"Thánh thượng đã hạ chỉ, muốn đem đích nữ Cẩm gia tứ hôn với Thịnh Vương. Ngọc nhi không muốn gả, cho nên, ngươi gả a." Cẩm Mộ Thần đã rất nhiều năm không nhìn thấy nữ nhi này của mình, lớn lên cực kỳ giống mẫu thân nàng, xinh đẹp giống nhau. Không giống Ngọc nhi, làm người khác ưa thích. " Phụ thân... " Một tiếng phụ thân này, Cẩm Tố đã suy nghĩ rất nhiều năm, còn chưa bao giờ được phép gọi ra miệng. Thời gian lâu dài, chính nàng cũng không muốn gọi lại. Nàng từ nhỏ liền minh bạch, tất cả tốt, Cẩm Ngọc đều sẽ lấy đi. Cho dù là không tốt, cũng không tới phiên nàng. Lần này Cẩm Ngọc không muốn, bọn hắn nghĩ đến tới mình, ắt cũng không phải là chuyện tốt. "Phụ thân, ta không muốn gả." Cẩm Tố thấp giọng nói, tuy thấp giọng nhưng lại kiên định. "Ngươi không muốn gả? " Cẩm Mộ Thần giận dữ, đập bàn đứng lên, chỉ vào Cẩm Tố : " Ngươi biết ngươi không gả sẽ có hậu quả gì không ? Ngươi muốn Cẩm gia ta cả nhà 38 miệng , tổng cộng xuống suối vàng ư ? Ngươi cái đồ nữ nhi bất hiếu." " Giam ta thì là chuyện gì ? Chưa từng có người đem ta xem là người Cẩm gia, chính mình cũng chưa từng xem là người của Cẩm gia. Cho nên , Cẩm gia cho dù diệt môn, thì như thế nào?" Cẩm Tố đột nhiên ngẩng đầu, chằm chằm vào Cẩm Mộ Thần, nói từng chữ từng câu. Cẩm Mộ Thần không nghĩ tới Cẩm Tố vậy mà biết nói lời như vậy một phen, càng không có nghĩ tới, nàng sẽ như vậy phản kháng mình. Hắn bắt đầu nhìn kỹ nữ nhi của mình, không giống, cùng nữ nhân kia, không giống. Nữ nhân kia, thê tử của mình, xinh đẹp, dịu dàng, liền hai đầu lông mày đều là nhu nhược cùng thuận theo. Mà nha đầu này, cùng thê tử rất giống, nhất là con mắt, nhưng lại không giống. Nàng cũng không mềm mại , cũng không dịu dàng, ngược lại khắp nơi lộ ra cự nhân xa cách ngàn. "Ngươi với mẫu thân ngươi, thật sự không giống." Cẩm Mộ Thần cúi thấp đầu, như thể lập tức già đi mười tuổi, hữu khí vô lực mà nói : "Không giống , nhưng lại rất giống , người dù sao cũng là nữ nhi của nàng." Cẩm Tố chấn động, nhìn nam nhân kia, lập tức như là bị rút sạch sinh mệnh bình thường, vành mắt lập tức đỏ hoe. Nàng từ nhỏ nghe hạ nhân nói, mẫu thân là vì sinh nàng, khó sinh mà chết . Phụ thân thương tâm gần chết , không bao giờ... bằng lòng gặp mặt nàng một lần nào nữa. Cho nên, nàng sống lớn được như vậy , lúc này đây mới là lần thứ năm gặp người nam nhân này, phụ thân của nàng. Còn lần này, nhưng là bởi vì đối phương muốn nàng gả ra ngoài. Gả ư ? Gả a, gả có thể rời xa Cẩm gia , không bao giờ.. thiếu nợ bất luận kẻ nào nữa. " Ta gả . " Cẩm Tố nhắm mắt lại, chớp mắt một lúc rồi mở ra, trong mắt lại là một mảnh trong veo, một mảnh xa cách. " "Tố Tố , là ta mắc nợ ngươi rồi." Cẩm Mộ Thần có chút xúc động, rung rẩy mà đứng dậy , giữ chặt tay Cẩm Tố, vẻ mặt sám hối : " Cho dù ta nhớ mẫu thân ngươi như thế nào, cũng không giận chó đánh mèo trên người của ngươi, những năm này, khổ ngươi rồi." Cẩm Tố vốn không muốn thừa nhận, nhưng những lời này, vậy mà làm cho tâm nàng mềm mại, làm cho bức tường khổ mấy mươi năm nay ầm ầm sụp đổ. Nàng nằm mộng cũng muốn hắn có thể đối với chính mình nói như vậy một lần, nhưng cái giá phải trả quá lớn, gả đi. " Tố Tố , cho dù ngươi gả đi, ngươi vẫn là nữ nhi tốt của ta." Cẩm Mộ Thần tiếp tục nói, hắn phát hiện, nữ nhi này của hắn, ăn mềm không ăn cứng. Bây giờ còn không phải lúc cùng nàng trở mặt cãi nhau, về sau vẫn còn nhiều chỗ cần dùng đến. "Ta ra ngoài trước . " Cẩm Tố rút tay mình về, trực tiếp đi ra ngoài cửa . Nàng tuy nhiên khao khát tình thương của phụ thân, nhưng lại là trao đổi, thà rằng không nên. Mười ngày sau, tiểu nữ Cẩm gia, Cẩm Tố, gả ! Mười ngày sau , Vương gia Lăng quốc , Lăng Thịnh, lấy !