Xuyên vào câu chuyện trong sách 2
Chương 40 : chương 10.4
“Được rồi,” Gideon nói khi cửa đóng lại sau lưng Tessa và Will. Anh quay lại với Sophie, và cô đột nhiên cực kỳ ý thức được độ rộng lớn của căn phòng, và cô nhỏ bé thế nào. “Vậy chúng ta tiếp tục buổi học chứ?”
Anh chìa dao cho cô, nó sáng như một cây đũa bạc trong căn phòng tù mù. Đôi mắt xanh của anh rất kiên định. Mọi điều ở Gideon đều kiên định – ánh mắt, giọng nói, cách anh chế ngự cảm xúc. Cô nhớ cảm giác khi đôi cánh tay kiên định ấy đặt bên cô, và vô thức rùng mình. Cô chưa từng ở một mình với anh, và điều này làm cô sợ. “Tôi không nghĩ giờ tôi có tâm trạng, thưa anh Lightwood,” cô nói. “Tôi cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng...” Anh từ từ buông tay. “Cô nghĩ tôi không nghiêm túc dạy dỗ cô?”
“Tôi nghĩ anh rất rộng lượng. Nhưng tôi nên đối diện với sự thật, phải không? Khóa huấn luyện này không vì tôi hay Tessa. Nó là vì bố anh và Học Viện này. Và tôi đã tát em trai anh...” Họng cô như nghẹn lại. “Cô Branwell hẳn sẽ thất vọng lắm khi biết chuyện.” “Vớ vẩn. Đáng đời nó. Và chẳng mấy liên quan gì tới mối thù truyền kiếp giữa hai gia đình cả.” Gideon hờ hững xoay dao trong tay và nhét vào thắt lưng. “Charlotte hẳn sẽ tăng lương cho cô khi biết chuyện.”
Sophie lắc đầu. Họ chỉ cách ghế băng vài bước; cô ngồi phịch xuống vì thấy kiệt sức. “Anh không hiểu Charlotte. Cô chủ thấy cần phải huấn luyện tôi.” Gideon cũng ngồi xuống – không phải bên cạnh, mà ở đầu kia, xa cô nhất có thể. Sophie không biết cô có nên hài lòng hay không. “Cô Collins này,” anh nói. “Cô nên biết điều này.”
Cô đan tay vào nhau. “Điều gì?” Anh hơi chồm lên trước, đôi vai rộng dồ lại. Cô có thể thấy những đốm xám trong đôi mắt màu lục của anh. “Khi bố tôi gọi tôi từ Madrid về,” anh nói. “Tôi không muốn về. Tôi chưa từng hạnh phúc nơi Luân Đôn này. Nhà tôi trở nên kinh khủng kể từ ngày mẹ mất.”
Sophie chỉ nhìn. Cô không nghĩ được lời nào. Anh là Thợ Săn Bóng Tối và là một quý ông, thế nhưng anh có vẻ đang tâm sự với cô. Kể cả Jem, một con người tốt bụng tử tế, cũng chưa từng làm vậy. “Khi tôi nghe về việc huấn luyện, tôi nghĩ thế chỉ tổ phí thời gian rồi. Tôi tưởng tượng ra hai cô gái ngu ngốc dù có dạy kiểu gì cũng chẳng thèm để vào đầu. Nhưng cả cô Gray và cô đều không giống như tôi hằng tưởng tượng. Tôi nên nói với cô rằng mình từng huấn luyện những Thợ Săn Bóng Tối trẻ tuổi ở Madrid. Và chỉ vài người là có khả năng thiên bẩm như cô. Cô là một học viên có tài, và tôi rất vui được dạy cô.”
Má Sophie đỏ bừng. “Anh nói thật chứ?” “Thật. Tôi ngạc nhiên theo hướng tốt khi lần đầu tiên tới đây, và lần tiếp rồi tiếp nữa. Tôi mong chờ ngày lên lớp. Chân thành mà nói kể từ khi về nhà, tôi ghét mọi điều ở Luân Đôn trừ những giờ ở đây, với cô.”
“Nhưng anh thường nói ‘ay Dios mio’ mỗi lần tôi làm rớt dao...” Anh cười tươi. Nụ cười làm gương mặt anh bừng sáng, thay đổi. Sophie trố mắt nhìn. Anh không đẹp theo kiểu Jem, mà rất nam tính, nhất là khi anh cười. Nụ cười dường như chạm tới tim cô, khiến tim cô đập thình thịch. Anh là Thợ Săn Bóng Tối, cô nghĩ. Và là một quý ông. Mình không nên nghĩ về anh ấy như vậy. Ngừng ngay. Nhưng cô không thể, cũng như cô không bỏ được Jem ra khỏi tâm trí. Nhưng, với Jem cô cảm thấy an toàn, thì với Gideon cô lại thấy phấn khích như tia chớp đang chạy xuôi dọc trong huyết quản, khiến cô choáng ngợp. Nhưng cô lại không muốn buông bỏ cảm xúc ấy.
“Tôi nói tiếng Tây Ban Nha khi tâm trạng tốt,” anh nói. “Mong cô hiểu cho.” “Chứ không phải vì anh mệt mỏi trước sự chậm lụt của tôi đến độ muốn tự quăng mình từ mái nhà xuống?”
“Ngược lại.” Anh nhoài tới gần cô hơn. Đôi mắt anh mang màu xám xanh của biển ngày dông bão. “Sophie? Tôi hỏi cô điều này được không?” Cô biết mình nên bảo anh gọi mình là cô Collins, nhưng lại thôi. “Tôi... vâng?”
“Dù khóa học có ra sao thì... tôi sẽ được gặp lại cô chứ?” Will đã đứng lên, nhưng Woolsey Scott, tay chống cằm, vẫn mải ngắm nghía, nghiên cứu Tessa như thể cô là một mẫu vật được bày trong tủ kính tại buổi triển lãm lịch sử tự nhiên. Anh ta trông không hề giống tưởng tượng của cô về một sói đầu đàn. Scott có lẽ tầm hai mươi, cao nhưng gầy nhẳng, tóc vàng dài gần đến vai, mặc áo khoác nhung, quần bó, và đeo khăn hoa. Anh ta đeo một chiếc kính độc tròng bên một con mắt màu lơ nhạt. Trông Scott giống những bức hình trong cuốn Punch về những kẻ tự nhận mình là “nhà mỹ học.”
“Dễ thương,” cuối cùng anh ta buông một tiếng. “Charlotte, tôi rất mong họ ở lại cùng chúng ta đàm đạo. Hai người đó trông cứ như cặp tiên đồng ngọc nữ vậy. Nhìn xem mái tóc đen của cậu ấy làm nổi bật nước da trắng của tiểu thư đây...” “Cảm ơn anh,” Tessa nói mà giọng đã lên quãng tám. “Anh Scott, tôi rất cảm ơn lời khen, nhưng giữa tôi và Will không tồn tại mối quan hệ yêu đương. Tôi không biết anh đã được nghe...”
“Chẳng nghe gì cả!” Anh ta tuyên bố rồi ngồi xuống một cái ghế và vắt khăn lại quanh cổ. “Tôi đảm bảo là mình chưa được nghe một chút gì, nhưng gương mặt đỏ bừng của cô trông chẳng hợp với lời cô vừa nói gì hết. Thôi nào mọi ngươi, ngồi cả đi chứ. Tôi có nguy hiểm gì đâu. Charlotte, kêu người mang trà tới đi. Tôi khát khô cổ rồi.” Tessa nhìn Charlotte, chị nhún vai như muốn nói chị cũng đành chịu. Tessa từ từ ngồi xuống. Will cũng ngồi. Cô không nhìn anh; cô không thể khi mà Woolsey Scott cười nhăn nhở với cả hai như thể anh ta biết một điều cô không biết.
“Thế cậu Carstairs đâu rồi nhỉ?” Anh ta hỏi. “Một chàng trai dễ thương. Sở hữu thứ màu sắc hay ho. Và chơi vĩ cầm rất cừ. Tất nhiên tôi đã nghe Garcin chơi ở nhà hát lớn Paris, và sau đó, tôi thấy tiếng đàn của ai cũng như bụi than chà vào màng nhĩ tôi cả thôi. Tôi rất tiếc cho bệnh tình của cậu ta.” Charlotte, vừa đi rung chuông gọi Bridget, trở lại ngồi xuống và vuốt váy cho thẳng thớm. “Hôm nay, tôi muốn nói với anh về...”
“Ồ, đừng, đừng.” Không biết Scott lôi từ đâu ra một cái hộp gốm majolica, vung vẩy về phía Charlotte. “Xin đừng bàn chuyện nghiêm túc trước lúc tôi được dùng trà và hút thuốc. Xì gà Ai Cập chứ?” Anh ta chìa cái hộp mời Charlotte. “Loại hảo hạng đấy nhé.” “Không, cảm ơn anh.” Charlotte hơi hốt hoảng trước chuyện hút xì gà; quả thật đó là một cảnh khó tưởng tượng nổi, và Tessa có cảm giác Will ngồi cạnh đang cười thầm. Scott nhún vai và tiếp tục chuẩn bị hút thuốc. Cái hộp majolica là một vật tinh xảo có ngăn chứa bó xì gà được thắt ruy băng, diêm mới lẫn đá, cùng một ngăn để gạt tàn thuốc. Ba người quan sát anh chàng người sói sung sướng châm thuốc, và mùi thuốc lá ngòn ngọt ngập tràn căn phòng.
“Giờ,” anh ta nói. “Nói cho tôi nghe chuyện về cô đi nào, Charlotte. Và của anh chồng đãng trí của cô nữa. Vẫn ru rú dưới hầm mộ để phát minh mấy thứ phát nổ ấy hả?” “Thi thoảng,” Will nói, “và mục đích là để phát nổ.”
Có tiếng rổn rảng, và Bridget bưng khay trà vào, nhờ vậy mà Charlotte không phải ra mở cửa. Bridget đặt bộ ấm tách xuống cái bàn giữa bộ ghế, và lo lắng nhìn một lượt. “Tôi xin lỗi, thưa cô Branwell. Tôi tưởng chỉ chuẩn bị trà cho hai người...” “Không sao đâu, Bridget,” Charlotte nói bằng giọng tỏ ý xua cô gái kia đi. “Tôi sẽ rung chuông gọi nếu cần gì thêm.”
Bridget nhún gối chào và vừa rời đi vừa tò mò ngoái nhìn Woolsey Scott. Anh ta không để ý tới Bridget. Scott rót sữa vào tách trà và trầm ngâm nhìn nữ chủ nhân. “À Charlotte này.” Chị bốt rối nhìn anh ta. “Vâng?”
“Cái kẹp – cái kẹp đường,” Scott buồn bã nói, giọng như của một kẻ phải chứng kiến cái chết bi thảm của người quen. “Chúng bằng bạc.” “Úi!” Charlotte giật mình. Tessa nhớ bạc rất nguy hiểm với người sói. “Tôi rất xin lỗi...”
Scott thở dài. “Không sao. May mà tôi mang đồ của mình theo.” Từ một cái túi khác của cái áo khoác nhung – được đóng cúc gọn gàng mặc ngoài chiếc áo gi-lê lụa có họa tiết hoa súng mà nếu đem ra so sánh, cái áo gi-lê của Henry chỉ trông như đồ bỏ – anh ta lấy một tấm khăn lụa được cuộn gọn, trải ra và lấy cái kẹp vàng và thìa khuấy trà bên trong. Anh ta đặt chúng lên bàn, mở nắp ấm và có vẻ hài lòng. “Trà gunpowder! Chắc là từ Ceylon nhỉ? Cô đã bao giờ mua trà ở Marrekeck chưa? Chúng được ướp đường hoặc mật ong...” “Gunpowder?” Tessa, luôn không thể ngăn mình hỏi những câu hỏi dù thừa biết chúng ngu ngốc tới chừng nào, hỏi. “Không có thuốc súng trong trà chứ?”
Scott cười thành tiếng và đặt nắp ấm xuống. Anh ta ngồi ngả người trong khi Charlotte, môi mím chặt, rót trà vào tách của anh ta. “Hỏi rất hay! Không, người ta đặt tên như thế vì lá trà được viên thành những viên nhỏ trông như viên thuốc súng.” Charlotte nói, “Anh Scott, chúng ta thật sự phải vào vấn đề chính ngay.”
“Vâng, vâng, tôi đã đọc thư cô.” Anh ta thở dài. “Chuyện chính trị của Thế Giới Ngầm. Quá ngu ngốc. Tôi chắc cô không mời tôi tới để nói về bức chân dung của tôi do Alma-Tadema(*) vẽ chứ? Tôi mặc đồ như lính La Mã...” (*) Lawrence Alma-Tadema (1836–1912) là họa sĩ người Frisia, nay thuộc Hà Lan, chuyên vẽ tranh cho kiều dân Anh.
“Will,” Charlotte nghiêm nghị nói. “Có lẽ em nên kể cho anh Scott đây nghe chuyện em thấy ở Whitechapel tối qua.” Ngạc nhiên thay, Will ngoan ngoãn nghe theo, và rất hạn chế đưa lời châm biếm. Suốt quá trình ấy, Scott quan sát Will qua vành tách. Mắt anh ta mang màu xanh rất nhạt, gần như ngả sang sắc vàng.
“Xin lỗi nhé, chàng trai,” anh ta nói khi Will kể xong. “Tôi không hiểu sao chuyện này khiến ta phải họp gấp. Chúng ta đều biết rõ chuyện tụi ifrit lập sới hút sách, và tôi không thể sát sao mọi thành viên trong đàn từng giây từng phút. Nếu có kẻ chọn hưởng lạc...” Anh ta chồm tới gần hơn. “Cậu biết mắt cậu có màu hệt như cánh hoa păng-xê chứ? Không xanh hẳn, không tím hẳn. Tuyệt diệu.” Will mở to đôi mắt tuyệt diệu của mình và cười nhếch mép. “Tôi nghĩ chuyện họ nhắc tới Ông Chủ mới là điều khiến Charlotte quan ngại.”
“À.” Scott nhìn sang Charlotte. “Cô sợ tôi sẽ phản bội cô giống như de Quincey. Rằng tôi đang liên minh với Ông Chủ – mà này, chúng ta cứ gọi huỵch toẹt tên kẻ đó ra nhé? Mortmain – và tôi dung túng cho ông ta sử dụng người sói của mình làm chuyện dơ bẩn.” “Tôi nghĩ,” Charlotte ngập ngừng nói, “có lẽ cư dân Thế Giói Ngầm Luân Đôn cảm giác bị Học Viện phản bội sau chuyện với de Quincey. Cái chết của hắn...”
Scott chỉnh cái kính độc tròng. Cùng lúc đó, ánh sáng lóe dọc chiếc nhẫn anh ta đeo nơi ngón trỏ. Dòng chữ L’art pour lart(*) sáng lên. “Đây là điều bất ngờ hay ho nhất kể từ lần tôi khám phá ra nhà tắm hơi Thổ Nhĩ Kỳ trên phố Jermyn. Tôi ghét de Quincey. Mọi thớ thịt trên người tôi đều căm thù hắn.” (*) Tiếng Pháp, nghĩa là: Nghệ thuật vị nghệ thuật.
“Ừ thì Những Đứa Trẻ của Màn Đêm và Những Đứa Trẻ của Mặt Trăng vốn không...” “De Quincey từng giết một người sói,” Tessa đột ngột lên tiếng, ký ức của cô lẫn lộn với của Camille, và nhớ ra một đôi mắt vàng như mắt Scott. “Vì anh ta... thân thiết... với Camille Belcourt.”
Woolsey Scott hiếu kỳ nhìn Tessa một lúc lâu. “Đó,” anh ta nói, “là anh trai tôi. Anh ấy là sói đầu đàn tiền nhiệm, và tôi thừa kế vị trí đó. Thường thì một người sói phải giết sói đầu đàn cũ để giành vị trí đó. Trong trường hợp của tôi, đàn bỏ phiếu, và trách nhiệm trả thù cho anh trai tôi được đặt lên vai tôi. Chỉ có điều giờ thì...” Anh ta vung bàn tay đẹp lên. “Các vị đã xử de Quincey giùm tôi. Các vị không hiểu tôi biết ơn thế nào đâu.” Anh ta nghiêng đầu sang bên. “Hắn chết tử tế chứ?” “Hắn gào thét đến những phút cuối cùng.” Sự thẳng thừng của Charlotte làm Tessa giật mình.
“Rất tốt.” Scott đặt chén trà xuống. “Vì thế tôi nợ cô. Tôi sẽ nói cho cô biết điều mình biết, dù không nhiều. Vài ngày trưóc Mortmain có gặp tôi, muốn tôi cùng tham dự câu lạc bộ Xứ Quỷ. Tôi từ chối vì de Quincey đã là thành viên rồi, mà tôi thì không muốn tham gia một câu lạc bộ có mặt hắn. Mortmain bảo sẽ dành một vị trí cho tôi nếu tôi đổi ý...” “Ông ta có cho anh biết mục đích của mình không?” Will ngắt lời. “Mục đích tối thượng của câu lạc bộ ấy?”
“Tiêu diệt toàn bộ Thợ Săn Bóng Tối,” Scott nói. “Chắc mọi người biết cả rồi. Đó không phải câu lạc bộ sinh cảnh đâu nhé.” “Chúng tôi nghĩ ông ta ôm thù,” Charlotte nói, “với Clave. Thợ Săn Bóng Tối đã giết bố mẹ ông ta. Họ là pháp sư, chuyên nghiên cứu nghệ thuật hắc ám.”
“Thù thì không hẳn, mà định kiến thì đúng hơn,” Scott nói. “Một ám ảnh. Ông ta muốn tận mắt nhìn giống nòi các vị bị quét sạch, nhưng có vẻ ông ta muốn bắt đầu kế hoạch từ Anh. Một kẻ điên kiên nhẫn, biết tính đường đi nước bước. Loại tệ lậu nhất.” Anh ta ngả người ra ghế và thở dài. “Tôi có biết rằng một nhóm người sói trẻ chưa gia nhập đàn nào, đang làm một vài việc bí mật và được trả rất hậu. Họ cạnh khóe với các sói trong đàn và gây thù chuốc oán nhiều lắm lắm. Nhưng tôi không biết gì về thuốc phiện.” “Thứ thuốc đó giúp họ làm việc cho ông ta cả ngày lẫn đêm, tới khi họ kiệt sức hoặc bị nó giết chết,” Will nói. “Và không có cách nào để cai nghiện. Nó là thứ chết người.”
Đôi mắt xanh-vàng của người sói nhìn anh. “Thứ ngân phiến đó là thứ James Carstairs bạn cậu nghiện đúng không? Và cậu ta vẫn sống.” “Jem còn sống là vì cậu ấy là Thợ Săn Bóng Tối, và vì cậu ấy dùng liều lượng ít nhất có thể, ít thường xuyên nhất có thể. Và kể cả vậy thì rồi cũng có ngày nó giết chết cậu ấy.” Giọng Will đều đều không cảm xúc. “Có bỏ thuốc thì cậu ấy cũng chết.”
“Chà chà,” người sói hớn hở. “Tôi mong việc Ông Chủ mua một lượng lớn thuốc đó không dẫn tới tình trạng khan hàng.” Will trắng bệch. Rõ ràng anh chưa từng nghĩ tới việc đó. Tessa quay sang Will, nhưng anh đã đứng lên, đi ra cửa. Cửa đóng sầm lại.
Charlotte nhíu mày. “Chúa ơi, cậu ấy lại tới Whitechapel rồi,” chị nói. “Có cần thiết thế không, Woolsey? Tôi nghĩ anh vừa dọa chàng trai tội nghiệp ấy, có lẽ chẳng vì lý do gì.” “Nhìn xa một chút không chết ai,” Scott nói. “Tôi cứ nghĩ anh trai mình sẽ sống mãi, thế rồi de Quincey giết anh ấy.”
“De Quincey và Ông Chủ là hai kẻ... tàn nhẫn,” Charlotte nói. “Nếu có anh giúp chúng tôi...” “Tình cảnh hiện giờ thê thảm quá,” Scott nhận xét. “Không may là đám người sói không phải thành viên đàn tôi thì không thuộc trách nhiệm của tôi.”
“Nếu anh cho người đi thăm dò thì tốt quá, anh Scott. Bất kỳ thông tin nào về nơi họ làm việc và việc họ đang làm đều vô cùng quý giá. Clave sẽ rất biết ơn.” “Ôi, Clave,” Scott nói như chán lắm rồi. “Được thôi. Giờ thì Charlotte này, hãy nói về bản thân cô đi.”
“Ôi, tôi thì có gì đâu,” Charlotte nói, và – Tessa chắc chắn – cố tình dộng mạnh ấm trà xuống. Nó nện đánh choang xuống bàn, khiến nước nóng bắn tóe ra. Scott hét và nhảy dựng dậy, kéo cái khăn quàng khỏi vòng nguy hiểm. Charlotte đứng dậy, chặc lưỡi. “Ôi Woolsey thân mến,” chị nói và đặt tay lên cánh tay anh ta, “Anh giúp được chúng tôi nhiều lắm. Để tôi đưa anh đi thăm thú nhé. Học Viện Bombay vừa gửi cho chúng tôi một con dao keris cổ mà tôi muốn cho anh xem lắm lắm...”.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
319 chương
501 chương
149 chương
114 chương
22 chương