kim trong bọc lâu rồi cũng đến ngày lòi ra. Nhưng trong vì người này là Will, nên cô không chắc. Anh có kinh nghiệm nhiều năm che giấu sự thật và giả bộ rồi. Anh là một diễn viên kỳ cựu. Nếu cô không phải em gái anh, nếu cô không thấy vẻ mặt anh những lúc Jem không nhìn, cô sẽ nghĩ mình chỉ võ đoán.
Kinh khủng, Nhưng chắc chắn rằng anh sẽ phải mãi giấu kín bí mật của mình. Anh phải che giấu nó trong chừng nào Jem còn sống. Nếu James Carstairs không quá tử tế, Cecily nghĩ cô hẳn sẽ ghét anh ấy vì anh mình. không chỉ vì anh ấy sắp kết hôn cùng người con gái Will yêu, mà còn do cô sợ rằng khi anh ấy qua đời, Will sẽ không bao giờ gượng dậy nổi. Nhưng ta không thể trách cứ một người vì họ chết. Ta có thể trách người cố tình bỏ đi như anh trai cô đã bỏ cô và bố mẹ lại, nhưng không phải chết, vì đó là một quyền năng nằm ngoài tầm kiểm soát của bất cứ người trần mắt thịt nào.
“Rất mừng là mọi người đã có mặt,” Charlotte nói bằng giọng căng thẳng khiến Cecily bừng tỉnh khỏi dòng suy tưởng. Charlotte đang buồn bã nhìn cái khay bạc bóng lừ trên bàn, và trên đó có một là thư để mở cùng một cái gói nhỏ bọc giấy dầu. “Tôi vừa nhận cái thứ trời đánh này. Từ Ông Chủ.”
“Từ Mortmain?” Tessa nhoài tới, và cái mặt dây chuyền thiên sứ cô ấy luôn đeo đong đưa, lấp lánh trong ánh lửa. “Ông ta viết thư cho chị?”
“Chắc chắn không phải để hỏi thăm sức khỏe rồi,” Will nói. “Ông ta muốn gì?”
Charlotte hít thật sâu. “Để chị đọc.”
Cô Branwell thân mến,
Xin lỗi vì đã gây phiền hà cho gia đình cô trong thời gian qua. Tôi rất buồn, dù tôi phải thừa nhận mình không hề ngạc nhiên khi biết tin sức khỏe của cậu Carstairs giảm sú.
Tôi tin cô biết tôi, mừng sao, sở hữu một lượng lớn- tôi phải nói là rất lớn- lượng thuốc cậu Carstairs cần để duy trì sức khỏ. Vì chúng ta đều thấy mình rơi vào tình huống vô cùng tréo ngoe, và tôi sẵn sàng khiến đôi bên cùng có lợi. Tôi rất vui được đưa điều kiện trao đổi: Nếu cô đồng ý phó thác cô Gray cho tôi, tôi sẽ gửi cô một lượng lớn ngân phiến.
Tôi xin gửi cô món quà chứng tỏ hảo ý. Vui lòng viết thư cho tôi biết ý cô. Nếu cô đọc đúng dãy số in ở cuối lá thư cho người máy của tôi, tôi chắc chắn sẽ nhận được tin.
Chân thành,
Axel Mortmain
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
6 chương
59 chương
380 chương
116 chương
64 chương
9 chương