Xuyên vào câu chuyện trong sách 2

Chương 39 : chương 10.3

“Tessa!” Cô đang đi theo hành lang thì nghe Will gọi với theo. Cô quay lại và thấy anh đang sải bước về hướng mình, với một nụ cười tươi tắn trên môi. Những lời tiếp theo của cô làm nụ cười đó mất tăm mất tích. “Sao anh đi theo em? Will, anh không nên bỏ họ lại với nhau! Anh phải trở lại phòng tập ngay.” Will đứng lại. “Vì sao?” Tessa giơ tay lên trời. “Sao cánh đàn ông vô tâm thế chứ? Gideon có cảm tình với Sophie...” “Với Sophie á?” “Cô ấy rất xinh đẹp,” Tessa cáu. “Anh là đồ ngốc nếu không nhận ra cách Gideon nhìn Sophie, nhưng em không muốn Sophie bị anh ta lợi dụng. Cuộc đời Sophie đã nhiều thăng trầm lắm rồi – và hơn nữa, nếu anh đi cùng em, Gabriel sẽ không nói chuyện với em. Anh biết mà.” Will lầm bầm gì đó và nắm cổ tay cô. “Đây. Đi cùng anh.” Hơi ấm từ da anh truyền dọc theo cánh tay cô. Anh lôi cô vào phòng khách và tới bên ô cửa sổ lớn nhìn xuống sân. Anh thả tay cô để cô kịp ngó đầu ra thấy xe ngựa nhà Lightwood đang điên cuồng phóng trên khoảng sân lát đá và vọt qua cổng. “Đó,” Will nói. “Đằng nào Gabriel cũng đi mất, trừ khi em muốn đuổi theo xe ngựa. Còn Sophie lý trí lắm. Cô ấy sẽ không để Gideon Lightwood lợi dụng mình đâu. Hơn nữa, độ quyến rũ của anh ta chỉ ngang cái thùng thư ấy mà.” Tessa bật cười, và bản thân cô cũng bất ngờ trước điều đó. Cô đưa tay che miệng, nhưng đã quá trễ; cô đã cười, và hơi ngả vào cửa sổ. Will nhìn cô, đôi mắt xanh lộ ý hỏi, miệng bắt đầu cong lên thành một nụ cười. “Chắc anh vui tính hơn anh tưởng. Và vì thế mà anh rất vui tính.” “Em không cười anh,” cô nói giữa tiếng cười khúc khích. “Chỉ là... Ôi! Vẻ mặt Gabriel lúc bị Sophie tát ấy. Ôi chúa thần ơi.” Cô vuốt tóc khỏi mặt và nói, “Thật tự em không nên cười. Một phần lý do anh ta xấu tính thế là do bị anh chọc tức. Em đáng ra nên giận anh mới phải.” “Ồ, nên à,” Will nói và tới ngồi xuống một cái ghế gần lò sưởi, duỗi đôi chân dài về phía ngọn lửa. Như mọi căn phòng ở Anh, Tessa nghĩ, nơi này lạnh cóng trừ chỗ trước lò sưởi. Với vị trí trước mặt nóng bỏng còn sau lưng lạnh cóng, người ngồi ở đó chẳng khác nào con gà tây nướng hỏng. “Không một câu nào có từ ‘nên’ mà hay hết. Tôi đáng ra nên trả tiền rượu; giờ họ sắp đánh gãy chân tôi rồi. Tôi không nên gạ gẫm vợ bạn; giờ lúc nào cô ấy cũng nhèo nhẽo bám lấy tôi. Tôi nên...” “Anh nên...” Tessa nhẹ nhàng nói, “nghĩ xem chuyện anh làm tác động tới Jem ra sao.” Will ngả đầu dựa vào lớp vải da bọc ghế và nhìn cô. Anh trông ngái ngủ, mệt mỏi và đẹp đẽ. Anh có thể là hình mẫu cho một bức vẽ thần Apollo của một họa sĩ nào đó trong hội Tiền-Raphael(*). “Giờ chúng ta sẽ nói chuyện nghiêm túc hả, Tess?” Gọng anh vẫn mang ý cười đùa nhưng sắc nhọn, như con dao bằng vàng có lưỡi thép sắc như dao cạo. (*) Hội huynh đệ Tiền–Raphael là một nhóm gồm các họa sĩ, nhà thơ, nhà phê bình người Anh, được thành lập năm 1848 bởi William Holman Hunt, John Everett Millais và Dante Gabriel Rossetti. Sau đó, William Michael Rossetti, James Collinson, Frederic George Stephens và Thomas Woolner tham gia, hình thành nên nhóm bảy thành viên của hội huynh đệ này. Họ muốn phục hưng phong cách của các họa sĩ trước thời họa sĩ và kiến trúc sư Raphael của Ý (1483– 1520). Tessa tới ngồi xuống cái ghế bành đối diện. “Anh không lo Jem giận anh à? Anh ấy là parabatai của anh. Và anh ấy là Jem. Anh ấy chưa từng nổi giận.” “Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cậu ấy giận anh,” Will nói, “kiên nhẫn như thánh vậy chẳng tốt cho ai hết.” “Đừng chế giễu Jem,” Tessa phát bực. “Anh có chế giễu gì đâu, Tess.” “Jem luôn tốt với anh. Anh ấy luôn tử tế. Chuyện anh ấy đấm anh tối qua chỉ chứng tỏ khả năng đẩy thánh thần tới nước phát rồ của anh mà thôi.” “Jem đấm anh sao?” Will đưa tay lên má, có vẻ ngạc nhiên. “Anh phải thừa nhận, tối qua anh chẳng nhớ được mấy. Anh chỉ biết hai người đánh thức anh, dù anh muốn ngủ lắm lắm. Anh nhớ Jem quát anh còn em đỡ anh. Anh biết đó là em. Người em luôn có mùi oải hương.” Tessa lờ đi. “Ờ, Jem đã đánh anh. Đáng đời.” “Bằng vẻ mặt em thì có vẻ em khinh miệt anh lắm – giống hệt vẻ mặt Raziel trong mọi bức vẽ, như thể ngài coi thường chúng ta. Nói cho anh biết, hỡi thiên thần khinh miệt, anh đã làm gì để đáng bị James đấm vào mặt?” Tessa tìm lời, nhưng chúng tìm cách trốn cô; cô chuyển sang ngôn ngữ chung của mình và Will – thơ ca. “Anh biết không, Donne nói gì trong bài luận nhỉ...” “‘Hãy trao tự do cho đôi tay tôi’ ấy hả?” Will nhìn cô và nhắc bài. “Em đang muốn nói bài luận rằng không ai là một hòn đảo đơn độc cơ. Mọi chuyện anh làm đều ảnh hưởng tới người khác. Nhưng anh chưa từng nghĩ về chuyện dó. Anh cư xử như thể anh sống... sống trên một đảo Will nào đó, và mọi hành động của anh đều không để lại hậu quả. Nhưng có đó.” “Sao chuyện anh tới chốn lạc thú của cánh pháp sư lại ảnh hưởng tới Jem?” Will hỏi. “Anh đoán cậu ấy đã đến và lôi anh ra, nhưng hồi trước cậu ấy còn làm những việc nguy hiểm hơn vì anh. Bọn anh bảo vệ nhau...” “Không, anh không hề,” Tessa bực bội hét toáng lên. “Anh nghĩ Jem quan tâm tới chuyện nguy hiểm hay không à? Anh nghĩ là có hay không nào? Cuộc đời anh ấy bị thứ thuốc đó, thứ ngân phiến đó, phá hỏng thế mà anh còn tới sới và chơi thuốc như thể chẳng sao hết, như thế nó chỉ là trò chơi của anh. Jem phải sử dụng thứ quỷ tha ma bắt đó mỗi ngày để giữ mạng, nhưng cũng cùng lúc đó nó giết dần giết mòn Jem. Anh ấy ghét phải phụ thuộc vào nó. Anh ấy không thể tự mình đi mua; anh ấy nhờ anh.” Will định phản đối, nhưng Tessa giơ tay. “Và rồi anh phi tới Whitechapel, ném tiền cho đám người làm ra thứ thuốc khiến những kẻ khác nghiện ngập, như thể với anh, đó là một dạng kỳ nghỉ mát trên u châu lục địa. Anh nghĩ gì thế hả?” “Nhưng nó chẳng liên quan gì tới Jem hết...” “Anh không nghĩ cho anh ấy,” Tessa nói. “Nhưng anh cứ nghĩ mà xem. Anh không hiểu rằng Jem đang cho rằng anh đang đùa cợt với thứ lấy mạng anh ấy sao? Anh đáng ra phải là một người anh em của Jem.” Gương mặt Will đã trắng bệch. “Jem không thể nào nghĩ như thế.” “Anh ấy nghĩ vậy đấy,” cô nói. “Jem hiểu anh không quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Nhưng em cho rằng Jem luôn tin anh quan tâm tới suy nghĩ của anh ấy. Cảm giác của anh ấy.” Will nhoài người trên ghế. Lửa hắt những cái bóng kỳ dị lên da anh, làm sẫm vết bầm trên má thành màu đen. “Anh có quan tâm tới suy nghĩ của người khác chứ,” anh nói nghiêm túc đáng ngạc nhiên, mắt đau đáu nhìn ngọn lửa. “Anh chỉ nghĩ có bấy nhiêu đó thôi: những người khác nghĩ gì về anh, họ cảm thấy ra sao về anh, và anh thấy họ thế nào; điều ấy khiến anh phát điên. Anh muốn trốn chạy...” “Anh không thật lòng lồi. Will Herondale, quan tâm tới suy nghĩ của người khác về mình ư?” Tessa cố nói sao cho nhẹ nhàng nhất. Vẻ mặt anh khiến cô giật mình. Gương mặt anh không hề giấu giếm gì, như thể anh đang rối trong suy nghĩ rằng anh rất muốn được tâm sự nhưng lại không dám. Đây là chàng trai đã lấy những lá thư riêng tư của mình và giấu trong phòng, cô nghĩ, nhưng cô không giận nổi. Cô đã nghĩ mình sẽ nổi giận khi gặp lại anh, nhưng cô không giận, chỉ bối rối và băn khoăn. Hẳn ý định của những người không phải Will khi đọc những lá thư đó là để thỏa trí tò mò nhỉ? Gương mặt và giọng nói anh mang nét gì đó non nớt. “Tessa,” anh nói. “Anh chỉ nghĩ có thế. Anh chưa từng có lúc nào nhìn em mà không nghĩ xem em cảm nhận thế nào về anh, và sợ rằng...” Anh ngừng lại khi cửa phòng khách mở ra và Charlotte bước vào, theo sau là một người đàn ông cao ráo tóc vàng sáng như màu hoa hướng dương dưới trời chập tối. Will vội quay đi, gương mặt cau lại. Tessa nhìn anh. Anh vừa định nói gì nhỉ? “Ồ!” Charlotte rõ ràng giật mình khi thấy hai người họ. “Tessa, Will... chị không biết hai em đang ở đây.” Tay Will nắm chặt xuôi người, mặt ẩn trong bóng tối, nhưng giọng đều đều đáp, “Bọn em ngồi sưởi ấm thôi ấy mà. Những phòng khác lạnh như nước đá vậy.” Tessa đứng lên. “Bọn em đi đây...” “Will Herondale, rất mừng được gặp cậu. Và Tessa Gray!” Người đàn ông tóc vàng rời khỏi vị trí bên Charlotte và tiến về phía Tessa, vui vẻ rạng rỡ như thể biết cô. “Người Biến Hình, phải không? Rất hân hạnh được gặp cô. Tôi tò mò về cô lắm!” Charlotte thở dài. “Anh Woolsey Scott, đây là cô Tessa Gray. Tessa, đây là anh Woolsey Scott, là sói đầu đàn Luân Đôn, và một người bạn lâu năm của Clave.”