Xuyên vào câu chuyện trong sách 2

Chương 37 : đức hạnh của thiên thần

“Chắc giờ tất cả đều biết,” Will lên tiếng trong bữa sáng hôm sau, “rằng tối qua tôi tới sới thuốc phiện.” Sáng nay thời tiết âm u. Trời xám xịt và mưa rả rích, không khí trong Học Viện cực kỳ nặng nề, như bị cả bầu trời đè lên. Sophie ra ra vào vào nhà bếp bưng theo những đĩa thức ăn nghi ngút khói, gương mặt xanh xao nhỏ nhắn của cô ấy lộ vẻ cau có; Jessamine mệt mỏi nằm dài bên tách trà; Charlotte trông mệt lử và khó ở sau một đêm thức trắng ở thư viện; còn Will thì mắt vằn tơ máu, và má bầm vì bị Jem đánh. Chỉ có Henry, một tay cầm tờ báo đang đọc một tay chọc món trứng, trông còn có vẻ có chút năng lượng. Tất cả đều nhận thấy sự vắng mặt của Jem. Sáng nay khi tỉnh giấc, Tessa đờ đẫn mất một lúc trong trạng thái lâng lâng sung sướng vì đầu óc chưa tỉnh táo, sự kiện tối hôm qua cô chỉ còn nhớ được chút ít. Rồi cô ngồi bật dậy, cảm giác kinh hốt ùa qua cô như một cơn sóng triều. Chẳng lẽ cô đã làm những chuyện đó với Jem? Giường của anh – tay anh vuốt ve cơ thể cô – thuốc đổ ra. Cô đưa tay chạm tóc. Tóc xổ tung trên vai cô vì bị Jem tháo tung ra. Ôi Chúa ơi, cô nghĩ. Mình làm chuyện đó thật rồi; đó là mình. Cô áp tay lên mắt, lòng cảm thấy choáng ngợp vì bối rối, hạnh phúc đến hoảng hốt – vì cô không thể chối bỏ cảm giác hạnh phúc – hãi hùng trước bản thân mình, khổ sở và bẽ bàng. Jem chắc đã nghĩ cô là đứa sống buông thả. Thể nào anh không thể đối mặt với cô lúc ăn sáng. Cô còn chẳng dám nhìn mình trong gương nữa là. “Mọi người có nghe không thế?” Will lại nói, rõ ràng thất vọng trước cách mọi người đón nhận tuyên bố của mình. “Tôi nói tối qua tôi tới sới thuốc phiện đấy.” Charlotte ngước lên khỏi món bánh mì nướng. Từ từ, chị gập báo, đặt xuống bàn và kéo kính trễ xuống trên cái mũi hếch. “Không,” chị nói. “Đó là khía cạnh cực kỳ vinh quang trong hàng loạt các hoạt động gần đây của em mà mọi người không biết.” “Vậy anh ở đó suốt hả?” Jessamine bơ phờ hỏi, nhón một viên đường trong âu và cắn. “Giờ anh nghiện không thuốc chữa rồi hả? Người ta bảo chỉ cần dùng một đến hai liều là nghiện chắc luôn.” “Đó không hẳn là sới thuốc phiện,” Tessa buột miệng phản đối. “Phải nói là... có vẻ ở đó họ thiên về buôn bán các loại ma phiến và mấy thứ tương tự thế hơn.” “Vậy đó không chính xác là sới thuốc phiện,” Will nói, “chỉ là sới thôi. Sới trụy lạc!” Anh bổ sung, nhấn mạnh câu cuối bằng cách chỉ ngón tay lên trời. “Trời đất, không phải một trong những tụ điểm làm ăn của đám ifrit chứ,” Charlotte thở dài. “Thật sao, Will...” “Chính xác,” Jem nói và bưóc vào phòng ăn sáng rồi ngồi xuống ghế bên cạnh Charlotte – cách xa Tessa hết mức có thể, cô để ý mà ngực đau nhói. Anh cũng không nhìn cô. “Một chỗ trên đại lộ Whitechapel.” “Mà sao anh với Tessa biết rõ thế?” Jessamine hỏi, cô nàng có vẻ đã tính táo hơn hoặc nhờ viên đường hoặc vì sắp được nghe chuyện hay, hoặc vì cả hai lý do. “Tối qua anh dùng phép theo dấu để tìm Will,” Jem nói. “Anh bắt đầu thấy lo vì cậu ấy vắng mặt lâu quá. Anh nghĩ có lẽ cậu ấy quên đường về Học Viện rồi.” “Anh lo lắng quá rồi,” Jessamine nói. “Ngu ngốc thật.” “Em nói cũng đúng. Anh sẽ không lặp lại sai lầm đó thêm lần nào nữa,” Jem nói và với đĩa cơm rang kiểu Ấn. “Hóa ra, Will không cần anh chõ mũi vào việc của cậu ấy.” Will trầm ngâm nhìn Jem. “Có vẻ tôi đã thức giấc với cái mà người ta gọi là chuột ngày thứ hai(*),” anh nói và chỉ chỗ bầm dưới mắt. “Biết sao tôi bị thế không?” (*) Nguyên văn: Monday mouse. Tiếng lóng, nghĩa là mắt bầm đen. “Không.” Jem tự rót trà. “Trứng,” Henry mơ màng nói và nhìn đĩa của mình. “Anh thích trứng. Anh ăn cả ngày cũng được.” “Em có nhất thiết phải kêu Tessa đi cùng tới Whitechapel không?” Charlotte vừa hỏi Jem vừa tháo kính đặt lên trên tờ báo. Đôi mắt nâu của chị nheo lại. “Tessa không phải búp bê sứ,” Jem nói. “Cô ấy không vỡ được đâu.” Vì lý do nào mà câu đó, dù anh nói không nhìn cô, khiến một loạt hình ảnh về tối qua ngập tràn đầu óc Tessa – cô bám chặt vào Jem nằm trong bóng tối trên giường, tay anh bấu lấy vai cô, môi kề môi. Không, lúc đó anh không tỏ ra cô có thể vỡ. Má cô nóng rần rần, và cô vội nhìn xuống, cầu cho cơn đỏ mặt sớm rời đi. “Chắc mọi người sẽ rất ngạc nhiên khi biết,” Will nói, “rằng tôi thấy vài chuyện khá hay ho trong sới thuốc phiện.” “Chắc rồi,” Charlotte bực bội nói. “Trứng à?” Henry hỏi. “Cư dân Thế Giới Ngầm,” Will nói. “Chủ yếu là người sói.” “Người sói chẳng có gì hay ho hết,” Jessamine có vẻ thích gây sự. “Will, nếu anh quên thì em xin nhắc anh nhớ, giờ chúng ta đang tập trung tìm Mortmain, chứ không phải lũ cư dân Thế Giới Ngầm mắc nghiện.” “Họ đang mua ngân phiến,” Will nói. “Rất nhiều.” Nghe tới đó, Jem ngẩng phắt lên và nhìn thẳng vào mắt Will. “Họ đã bắt đầu đổi màu,” Will nói. “Một vài kẻ có tóc, hoặc mắt bạc rồi. Kể cả da họ cũng đang dần chuyển sang bạc toàn bộ.” “Nghe không hay chút nào,” Charlotte nhíu mày, “Chúng ta phải nói chuyện với Woolsey Scott ngay sau khi xong vụ Mortmain. Nếu đàn của anh ta bị nghiện ma phiến, anh ta chắc sẽ muốn biết.” “Chị không nghĩ rằng anh ta đã biết rồi sao?” Will nói và ngả người ra ghế. Anh trông có vẻ hài lòng vì cuối cùng cũng thấy có người phản ứng trước tin từ mình. “Dù sao đó cũng là đàn của anh ta.” “Đàn của anh ta gồm toàn bộ người sói ở Luân Đôn,” Jem phản đối. “Anh ta không thể nắm rõ hoạt động của tất cả.” “Em không chắc là chị muốn đợi đâu nhé,” Will nói. “Nếu chị liên lạc được với Scott, em muốn nói chuyện với anh ta ngay.” Charlotte nghiêng đầu. “Và vì lý do gì?” “Vì,” Will nói. “Một ifrit có hỏi một gã người sói rằng vì sao hắn cần nhiều ngân phiến thế. Rõ ràng thứ đó có tác dụng như một dạng thuốc tăng lực cho người sói. Người sói đó trả lời rằng Ông Chủ hài lòng khi thứ thuốc phiện này giúp họ làm việc suốt thông đêm.” Tách trà của Charlotte nện đánh xoạch xuống đĩa. “Làm việc gì?” Will cười nhếch mép, rõ ràng hài lòng trước hiệu ứng mình tạo ra. “Em không biết. Tới lúc đó em phê mất rồi. Em mơ một giấc mơ đẹp về một cô gái trẻ khỏa thân...” Mặt Charlotte trắng bệch. “Lạy Chúa lòng lành, mong là Scott không hợp tác với Ông Chủ. Đầu tiên là de Quincey, giờ tới người sói – toàn là đồng minh của chúng ta. Hiệp Định...” “Anh chắc rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi,” Henry nhàn nhã nói. “Scott có vẻ không liên quan tới chuyện của Mortmain.” “Có lẽ anh nên có mặt khi em nói chuyện với anh ta,” Charlotte nói. “Trên danh nghĩa, anh là người đứng đầu Học Viện...” “Ôi không,” Henry hoảng hốt. “Em yêu, em sẽ vẫn ổn khi không có anh. Em là thiên tài thương lượng, còn anh thì không. Mà hơn nữa, phát minh hiện giờ của anh rất có thể sẽ đập tan toàn bộ đội quân cơ giới kia nếu anh tìm ra đúng công thức.” Will nhắm hờ mắt nhìn Henry. “Chưa từng có việc gì có thể phá hỏng các vòng tròn của anh nhỉ, Henry?” Henry chớp mắt. “Ý em là sao?” “Archimedes,” Jem nói như vẫn thường đoán được ý Will, dù không thèm nhìn bạn mình. “Ông ấy đang vẽ một biểu đồ toán học trên cát khi thành quốc của ông ta bị quân La Mã tấn công. Ông ta quá tập trung vào việc mình làm tới không thấy tên lính tiến tới từ đằng sau. Lời cuối cùng của ông ấy là. ‘Đừng phá hỏng các vòng tròn của ta.’ Tất nhiên, lúc đó ông ấy cũng già rồi.” “Và có lẽ chưa từng kết hôn,” Will nói rồi cười toe toét với Jem ngồi bên kia bàn. Jem không cười đáp. Không nhìn Will hay Tessa – chẳng nhìn ai hết – anh đứng lên và theo Charlotte rời phòng. “Ôi, chán chết,” Jessamine nói. “Liệu đây có phải cái ngày tất cả chúng ta đều bực bội rời phòng không? Vì giờ tôi chẳng có tí năng lượng nào để làm điều đó.” Cô nàng gục đầu xuống tay và nhắm mắt. Henry bối rối nhìn từ Will sang Tessa. “Chuyện gì thế? Anh làm gì sai à?” Tessa thở dài. “Không phải hoảng đâu, Henry. Chỉ là... em nghĩ Charlotte muốn anh đi cùng.” “Vậy sao Charlotte không nói thẳng ra chứ?” Đôi mắt Henry mang nét ủ rũ. Sự vui vẻ với món trứng và các phát minh dường như đã biến mất. Có lẽ anh không nên kết hôn với Charlotte, Tessa nghĩ, cảm xúc của cô giờ trơ như thời tiết. Có lẽ, như Archimedes, anh sẽ hạnh phúc hơn khi được vẽ các vòng tròn trên cát. “Vì phụ nữ không nói ra điều họ nghĩ,” Will nói. Ánh mắt anh hướng ra nhà bếp, nơi Bridget đang dọn đồ ăn thừa. Giọng hát sầu thảm của chị ta vang tới phòng. “‘Ta e con trúng độc rồi, hỡi đứa con đẹp đẽ của ta. Ta sợ con bị đầu độc, hỡi niềm vui và an ủi của ta!’ ‘Ồ đúng rồi, con bị đầu độc; này mẹ hãy dọn giường cho nhanh. Tim con đau thấu đất trời; và con chỉ muốn ngả lưng nằm dài.’” “Em cược trước đây người phụ nữ này là sát thủ chuyên dùng mấy bài hát bi thảm để giết người quanh khu Seven Dials,” Will nói. “Và em ước gì chị ta không hát về chuyện đầu độc ngay sau khi chúng ta vừa ăn xong.” Anh liếc sang nhìn Tessa. “Không phải em nên thay sang đồ đi săn sao? Hôm nay em không phải tập cùng lũ khùng nhà Lightwood à?” “Đúng, sáng nay, nhưng em không cần thay đồ. Bọn em sẽ học phóng dao,” Tessa nói, khá ngạc nhiên vì mình có thể nói chuyện lịch sự và hiền hòa với Will sau sự kiện tối qua. Chiếc khăn tay của Cyril bị dính máu Will vẫn nằm trong ngăn kéo tủ quần áo của cô; cô nhớ hơi ấm môi anh bên tay cô, và vội nhìn đi nơi khác. “May thay anh phi dao rất cừ.” Will đứng lên và chìa tay cho cô. “Đi nào; Gideon và Gabriel sẽ phát điên lên nếu anh giám thị buổi học, và sáng nay anh đang có hứng làm kẻ nào đó phát rồ.”