Xuyên vào câu chuyện trong sách 2

Chương 38 : chương 10.2

Will đã đúng. Sự hiện diện của anh trong buổi học dường như ít ra cũng chọc cho Gabriel nổi quạu, nhưng Gideon vẫn dửng dưng lạnh nhạt như mọi khi. Will ngồi trên băng ghế thấp kê dọc một bức tường và ăn táo, đôi chân dài duỗi thẳng ra trước, thi thoảng lại đưa ra lời khuyên mà Gideon sẽ lờ đi, còn Gabriel nghe lại như bị thụi một phát vào ngực. “Cậu ta có nhất thiết phải ở đây không?” Gabriel càu nhàu với Tessa vào lần thứ hai anh suýt làm rơi dao lúc đưa cho cô. Anh ta đặt một tay lên vai cô, chỉ cô đích ngắm – một vòng tròn đen vẽ trên tường. Cô biết anh ta muốn cô nhắm tới Will hơn nhiều. “Cô không thể bảo cậu ta đi chỗ khác được à?” “Sao tôi phải bảo chứ?” Tessa hỏi. “Will là bạn tôi, còn anh lại là người tôi không ưa.” Cô phi dao. Nó trật mục tiêu mất chục phân, cắm vào phần tường sát sàn. “Sai rồi, cô vẫn chúc mũi dao xuống nhiều quá – và cô nói không ưa tôi nghĩa là sao?” Gabriel vừa hỏi vừa đưa cô một con dao khác như thể theo phản xạ, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra khá ngạc nhiên. “À,” Tessa nói và ngắm mục tiêu dọc theo sống dao, “anh cư xử như thể anh không ưa tôi. Đúng ra, anh tỏ ra ghét tất cả chúng tôi.” “Không hề,” Gabriel nói. “Tôi chỉ ghét cậu ta.” Anh ta chỉ Will. “Ôi cho tôi xin,” Will nói và cắn một miếng táo nữa. “Do tôi điển trai hơn anh hả?” “Cả hai im ngay,” Gideon hét ầm lên từ phía kia phòng. “Chúng tôi tới đây huấn luyện, chứ không phải để cãi nhau về mấy chuyện bất đồng trẻ con.” “Trẻ con á?” Gabriel cự nự. “Cậu ta bẻ gãy tay em.” Will lại cắn miếng táo nữa. “Không thể tin nổi là anh vẫn cay cú vụ đó.” Tessa phi dao. Lần này cô phi tốt hơn. Nó găm trong vòng tròn đen, nhưng không phải ở chính giữa. Gabriel nhìn quanh tìm một con dao khác và vì không tìm được, anh ta liền thở dài bực bội. “Khi mà gia đình tôi điều hành Học Viện,” anh ta nói và lên giọng cho Will nghe thấy, “phòng tập sẽ được dọn dẹp sạch sẽ và trang bị tiện nghi hơn.” Tessa bực bội nhìn Gabriel. “Thế này mà anh còn hỏi vì sao tôi không ưa anh à?” Gương mặt đẹp của Gabriel nhăn lại tỏ vẻ khinh khỉnh trông xấu xí vô cùng. “Tôi không hiểu chuyện đó liên quan gì tới cô, thưa pháp sư bé nhỏ; Học Viện này không phải nhà của cô. Cô không thuộc về nơi đây. Tin tôi đi, cô nên cuốn gói khi gia đình tôi điều hành nơi này; chúng tôi có thể tìm cách sử dụng... tài năng của cô. Biết tận dụng nó sẽ giúp cô kiếm bộn tiền. Cô có thể sống ở bất kỳ nơi nào cô thích. Và Charlotte có thể đi điều hành Học Viện York, nơi chị ta bớt phá hoại hơn.” Giờ Will ngồi thẳng, quên luôn quả táo. Gideon và Sophie cũng dừng luyện tập và lắng nghe cuộc nói chuyện – Gideon tỏ vẻ thận trọng đề phòng, còn Sophie trợn trừng mắt. “Nếu anh không để ý,” Will nói, “tôi xin nhắc anh rằng đã có người điều hành Học Viện York rồi.” “Aloysius Starkweather già mốc ra rồi,” Gabriel phẩy tay bỏ qua Will. “Và ông ta không có con cháu để cầu xin Quan Chấp Chính bổ nhiệm thay thế mình. Sau chuyện với cô cháu gái, con trai và con dâu ông ta đã cuốn gói tới Idris. Họ sẽ không quay về vì thương ông già hay vì tiền.” “Cô cháu gái ông ấy làm sao?” Tessa hỏi, và nhớ lại bức chân dung cô bé có vẻ ốm yếu treo trên cầu thang Học Viện York. “Chỉ sống đến năm mười tuổi gì đó,” Gabriel nói. “Lúc nào cũng ốm đau dặt dẹo, và trong lần nhận Ấn Ký đầu tiên... Ờ, chắc con nhỏ không được huấn luyện tốt. Nó đã hóa điên, trở thành Kẻ Lầm Đường, rồi chết. Cú sốc đó giết chết bà vợ già của Starkweather, còn lũ con ông ta bỏ đi tới Idris. Nếu để Charlotte thay thế ông ta chắc cũng chẳng mấy rắc rối. Quan Chấp Chính chắc chẳng thấy điểm gì tốt ở ông ta – quá bảo thủ mà.” Tessa bối rối nhìn Gabriel. Giọng anh ta hững hờ cực kỳ khi kể chuyện nhà Starkweather, như thể đó là một câu chuyện thần tiên. Và cô... cô không muốn thương hại ông già có đôi mắt ranh, sở hữu căn phòng khốn kiếp chứa đầy di vật của các cư dân Thế Giới Ngầm quá cố, nhưng cô không ngăn được mình. Cô đẩy Aloysius Starkweather ra khỏi tâm trí. “Charlotte điều hành Học Viện này,” cô nói. “Và bố anh không thể cướp nó khỏi chị ấy.” “Chị ta đáng bị người khác cướp mất nó.” Will ném lõi táo lên trời, cùng lúc rút dao khỏi thắt lưng và phi. Con dao cùng quả táo bay vèo qua phòng, cắm phập vào chỗ tường ngay sau đầu Gabriel, con dao xuyên ngọt qua lõi táo và ngập lút cán. “Nhắc lại xem,” Will nói, “và tôi sẽ cho anh hết đường thấy ánh sáng ngay.” Gương mặt Gabriel cau lại. “Cậu không biết mình đang nói gì đâu.” Gideon bước lên một bước, tư thế của anh thể hiện rõ mồn một sự cảnh cáo. “Gabriel...” Nhưng người em trai không thèm nghe. “Cậu còn không biết ông thân sinh quý hóa của Charlotte nhà cậu đã làm gì với bố tôi, đúng không? Tôi mới biết vài ngày trước. Bố tôi cuối cùng cũng không kiềm được mà nói ra. Ông ấy đã bảo vệ nhà Fairchild tới tận phút đó.” “Bố cậu” Will ngờ vực. “Bảo vệ nhà Fairchild?” “Ông ấy cũng đang bảo vệ chúng tôi nữa.” Mấy tiếng của Gabriel líu cả vào nhau. “Cậu tôi – cậu Silas – là một trong những người bạn thân nhất của Granville Fairchild. Rồi cậu Silas phạm luật – chỉ một việc nhỏ xíu, một lỗi không đáng tố cáo – và bị ông Fairchild phát hiện. Ông ta chỉ quan tâm tới Luật, chứ không phải tình bạn, hay sự trung thành. Ông ta báo cáo thẳng lên Clave.” Gabriel lên giọng. “Cậu tôi tự tử vì nhục nhã, còn mẹ tôi buồn quá mà qua đời. Nhà Fairchild chẳng quan tâm tới ai trừ bản thân họ và Luật!” Căn phòng im lặng một lúc lâu; kể cả Will cũng không nói gì trong cơn giật mình kinh hãi. Cuối cùng chính Tessa lên tiếng, “Nhưng đó là lỗi của bố Charlotte. Không phải của Charlotte.” Gabriel mặt trắng bệch vì bực bội, đôi mắt xanh nổi bật trên nước da trắng. “Cô không hiểu,” anh ta bực bội nói. “Cô không phải Thợ Săn Bóng Tối. Chúng tôi có niềm tự hào gia tộc. Granville Fairchild muốn Học Viện thuộc về cô con gái, và Quan Chấp Chính đã chấp nguyện. Nhưng kể cả dù Fairchild đã chết, chúng tôi cũng vẫn có thể bôi tro trát trấu vào mặt ông ta. Người đời căm ghét ông ta – ghét tới nỗi không ai muốn lấy Charlotte và lão già Fairchild phải chi một khoản tiền cho nhà Branwell để lấy Henry cho Charlotte. Tất cả đều biết chuyện đó. Người ta thừa biết Henry không thật lòng yêu Charlotte. Sao anh ta có thể...” Một âm thanh nghe như tiếng đạn nổ vang lên, và Gabriel im bặt. Sophie đã tát thẳng tay. Nước da trắng của Gabriel bắt đầu ửng lên. Sophie chăm chăm nhìn anh ta, thở dốc, gương mặt mang nét ngờ vực như chính cô ấy cũng không tin nổi mình vừa làm gì. Tay Gabriel nắm chặt xuôi người, nhưng anh ta không nhúc nhích. Tessa biết anh ta không thể. Anh ta không thể đánh con gái, một cô gái còn không phải Thợ Săn Bóng Tối hay cư dân Thế Giới Ngầm. Cô gái ấy chỉ là một người phàm. Anh ta nhìn anh mình, nhưng Gideon chẳng tỏ thái độ gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt Gabriel và chậm rãi lắc đầu; nghẹn kêu một tiếng, Gabriel quay gót và đi thẳng khỏi phòng. “Sophie!” Tessa kêu lên và tới cạnh. “Chị ổn không?” Nhưng Sophie đang lo lắng nhìn Gideon. “Tôi xin lỗi, thưa anh,” chị nói. “Tôi rất tiếc... tôi nóng đầu và tôi...” “Một cú rất chuẩn,” Gideon bình tĩnh nói. “Tôi thấy cô rất chú tâm nghe tôi giảng.” Will đang ngồi thẳng trên ghế, đôi mắt tò mò và sáng rỡ. “Có phải thế không?” Anh nói. “Câu chuyện Gabriel vừa kể ấy?” Gideon nhún vai. “Gabriel tôn sùng bố chúng tôi,” Gideon nói. “Mọi điều Benedict nói với nó đều như một lời tuyên bố trang trọng. Tôi biết cậu tôi tự tử, nhưng không biết rõ trong hoàn cảnh thế nào, cho tới ngày đầu tiên chúng tôi trở về từ buổi huấn luyện hai cô đây. Bố tôi hỏi Học Viện được điều hành thế nào và tôi bảo khá ổn, không hề khác cách điều hành ở Học Viện Madrid. Chính xác hơn, tôi bảo tôi không thấy có bằng chứng nào cho thấy Charlotte chểnh mảng công việc. Thế là ông ấy liền kể câu chuyện kia.” “Xin mạn phép cho tôi hỏi,” Tessa nói, “cậu của anh đã làm gì?” “Silas à? Yêu parabatai của mình. Đó không phải một sai phạm nhỏ như Gabriel nói, mà là một lỗi tày trời. Mối quan hệ luyến ái giữa parabatai bị cấm đoán tuyệt đối. Nhưng kể cả những Thợ Săn Bóng Tối được huấn luyện tốt nhất cũng có thể bị tình cảm chi phối. Clave có thể sẽ chia rẽ hai người, nhưng Silas không chịu được điều đó. Chính vì thế mà cậu tự tử. Mẹ tôi giận và buồn lắm. Lời phó thác trước lúc lâm chung của bà là chúng tôi phải giành Học Viện từ tay người nhà Fairchild. Hồi mẹ chúng tôi mất, Gabriel còn nhỏ lắm – nó mới năm tuổi, vẫn còn hay nép bên váy mẹ – và tôi thấy có vẻ giờ có quá nhiều cảm xúc trong nó mà chính nó cũng chưa hiểu được. Còn tôi – tôi có cảm giác đổ lỗi của người cha lên đầu con trai mình.” “Hoặc con gái,” Will nói. Gideon nhìn anh và cười. Nụ cười không hề có ý ghét bỏ; đúng hơn, đó là vẻ của người hiểu Will, và hiểu lý do anh cư xử như bao lâu nay. “Vấn đề là có thể Gabriel sẽ không trở lại đây thêm lần nào nữa,” Gideon nói. “Sau chuyện này.” Sophie, sắc mặt vừa hồng hào lại đã tái bệch. “Cô Branwell sẽ giận lắm...” Tessa vỗ lưng cô ấy. “Tôi sẽ đuổi theo xin lỗi, Sophie. Chuyện sẽ ổn cả thôi.” Cô nghe Gideon gọi mình, nhưng cô đã rảo bước rời phòng. Cô ghét phải thừa nhận, nhưng cô hơi thông cảm cho Gabriel sau khi nghe Gideon kể chuyện. Bản thân cô cũng mất mẹ khi còn chẳng mấy nhớ hình dáng mẹ. Nếu có ai bảo mẹ cô có điều muốn phó thác trước lúc lâm chung, cô không nghĩ cô sẽ không làm gì trong khả năng để thực hiện di nguyện... dù di nguyện đó có gàn dở tới đâu.