Xuyên vào câu chuyện trong sách 2
Chương 41 : niềm an ủi
Cô Branwell thân mến,
Hẳn cô sẽ rất ngạc nhiên khi sớm nhận được thư của tôi sau khi tôi rời Luân Đôn, nhưng mặc cho chốn đồng quê yên ả, cuộc sống nơi đây vẫn tiếp diễn, và tôi nghĩ tốt nhất nên cho cô hay những tiến triển. Thời tiết ở đây vẫn ổn, cho phép tôi dành nhiều thời gian khám phá vùng quê, nhất là khu quanh trang viên Ravenscar, đó quả là một tòa nhà cổ kính. Có vẻ chỉ có gia đình Herondale sống tại đó: người cha, Edmund; người mẹ; và cô con gái út Cecily đã gần mười lăm và rất giống người anh trai ở cái tính hiếu động, phong thái và vẻ bề ngoài. Giờ tôi sẽ thông báo những chuyện tôi biết được cho tới thời điểm này.
Ravenscar tọa lạc gần một ngôi làng nhỏ. Tôi trọ tại lữ quán Thiên Nga Đen, trong vai một quý ông đang có hứng tìm một mảnh đất trong vùng. Người dân nơi đây rất cởi mở, và khi họ không chịu nói thì một vài phép thuyết phục sẽ giúp tôi giải quyết vấn đề. Có vẻ nhà Herondale không mấy giao du với người trong làng. Dù vậy, hoặc cũng có thể là vì vậy mà người ta thích tám chuyện về họ. Có vẻ họ không sở hữu trang viên Ravenscar, mà chỉ đang trông nom nó thay người chủ thực sự – Axel Mortmain, tất nhiên. Người ở đây chỉ biết Mortmain là một doanh nhân giàu có đã mua trang viên chốn quê mùa này nhưng lại chẳng mấy khi ghé thăm; tôi không thấy có ai nhắc tới mối quan hệ của ông ta với vợ chồng nhà Shade, và người ta có vẻ đã quên mất hai người này từ đời tám hoánh nào rồi. Nhưng nhà Herondale lại khiến dân làng tò mò. Người ta biết vợ chồng Herondale có một đứa con chết yểu, và Edmund, người tôi từng biết, vì thế mà bê tha rượu chè cờ bạc; nói cho ngay, ông ta đã nướng cả ngôi nhà tại Wales vào chiếu bạc, nhưng may thay giữa lúc cùng đường, họ được chủ nhân ngôi nhà ở Yorkshire này đề nghị về ở. Chuyện xảy ra hai năm trước.
Chiều nay, lúc đi xác nhận thông tin, khi đang quan sát trang viên từ đằng xa, tôi giật mình khi thấy một cô gái xuất hiện. Tôi nhận ra cô ấy là ai ngay. Tôi thấy cô ấy ra vào ngôi nhà, và như tôi đã nói, cô ấy rất giống người anh Will. Cô ấy đi tới, thẳng thừng hỏi vì sao tôi do thám gia đình cô ấy. Cô ấy không có vẻ giận mà như đang mong chờ. “Anh trai tôi nhờ anh tới hả?” Cô ấy hỏi. “Anh trai tôi có nhắn gì không?” Tôi nghe mà lòng quặn thắt, nhưng tôi nắm rõ Luật và chỉ có thể nói rằng anh cô ấy vẫn ổn và muốn được biết họ vẫn bình an. Nghe tới đó cô ấy nổi giận và nói rằng nếu Will muốn biết gia đình có bình an hay không thì tự về mà xem. Cô ấy cũng bảo ông Herondale ra nông nỗi này không phải vì cái chết của chị cô ấy (cô có biết người này không), mà do chuyện Will bỏ nhà ra đi. Muốn báo tin này cho cậu Herondale hay không là tùy ở cô, vì có vẻ tin này hại nhiều hơn là lợi.
Khi tôi hỏi về Mortmain, cô ấy cởi mở kể cho tôi nghe – ông ta là một người bạn của gia đình, đã tới đề nghị họ về sống ở đây khi họ trong cảnh trắng tay. Nghe cô ấy nói, tôi bắt đầu hiểu Mortmain nghĩ gì. Ông ta biết Luật nghiêm cấm Nephilim can thiệp vào chuyện của những Thợ Săn Bóng Tối đã ly khai Clave, và vì thế người ta sẽ không chõ mũi vào trang viên Ravenscar, ông ta cũng biết khi nhà Herondale sống ở đây thì họ phải sử dụng vật dụng trong nhà, và ta sẽ không thể dùng những thứ đó để lần ra tung tích ông ta. Cuối cùng, ông ta biết thao túng gia đình Herondale là thao túng được Will. Ông ta có muốn thao túng Will không? Có lẽ không phải ngay lúc này, nhưng sẽ có lúc ông ta muốn, và khi đó, ông ta sẽ làm được ngay. Ông ta là kiểu người phòng tính xa xôi, và những người như thế rất nguy hiểm. Nếu tôi là cô, tôi sẽ trấn an cậu Will rằng gia đình cậu ấy vẫn an ổn và tôi đang theo dõi họ; tránh nói với cậu ấy về Mortmain tới khi tôi có thêm thông thin. Qua những gì tôi moi được từ Cecily, nhà Herondale không biết Mortmain hiện ở đâu. Cô ấy nói ông ta đang ở Thượng Hải, và họ từng có lần nhận được thư gửi từ công ty ông ta ở đó, trên có dán những con tem kỳ lạ. Nhưng theo như tôi biết thì Học Viện Thượng Hải đoan chắc ông ta không có mặt tại đó.
Tôi đã bảo cô Herondale rằng anh trai rất nhớ cô ấy; đó là điều nhỏ nhất tôi có thể làm. Cô ấy có vẻ vui. Chắc tôi sẽ ở lại đây thêm một thời gian nữa; tôi bắt đầu tò mò về nguyên do nỗi bất hạnh của nhà Herondale lại móc nối với kế hoạch của Mortmain rồi đấy. Mặt đất xanh rì yên ả của vùng quê Yorkshire vẫn che giấu nhiều bí mật, và tôi nhất định sẽ khám phá ra. Ragnor Fell
Charlotte đọc thư hai lần để nhớ toàn bộ nội dung, rồi gấp nhỏ, ném vào lò sưởi phòng khách. Chị mệt mỏi dựa vào bệ lò sưởi, quan sát ngọn lửa nuốt trọn mẩu giấy. Chị không chắc mình ngạc nhiên, phiền muộn, hay đơn giản là mệt lả vì nội dung thư. Cố tìm Mortmain chẳng khác nào với tay cố đập một con nhện, khiến bạn chỉ vướng vào đám mạng nhện nhớp nhúa. Và Will – chị ghét phải nói chuyện này cho Will. Chị đờ đẫn nhìn ngọn lửa. Thi thoảng chị nghĩ Will được Thiên Thần gửi tới đặc biệt để thử thách lòng kiên nhẫn của chị. Will cay độc, miệng lưỡi sắc bén như ngọn roi, và mọi nỗ lực chứng tỏ tình yêu thương của chị chỉ đổi lấy những lời nói nanh nọc của Will. Nhưng khi nhìn Will, chị vẫn thấy cậu bé mười hai tuổi chui trong góc phòng, hai tay bịt chặt tai khi bố mẹ Will từ thềm nhà bên dưới gọi vọng lên, van xin Will đi ra, trở về với họ.
Chị đã quỳ bên Will sau khi vợ chồng Herondale rời đi. Chị nhớ Will đã ngẩng mặt nhìn chị – gương mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo và cương quyết, với đôi mắt xanh lam và hàng lông mi đen; hồi đó trông Will dễ thương như một cô bé gái, gầy gò và mong manh, nhưng đó là trước khi Will lao mình vào khóa huấn luyện Thợ Săn Bóng Tối và chỉ trong hai năm, những nét mong manh đã biến mất, thay vào đó là cơ bắp, sẹo và Ấn Ký. Hồi đó chị đã nắm tay Will, và Will kệ nó nằm trong đó như một vật chết. Will đã cắn môi dưới, dù có vẻ không hề để ý, và máu đã chảy xuống cằm, nhỏ xuống áo. Charlotte, chị sẽ nói với em chứ? Chị sẽ nói cho em biết nếu có chuyện gì xảy ra với họ? Will, chị không thể.
Em biết Luật. Em chỉ muốn biết họ còn sống. Mắt Will như van lơn. Charlotte, làm ơn. “Charlotte ơi?”
Chị thôi nhìn ngọn lửa. Jem đang đứng ở ngưỡng cửa phòng khách. Charlotte, vẫn rối trong mạng nhện của quá khứ, chớp mắt nhìn Jem. Khi Jem từ Thượng Hải tới đây, tóc và mắt Jem đen như mực. Qua thời gian, chúng ngả bạc như đồng bị ôxi hóa thành gỉ đồng khi thuốc phiện ngấm vào máu thịt, thay đổi Jem, chậm rãi giết chết Jem. “James,” chị nói. “Muộn rồi nhỉ?”
“Mười một giờ rồi.” Jem nghiêng đầu nhìn chị. “Chị ổn không? Chị trông như tâm trí ở tận đẩu tận đâu vậy.” “Không, chị chỉ...” Chị vung tay qua loa. “Do chuyện Mortmain ấy mà.”
“Em có chuyện muốn hỏi,” Jem vừa nói vừa tiến sâu hơn vào phòng khách và hạ giọng. “Không phải hoàn toàn không liên quan. Hôm nay trong buổi tập, Gabriel có nói...” “Em ở đó?”
Jem lắc đầu. “Sophie kể. Cô ấy không hay đưa chuyện, nhưng cô ấy lo lắng quá và em không thể trách được. Gabriel nói rằng cậu của anh ta tự tử và do chuyện ấy mà mẹ anh ta chết vì quá đau lòng, tất cả là vì... vì bố chị.” “Bố chị?” Charlotte bối rối.
“Rõ ràng cậu của Gabriel, Silas, đã phạm luật và bị bố chị phát hiện. Ông đã tố cáo lên Clave. Vì xấu hổ mà người này tự tử, còn bà Lightwood chết vì buồn. Trích nguyên văn lời Gabriel thì Nhà Fairchild chẳng quan tâm tới ai trừ bản thân họ và Luật!’” “Còn em kể là vì...?”
“Em muốn biết có thật thế không,” Jem nói. “Và nếu quả là vậy, có lẽ chúng ta nên thông báo với Quan Chấp Chính rằng động cơ giành Học Viện của Benedict là vì tư thù, chứ không phải vì ước nguyện vô tư rằng ông ta sẽ điều hành nó tốt hơn.” “Chuyện không đúng. Không thể như vậy.” Charlotte lắc đầu. “Silas Lightwood đúng là đã tự tử – ông ta yêu parabatai của mình – nhưng không phải vì bố chị báo cáo Clave. Clave biết chuyện đó qua thư tuyệt mệnh của Silas. Nói cho ngay, bố Silas còn nhờ bố chị viết điếu văn cho Silas cơ mà. Thế có giống hành động của một người trách bố chị vì cái chết của con trai mình không?”
Mắt Jem thẫm lại. “Hay đây.” “Em nghĩ Gabriel bịa chuyện, hay em nghĩ bố cậu ta nói dối để...”
Charlotte không nói được hết câu. Jem đột ngột gập đôi người như thể bị đấm vào bụng, và ho khùng khục đến độ đôi vai gầy run lên bần bật. Máu phun tóe lên tay áo vét khi Jem đưa tay che mặt. “Jem...” Charlotte dợm bước tới với tay chìa ra, nhưng Jem đã lảo đảo đứng lên và tránh, giơ tay như để ngăn chị.
“Em ổn,” Jem thở hổn hển. “Em ổn.” Đoạn, anh đưa tay lên lau máu trên mặt. “Làm ơn mà, Charlotte.” Anh buồn bã nói khi chị tiến tới. “Đừng.” Charlotte dừng lại mà tim đau nhói. “Không có cách gì...”
“Chị biết là vô phương rồi mà.” Jem buông tay, máu trên tay áo như một lời buộc tội, và nở nụ cười tươi nhất. “Charlotte thân mến,” anh nói. “Chị luôn là người chị tuyệt vời nhất mà em hằng mong muốn. Chị biết, phải không?” Charlotte chỉ nhìn Jem, miệng hé mở. Câu nói ấy nghe như lời tạm biệt, và chị không dám đáp lại. Jem nhẹ nhàng quay người rời phòng. Chị nhìn Jem rời đi, tự nhủ mình rằng câu nói ấy chẳng có ý nghĩa gì, rằng sức khỏe của Jem không hề xấu đi, rằng Jem vẫn còn thời gian. Chị yêu quý Jem cũng như yêu quý Will – chị không thể nào không yêu thương hai đứa – và nghĩ tới mất Jem làm chị tan nát cõi lòng. Không chỉ cho sự mất mát của riêng chị, mà cho Will nữa. Nếu Jem đi sang thế giới bên kia, chị có cảm giác Jem sẽ mang theo toàn bộ nhân tính còn sót lại của Will theo.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
319 chương
501 chương
149 chương
114 chương
22 chương