...Chương 19...
...( Bắt gian?)...
Hồi vương phi, có Điệp mĩ nhân và Tiêu mĩ nhân muốn gặp người.
Một tên nô tài đứng ở ngoài thông báo
Tiểu thư, bọn họ đây là......!
Tiểu Nguyệt đứng bên cạnh mà nói
Còn có thể làm gì nữa, chắc hẳn là thực hiện cái kế hoạch gì đó thôi.
Lát nữa em cứ tỏ ra tự nhiên vào, còn lại cứ để cho ta có biết chưa.
Cô bật cười mà nói, cứ ngỡ phải mấy ngày nữa mới được chiêm ngưỡng cái kế hoạch này mà ai ngờ bọn họ lại nóng vội như vậy chứ.
Cho bọn họ vào đi
Cô nói lớn giọng cho tên nô tài ở bên ngoài nghe thấy
Thần thiếp thỉnh an Vương phi.
Hai người bọn họ vừa vào đã diễn vai thê thiếp hiểu chuyện, thật đúng là chuẩn bị kĩ lưỡng đấy.
Sao thế, tìm Bổn vương phi có chuyện gì sao.
Cô đưa ánh mắt khinh bỉ mà nhìn bọn họ.
Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là bọn thiếp muốn tìm vương phi để tán ngẫu một lát thôi.
Điệp mĩ nhân lên tiếng nói
Vậy sao, nhưng mà đáng tiếc, Bổn cung lại không có cái nhã hứng đi nói chuyện với động vật đâu.
Hai người bọn họ mới nghe cô nói được vài câu đã tức đến nỗi tay nắm chặt váy nhưng trên miệng vẫn cố nặn ra một nụ cười.
Nói không quá chứ nhìn bọn họ cứ như là mấy cái mô hình tượng ấy, trông gượng chết đi được.
Vương phi chắc hẳn là còn giận bọn muội chuyện hôm nọ sao.
Hôm đó đúng là bọn muội thất lễ mong vương phi tỷ tỷ đừng để bụng.
Điệp mĩ nhân cắn răng mà nói.
Đúng đó tỷ tỷ, để chuộc tội hôm nay bọn muội còn đích thân xuống bếp làm món bánh này cho tỷ đó.
Tiêu mĩ nhân thấy vậy liền tiếp lời.
Lấy đĩa bánh từ tay một nô tì để lên bàn mà nói.
Tỷ tỷ, đây là tấm lòng của bọn muội, tỷ nhất định phải ăn đó.
Ồ, nếu như vậy thì Bổn cung nhất định phải nếm thử một miếng rồi.
Cô nhìn đĩa bánh mà cười thầm trong lòng, lại cái trò cũ rích này, chơi mãi mà không chán à.
Cô cầm miếng bánh lên đồng thời lấy tay áo che lại giả vờ cắn một miếng.
Cũng không tồi đó, vị rất ngon.
Tỷ tỷ thấy ngon là tốt rồi.
Bọn họ thấy cô ăn rồi thì liền thầm mừng trong lòng mà nghĩ rằng hôm nay chính là ngày tàn của cô.
Tiêu mĩ nhân lúc này giả vờ làm đổ trà lên y phục mà nói.
Thôi chết, ta lỡ làm bẩn y phục mất rồi.
Vương phi tỷ tỷ, ta có thể làm phiền tỷ cho người dẫn ta về cung để thay y phục không.
Sao lại phải cho người dẫn ngươi về chứ, lẽ nào nơi ở của mình ngươi còn không nhớ hay sao?
Tiêu mĩ nhân nghe đến đây thì có chút chột dạ.
Ý của ta không phải như vậy đâu.
Chỉ là chân ta đang bị thương, đi lại bất tiện nên mới muốn mượn người của tỷ một lát thôi.
Vậy sao.
Thôi được rồi, Tiểu Nguyệt em mau đưa Tiêu mĩ nhân về cung đi.
Nhớ cẩn thận một chút, nếu không chân của Tiêu mĩ nhân mà bị làm sao thì Bổn cung lại gánh không nổi đâu đó.
Tuyết Thanh Linh lên tiếng làm cô ta chỉ biết cười gượng.
Nếu đã muốn mang người của cô đi như vậy thì cô cũng cho cô ta toại nguyện một chút.
Vâng vương phi, em hiểu rồi.
Tiểu Nguyệt nói rồi tới dìu Tiêu mĩ nhân rời khỏi.
Ngươi cứ ngồi đấy đi, Bổn cung có chút đau đầu muốn nghỉ ngơi một lát.
Khi Tiểu Nguyệt vừa rời đi, cô làm bộ đưa tay xoa xoa thái dương mà nói.
Tỷ tỷ nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi đi, không cần lo cho muội đâu.
Cô ta tưởng cô đã ngấm thuốc thì liền không giấu nổi sự vui mừng trong giọng nói.
Thật là, có cần kích động như thế không cơ chứ.
Cô vừa đi vào trong thì liền lấy gối giấu dưới chăn trông giống như là có người đang ngủ, còn mình thì nấp sau cái cánh cửa.
Về phần Điệp mĩ nhân khi thấy cô vừa đi vào thì liền chạy ra ngoài kéo theo một tên nô tài đi vào trong chỗ của cô.
Tuyết Thanh Linh à Tuyết Thanh Linh, có trách thì trách cô tự cho mình là thông minh, dám bêu nhục ta trước bao nhiêu người.
Nếu đã như vậy hôm nay ta sẽ cho cô biết cái cảm giác bị vũ nhục là như thế nào.
Ngươi, mau cởi y phục của cô ta ra đi.
Điệp mĩ nhân chỉ tên nô tài rồi chỉ vào giường cô mà nói.
Lúc này cô ở trong cánh cửa liền lao ra đánh ngất Điệp mĩ nhân, tên nô tài thấy vậy thì cũng liền hoảng sợ mà quỳ xuống, khóc lóc xin cô tha mạng
Vương phi.......!Vương phi tha mạng.
Thần, thần là bị Điệp mĩ nhân ép buộc nên mới làm như vậy.
Chứ nếu không cho ta mười cái mạng ta cũng không dám động đến người đâu.
Mới ban nãy còn có ý định làm ngục cô, giờ đã thành ra như vậy.
Thật sự là một sự sỉ nhục đối với nam nhân mà.
Ngươi, mau nói cho Bổn cung nghe thử, cô ta muốn ngươi làm gì Bổn cung.
Cô nhìn hắn đang cúi đầu quỳ xuống mà nói
Cô ta......!cô ta muốn nô tài lột y phục của người sau đó.......!sau đó......!
Sau đó làm sao?
Sau đó.......!sau đó gọi Vương gia và mọi người trong phủ đến chứng kiến.
Hắn run sợ mà nói
Vậy sao.
Vậy ngươi làm thử cho Bổn cung xem đi, nhưng mà là với vị Điệp mĩ nhân này.
Ngươi thấy thế nào?
Tuyết Thanh Linh thản nhiên yêu cầu tên nô tài kia.
Kế hoach đã lên sẵn rồi thì nên thực hiện chứ, chỉ khác mỗi chỗ là thay người mà thôi.
Vương phi tha mạng, nô tài......!nô tài không dám nữa đâu, mong người tha cho nô tài.
Hử....!
Cô nghe hắn nói thế liền nhếch mày lên nhìn hắn làm hắn không dám nói gì nữa.
Ngươi là đang từ chối lời đề nghị của Bổn cung.
Thôi được rồi, Bổn cung không ép ngươi.
Bây giờ ngươi hoặc là làm theo lời Bổn cung hoặc là bây giờ Bổn cung liền cho ngươi tới gặp diêm vương.
Ngươi muốn như thế nào đây?
Tuyết Thanh Linh lời nói nhẹ nhàng nhưng lại làm cho tên nô tài đó lạnh hết cả người.
Vương.....!Vương phi tha mạng.
Nô....!nô tài nhất định sẽ làm theo lời Vương phi nói.
Tên nô tài đó nghe xong lời nói của cô thì liền răm rắp nghe theo lời cô.
Như vậy ngay từ đầu có phải tốt không, sao cứ phải để Bổn cung nói nhiều như vậy chứ.
Cô mỉm cười hài lòng nhìn tên nô tài.
....................
Vương gia, người xem thần thiếp nói đâu có sai.
Đường đường là Vương phi mà lại dám ăn nằm với một tên nô tài, như vậy há chẳng phải không để Vương gia vào mắt.
.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
18 chương
102 chương
10 chương
50 chương
66 chương
106 chương