Phượng Thiên vương Triêu Cổ kính, cách một bức tường bên trong gian phòng thanh nhã tản mát ra vị thuốc bắc nồng đậm, mùi nặng làm người ta không nhịn được cau mày, trong đó mơ hồ xen lẫn tiếng khóc bị đè nén, đúng là hoàn cảnh hỗn loạn. Nếu không phải có mùi thuốc gay mũi nồng đậm, gian phòng kia nên tản ra nhàn nhạt hoa lan Hương, bởi vì phía trước cửa sổ để mấy bồn hoa lan khác nhau, có thể thấy được chủ nhân của gian phòng rất yêu thích hoa lan. Ngồi ở vị trí cao nhất là một cô gái với một thân trang phục xa hoa màu vàng nhạt, không, hẳn là một phu nhân, nàng chăm sóc tốt lúc đứng lên nhìn rất là trẻ tuổi, từ đường nét bộ mặt của nàng cũng có thể thấy được lúc tuổi còn trẻ nàng là cô gái có tướng mạo đẹp như thế nào. Giờ phút này, sắc mặt của nàng cực khó coi, lông mày tinh xảo nhẹ nhàng nhăn lại, đủ để thấy được tâm tình của nàng cực kém. Ngoại trừ nàng ngồi ở đó, còn có ba người nam tử trẻ tuổi đứng một bên, thần sắc khác nhau, trên sàn nhà quỳ bốn cô gái tuổi thanh xuân, kiểu tóc cao quý, cho dù đầu nhìn xuống, các nàng vẫn không che dấu được gương mặt xinh đẹp, duy nhất làm người ta không giải thích được chính là: các nàng cả đám đều khóc đến lê hoa đái vũ(Câu thơ miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi trong bài “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị), làm lòng người nhìn không đành lòng. "Ngươi đến nói ai gia nghe một chút, Tề Nhi thân thể nàng nơi nào không tốt, ngươi muốn nhìn nàng như vậy, chẳng quan tâm nàng thì thôi, còn khiến mấy nữ nhân này thay phiên khi dễ nàng, ngươi là nghĩ muốn bức chết nàng sao?" Nói chuyện chính là cô gái ngồi vị trí trên cùng, nàng cũng chính là Thái hậu của Phượng Thiên vương Triêu, mẹ ruột Thiên Hằng Đế, một đôi con ngươi uy nghiêm hữu thần hướng về phía nam tử tuấn mỹ vẻ mặt không sợ một bên, đây là Tôn Tử nàng thương yêu nhất, càng nghĩ càng thấy là hơn người , hắn lớn như vậy nhưng trên mặt biểu cảm gì cũng không có. "Hoàng nãi nãi, người đừng nóng giận, thân thể mới là trọng yếu." Nhìn thoáng qua vẻ mặt không chút thay đổi của đệ đệ, Thái tử Hiên Viên Diệp cười mở miệng, sớm biết sẽ phát sinh chuyện như vậy, hắn nhất định sẽ không chạy tới Cẩm Vương Phủ đánh cờ . "Đúng vậy a, Hoàng nãi nãi đừng nóng giận." Bát hoàng tử Hiên Viên Tĩnh giống như trước tiếp lời nói, trong lòng ca thán, lần này Cửu đệ thật đúng là không dễ chịu lắm, ... nữ nhân này cũng thực quá mức, chút nữa đã lấy mạng một người, người này lại còn là Vương Phi. Thái hậu Tần Phương Dung nhìn vẻ mặt lấy lòng của hai Tôn Tử cùng Tôn Tử không nói một lời kia, trong trí nhớ của nàng tiểu tử này tựa hồ chỉ có một vẻ mặt như vậy, làm cho nàng không biết nói cái gì cho phải, bởi vì không ai có thể từ trên mặt hay trong mắt của hắn nhìn ra rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì. "Thái hậu nương nương, Cẩm Vương Phi sốt cao không giảm, sợ rằng. . . , " Mấy thái y ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, thật sự không biết nên nói như thế nào, thế nhân đều biết Cẩm Vương Phi này không được Cẩm Vương điện hạ sủng ái, nhưng lại được Thái hậu nương nương yêu thích, nếu như có cái gì không tốt, mạng của bọn hắn có thể sẽ giữ không được. "Chỉ sợ cái gì, các ngươi nói rõ ràng cho ai gia." Thái hậu lo lắng liếc mắt nhìn về phía giường bệnh, mệnh tiểu nha đầu này làm sao lại khổ như thế, nàng chỉ lên chùa một lần, lúc trở lại lại chỉ còn dư nửa cái mạng, những người này cũng thật là không đem nàng để vào trong mắt đi. "Nếu như Vương Phi qua cơn nguy kịch, cho dù tỉnh lại cũng sẽ biến thành si ngốc." Mấy người quỳ gối trên sàn nhà lạnh như băng, trong lòng đổ mồ hôi lạnh, chỉ đứng cũng run run. "Cái gì?" Hài tử số thật khổ, dám thương tổn người của nàng, nàng là một chút cũng sẽ không bỏ qua. "Các ngươi tốt nhất cầu nguyện Vương Phi không có chuyện gì, nếu không ai gia cho tất cả chôn cùng Tề Nhi." Con ngươi trở nên lạnh lùng bắn về phía đám nữ nhân đang quỳ, nàng thật sự rất tức giận. "Vương gia, cứu mạng a, là Vương Phi tỷ tỷ nghĩ không thông, muốn đi tìm cái chết, sau đó mới ngã xuống ,thiếp thân không liên quan. . . , " "Đúng vậy a Vương gia, người làm chủ cho thần thiếp. ." "Ô ô ô. . . Thật không phải là chúng ta. . . Vương gia cứu mạng. . ." "Vương gia. . ." "Càn rỡ." Thái hậu nhìn một đám nữ nhân khóc rống trên mặt đất, các nàng hiển nhiên chưa từng đem nàng để vào trong mắt, thật sự có thể nói là vô pháp vô thiên. Nàng đâu còn sống, hôm nay nếu không phải nàng đến Cẩm Vương Phủ, chỉ sợ các nàng cũng sẽ không vội vả cứu Tề Nhi. "Ô ô. . ." Mấy nàng bị làm cho sợ đến mức khóc cũng không dám, vô luận lúc này là diễn trò hay là thật , các nàng cũng đã xuống đài không được, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, hiện tại cũng chỉ có Vương gia mới có thể giữ được mạng các nàng, các nàng đâu biết Thái hậu che chở cho Vương Phi nhát gan hèn yếu kia như vậy. Hiên Viên Mạch tâm tình không một chút dao động, vẻ mặt trên mặt như cũ không thay đổi, lông mày hơi nhíu biểu hiện hắn đã sắp không nhịn được, kiên nhẫn cũng sắp dùng hết, nữ nhân đúng là phiền toái. Thời điểm tất cả mọi người đang nhức đầu không dứt, thần thái mỏi mệt , tiếng nói khàn khàn, thì một thanh âm trong trẻo ở giữa mảnh huyên náo vang lên, "Ầm ĩ chết, còn để cho người ngủ hay không." Đầu rất đau, thật giống như bị mở ra, Hoa Cảnh Lam Tề Nhi không nhớ rõ mình ở chỗ nào, trong óc trống rỗng, mơ mơ màng màng nghe được trong phòng rất ầm ĩ, thậm chí có mấy tiếng khóc, làm cho nàng vô cùng không thoải mái, chỉ là muốn yên tĩnh một lát thôi mà khó như vậy sao? "Ách. . ." Các nữ nhân đang khóc đến cạn lực sửng sốt, gắt gao nhìn thẳng cô gái trên giường, nàng tỉnh sao? "Ô ô. . . Vương Phi chúng ta thật không có đẩy ngươi, là ngươi tự mình không cẩn thận ngã xuống , xin ngươi tha thứ cho lỗi chúng ta nha." Hiện tại không đem trách nhiệm đẩy ra, còn chờ đợi khi nào. Mặc dù rất bất mãn việc nàng tỉnh lại, nhưng trước mắt mạng của mình quan trọng hơn. "Ô thật không phải là. . . , " Âm thầm liếc mắt nhìn nhau, bốn nữ nhân lại càng ra sức diễn xuất. "Đáng chết, các ngươi nghe không hiểu tiếng người có phải hay không, ta còn không có chết đâu? Cảm tình tất cả các ngươi đều là vì ta khóc Hồn sao." Hoa Cảnh Lam từ ngồi trên giường đứng dậy, tay nhỏ bé xoa đầu của mình, cảm giác trên đầu quấn băng gạc, nàng bị thương lúc nào, tại sao mình một chút ấn tượng cũng không có, nàng chỉ cảm thấy đầu quá đau , chỉ muốn ngủ một giấc, càng hy vọng đừng nữa ầm ĩ nữa, nàng hiện tại đang có ý định giết người . Nàng bị thương, hiện tại hẳn là ở trong bệnh viện, khó trách có mùi thuốc còn ầm ĩ như vậy, nghĩ đến cũng đúng nên có thể tha thứ . Một lòng nghĩ muốn đuổi những người này đi lại hoàn toàn chưa tỉnh ngủ nên nàng không để ý thấy nơi này cùng với trong trí nhớ của nàng có khác biệt, cho dù đang nằm mơ cũng không cho phép nói. "Vương Phi, người. . . , " Thanh Liên là thị nữ thân cận bên Thái hậu , nàng chưa bao giờ biết Tề Vương phi mềm yếu lại có một mặt như vậy , làm cho nàng giật mình không thôi. Thái hậu nhìn Lam Tề Nhi trên giường, trong mắt hiện lên một tia không rõ ràng, nàng cảm thấy nha đầu này có chỗ nào đó không giống với lúc trước. Tầm mắt mọi người chăm chú nhìn trên người nàng, tựa hồ phát hiện chuyện ly kỳ gì đó. Còn không có đợi đến lúc mọi người mở miệng hỏi thăm, đã nghe một câu: "Ta bất kể các ngươi là ai, hiện tại lập tức lập tức rời khỏi gian phòng này, có chuyện gì chờ ta tỉnh ngủ rồi hãy nói, không có chuyện gì thì ngậm miệng, nếu không ta đem các ngươi tất cả đều ném ra ngoài, rất giống một đám chim gọi ầm ĩ, muốn chết." Nói cho xong, ngã đầu lên giường nằm ngủ, không một chút chú ý tới miệng mọi người há to đủ để lọt trứng gà. Thái y thở phào nhẹ nhõm, nhìn dáng dấp Vương Phi thì có lẽ không có chuyện gì, đầu của bọn hắn coi như là bảo vệ được. Thái hậu bảo nha đầu Thanh Liên dìu nàng rời đi, cháu dâu nàng tựa hồ trở nên có chút không giống với lúc trước, thú vị. Hiên Viên Mạch nhìn Lam Tề Nhi ngủ trên giường, hô hấp vững vàng, nàng đúng là đang ngủ say sưa, nàng còn nói, một đám người giống như một đám chim đang kêu, có lẽ chính hắn cũng chưa từng phát giác, tâm tình của hắn đang rất tốt. Hai người khác liếc mắt nhìn nhau, thần sắc khác nhau, nhưng theo cước bộ Thái hậu mà rời đi, chuyện tựa hồ không phải là đơn giản như vậy, Cẩm Vương Phi nói muốn tất cả bọn họ rời đi gian phòng này. Bốn nữ nhân quỳ trên mặt đất lập tức đứng lên, chân thật là đau nhưng một khắc cũng không chậm trễ liền rời đi, trong lòng mơ hồ cảm thấy không an tâm , rốt cuộc là lạ ở chỗ nào. "Tại sao khóc dùm nàng, tại sao có nhiều người như vậy, nơi này là chỗ nào, không phải là đang khóc Hồn thật sao." Trong đầu hiện lên vài vấn đề nhưng vẫn là việc phụ, hết thảy chờ nàng ngủ dậy rồi hẵng nghĩ tiếp. Ban đêm, gió mát phơ phất, nhưng cũng không ai có thể ngủ ngon giấc .