Một phần là nàng cảm thấy mệt mỏi, một phần là nàng đang nũng nịu. Nàng dựa vào ngực chàng, mềm mại như không xương. Không có lí do gì mà chàng lại không muốn, mặc quần áo cho nàng đó chính là một chuyện tốt, áo yếm, quần lót, váy ngắn, giày, mặc cho nàng từng cái một, khắp người nàng đều bị sờ soạng một lần, đầu ngón tay trắng nõn mịn màng, tựa như chàng đang được thưởng thức hương vị của từng món ăn, cớ sao không muốn chứ? Bây giờ, chàng lấy áo yếm của nàng ra, đeo vào cho nàng. Cái yếm màu hồng bên trên được thêu hai đóa hoa thược dược diễm lệ, làm nổi bật làn da trắng như hoa ngọc lan. Buộc dây lưng đằng sau lại, phía trước liền ôm sát lại, nở rộ hai đóa hoa đầy đặn, khiến chàng miệng đắng lưỡi khô, cụp mắt nhìn nàng thấy nàng rất thoải mái, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, khóe miệng để lộ nụ cười hưởng thụ, chàng xoa bóp mặt nàng: "Nàng học được chiêu quyến rũ bản vương khi nào thế?" "Quyến rũ gì chứ?" Nàng trợn to mắt: "Thiếp thường mặc quần áo cho Hi nhi, mỗi lần như vậy nó đều cười tủm tỉm, thiếp cũng muốn thử chút cảm giác này." Chàng mặc quần cho nàng: "Không phải mỗi ngày đều có người hậu hạ nàng sao?" "Cái này thì khác." Nàng lắc đầu: "Bọn nha hoàn lúc nào cũng tuân theo quy củ, không đủ thân mật." Nàng mặc quần áo cho nhi tử, trong đó là có tình thương của người mẹ. Chàng phì cười, lợi dụng cơ hội: "Rất khác nhau." Nàng vội vàng khép chân lại. Chàng cầm vớ lưới mang vào cho nàng. Chân dài vươn ra, so với bình thường mập hơn một vòng, vốn là mảnh khảnh như hoa sen, nay lại ngay cả mu bàn chân đều mập thêm một chút, hơi sưng vù, đều là vì nàng sinh con nên chịu cực khổ, nghĩ đến sau này nàng còn phải đi đến quỷ môn quan một vòng, chàng liền nắm chặt mắt cá chân của nàng khẽ nâng lên, kìm lòng không được hôn lên mu bàn chân nàng. Tâm nàng bỗng dưng đập dồn dập, lỗ tai như phát sốt, nàng không tự chủ rụt chân lại. Chàng nắm chặt không thả, ngẩng đầu nhìn nàng. Ánh mắt hai người chạm nhau, nàng chỉ cảm thấy bản thân không còn khí lực, ngả vào ngực chàng nói: "Chân lạnh, hình như sắp ngã bệnh rồi." Gương mặt đỏ bừng, không thở nổi. Chàng mang vớ lưới vào cho nàng, nhíu mày nói: "Là bị bản vương làm ư?" Nàng không thừa nhận, vươn tay đấm chàng. Chàng bắt lấy tay nàng, thuận tay nhào nặn hai đóa thược dược khiến người ta say đắm. Hai người lại ngã xuống giường náo loạn một trận, sau đó mới quần áo chỉnh tề đi ra ngoài. Lúc đến Tấn vương phủ vẫn còn sớm, vừa mới qua buổi trưa, bởi vì các vương gia thường giúp đỡ lẫn nhau nên đây không phải là lần đầu tiên Bùi Ngọc Kiều đến đây, nàng nắm tay Hi nhi theo sau nha hoàn đi vào, lúc này nàng mới biết chưa có vương phi nào đến, bất quá từ khi Tư Đồ Lan qua đời, Chu Mân phải thủ tiết, không tiện ra ngoài, nên cũng chỉ còn lại Viên Diệu Huệ. Tiết Quý Lan cười nói: "Thất đệ lập công lớn, Vương gia nói trong cung ở cùng phụ hoàng và mẫu hậu lúc nào cũng cần phải tuân theo quy cũ, không giống như nhà mình huynh đệ cùng nhau tụ lại một chỗ sẽ thoải mái hơn, nên mới mời các ngươi đến." Vả lại, mấy tháng nay bụng nàng đã ổn định, nếu không phải phải vậy Tiết Quý Lan sẽ không chủ trương mời nàng. "Tam ca và Tam tẩu luôn tỉ mỉ như vậy, chính là phải làm phiền quý phủ của hai người, còn phải chuẩn bị mọi thứ." Bùi Ngọc Kiều cúi đầu nhìn về phía nhi tử, Hi nhi lập tức hô một tiếng Tam thẩm thẩm, đường ca. Thấy đường đệ tới, Tư Đồ Chương cười hì hì nói: "Hi nhi, huynh mới nuôi một con chó nhỏ, huynh dẫn đệ đi xem, nó rất thông minh." Tiết Quý Lan giải thích với Bùi Ngọc Kiều: "Là con chó xồm (*) mới được hai tháng tuổi, Vương gia chuẩn bị cho Chương nhi chơi." (*) Chó xồm: hơi giống sư tử, mỏ ngắn chân lùn, hơi giống hai bé này. Chó xồm đó tính nết thông minh, toàn thân lông vừa dài lại xõa tung, Bùi Ngọc Kiều cũng biết, nàng nói với nhi tử: "Con phải ngoan ngoãn nghe lời đường ca." Tiết Quý Lan cũng căn dặn nhi tử: "Tuy con chó đó còn nhỏ, nhưng không thể sờ lung tung, Hi nhi đến nhà chúng ta chơi, con phải trông chừng Hi nhi cẩn thận, không được để đường đệ con bị thương." "Nương yên tâm đi, con đã chín tuổi rồi, con hiểu mà." Tư Đồ Chương cúi người, ôm Hi nhi rời đi. Xa xa còn nghe thấy tiếng cười nói. Hai đứa bé ở cùng nhau quả nhiên rất vui vẻ, Bùi Ngọc Kiều sờ bụng một cái nghĩ thầm nàng nên nhanh chóng sinh một đứa nữa mới tốt, ánh mắt Tiết Quý Lan cũng rơi vào bụng nàng, bây giờ thế lực của Tư Đồ Tu đã ngang bằng với tướng công nàng ta, ngay cả đứa bé này cũng vậy, đều là hai đứa con trai, chân mày nàng ta nhíu lại, cái này thật đúng là một người càng đau đầu một người càng mạnh mẽ mà. Nhưng mà nếu so về sự từng trải, công lao và thành tích, Tư Đồ Tu còn trẻ tuổi, nàng ta không tin Tư Đồ Hằng Thành sẽ chọn Tư Đồ Tu, nếu vậy thì chính là mắt ông ấy bị mù! Hai người đang nói chuyện thì Viên Diệu Huệ đến, Tiết Quý Lan nhìn một chút rồi hiếu kì hỏi: "Sao không mang Quỳnh nhi đến?" "Mấy ngày nay hơi lạnh." Viên Diệu Huệ miễn cưỡng cười một tiếng, ánh mắt liếc qua Bùi Ngọc Kiều, trong lòng thầm buồn bực. Hôm qua, Tư Đồ Cảnh đến Sở vương phủ, nàng ta một chút cũng không biết, hắn vậy mà không sai người báo cho nàng ta biết, tới khuya trở về trên người toàn mùi rượu, lúc ấy nàng ta mới biết hắn uống rượu với Tư Đồ Tu, nàng ta cho hắn uống trà giải rượu, sau khi thanh tỉnh hắn liền một mình đến thư phòng ngủ, không muốn ngủ cùng nàng ta. Suýt nữa đã khiến nàng ta tức chết, lúc trước hắn mặt dày mày dạn canh giữ bên người nàng ta, bây giờ lại nhượng bộ rút lui, nàng ta ôm nữ nhi đến chất vấn khiến Tư Đồ Quỳnh giật mình khóc đến nửa đêm. Nếu không phải trên mặt nàng ta trang điểm rất đậm thì đã không dám ra ngoài, nhưng hôm nay tụ họp, Tư Đồ Cảnh cũng đi mà nàng ta lại không xuất hiện nhất định sẽ trở thành trò cười cho mọi người, nàng ta cũng không muốn người khác biết vợ chồng bọn họ bất hòa. "Hôm qua, Vương gia và Thất đệ cùng nhau ăn mừng, ta vì lo lắng cho Quỳnh nhi nên mới không dẫn nó đến." Viên Diệu Huệ nhìn Bùi Ngọc Kiều nói: "Hôm nay, nó đã đỡ hơn rồi, nên ta mới đi được." Là vì chuyện này ư? Bùi Ngọc Kiều nửa tin nửa ngờ: "Nếu vậy thì phải mời thái y đến khám thử." "Không nặng, cũng đỡ rồi, với lại thái y đã để lại đơn thuốc." Viên Diệu Huệ lấp liếm cho qua. Đến giờ Mùi (là từ 13h đến 15h), lại có mấy vị phu nhân dẫn các cô nương đến, Tiết Quý Lan cảm thấy chỉ có ba người Vương phi e rằng sẽ nhàm chán, nên mới mời thêm không ít hoàn thân quốc thích, đều là quan hệ thân thích, chỉ là Bùi Ngọc Kiều không quen nên nàng chỉ gật đầu hỏi thăm một chút, cơ mà lại có không ít người chủ động tiếp lời nàng, nàng đều trả lời mỗi người, chỉ một chút đã miệng đắng lưỡi khô. Viên Diệu Huệ thấy vậy lại không vui, trong kinh thành đều là hạng người gió chiều nào theo chiều nấy, nhớ ngày đó nàng ta vừa mới gả cho Tư Đồ Cảnh có người nào lại không đến nịnh bợ nàng ta chứ, bây giờ thì thế nào, toàn đến chỗ Bùi Ngọc Kiều. Tiết Quý Lan cũng có chút cảm giác khó chịu, phải biết tất cả mấy người này đều do nàng ta mời đến, nhưng mà bởi vì hiện nay Tư Đồ Tu như mặt trời ban trưa (ý nói rất hưng thịnh), có lẽ mấy người kia cũng đến chỗ Tư Đồ Tu canh cửa rồi. Vẻ mặt nàng ta hơi trầm xuống, nhưng một tia u ám kia lập tức biến mất không thấy. Bùi Ngọc Kiều phải nói rất nhiều, đã uống hết mấy chén trà, nàng liền ngồi không yên muốn đi nhà xí, Đinh Hương đỡ nàng đến nhà xí phía tây, Tố Hòa vì bảo vệ nàng nên theo sau, nàng thở dài nói: "Hôm nay, mấy vị phu nhân đó nói thật nhiều, hết một người rồi nối tiếp một người." Đinh Hương còn chưa nói, Tố Hòa đã nói: "Chỉ cần nương nương nói mình mệt mỏi, không lẽ mấy người đó không hiểu." Nếu theo lời Tố Hòa, nhưng Bùi Ngọc Kiều lại không làm được: "Nếu làm vậy thì không được lễ phép." Người khác sẽ nhìn ra, đâu ra chuyện mới nãy nói luyên thuyên bây giờ lại nói mệt. Đinh Hương hé miệng cười một tiếng: "Nương nương không cần nói, chỉ cần sờ bụng rồi lộ ra vẻ mệt mỏi, thế nào mấy người đó sẽ biết điều thôi." "Thật không?" Bùi Ngọc Kiều tưởng tượng, biện pháp này rất tốt, đợi lát nữa nàng sẽ sờ bụng mấy cái. Dọc theo lối đi nhỏ, nhìn thấy một độc viện (sân riêng), nhà xí của Tấn vương phủ được xây rất tinh xảo, ra vào một vòng trên thân đều toàn hương thơm, Bùi Ngọc Kiều nói: "Thoải mái hơn rồi." Nàng chỉ vào một con đường khác: "Từ chỗ này đi vòng qua, chắc là Hi nhi đang ở đó nhìn chó xồm, vừa rồi ngồi lâu quá, nên bây giờ đi tản bộ một chút rồi trở về." So vói việc xã giao vói người khác, đương nhiên chuyện này sẽ càng đúng ý với nàng. Đương nhiên hai người kia không dám phản đối. Ai ngờ đi đến chỗ gần hồ nước, Bùi Ngọc Kiều muốn đến đó nhìn một chút, chỉ thấy một bóng người màu xanh nhạt đến trước, thì ra là Trương tam cô nương hôm nay có đến, rất xinh đẹp là Nghiên Lệ, đứng ở trước rào chắn xem cá, nhưng thời gian mới trôi qua được một lát, lại có tiếng bước chân từ xa đến, nghe giống như tiếng động phát ra từ đàn ông, Bùi Ngọc Kiều vội vàng trốn đi. "Nói đến cá chép hoa, bên trong có nuôi mấy con cá quả, đem chúng nó lên làm một bữa ăn đi." "Cá quả rất tốt, nấu canh rất ngon, nếu hôm nay tiện thì để đầu bếp vớt lên làm món canh đậu hủ cá quả đi." Bùi Ngọc Kiều nghe được mấy câu, thì xoay người đi nơi khác. Tìm đến chỗ nuôi chó xồm, Tư Đồ Chương và Hi nhi đang chơi rất vui vẻ, Hi nhi chạy chậm, chó con giống như quả cầu tuyết đuổi theo phía sau, vừa đuổi kịp cái đuôi nó liền đong đưa, Hi nhi liền cho nó một khối thịt thơm phức, nó thèm ăn, hai cái chân nó nâng lên đòi thịt! Quả nhiên khiến người khác yêu thích, Bùi Ngọc Kiều đi qua. Tư Đồ Chương nhìn thấy nàng, cười nói: "Thất thẩm thẩm đến đây, người có muốn cho nó ăn không?" Rồi đưa cho nàng một miếng thịt thơm. Nàng đưa tay ra, con chó kia liền chạy đến ăn, ăn xong còn liếm tay nàng. Hi nhi chỉ vào nó nói: "Nương, Hắc Trảo." Nhìn chân nó, quả nhiên có một chân lông màu đen, đó là tên của nó ư? Nhìn nhi tử vui vẻ, Bùi Ngọc Kiều yên tâm, chơi với hai đứa nhỏ một chút rồi nàng mới chậm rãi theo đường cũ trở về. Lại nói đến Tư Đồ Tu đang uống rượu với mấy vị vương gia, trên bàn tiệc cười cười nói nói, đến lúc rãnh rỗi, chàng nói chuyện với Tư Đồ Dập, hai người đứng dưới mái hiên, Tư Đồ Tu khoanh tay nhìn trời dần ngã tối ở phía sau hành lang, nói: "Phụ thân lệnh cho đệ điều tra rõ Liễu An Tài, đệ không quen thuộc với người này lắm, e rằng sẽ làm hỏng chuyện, tam ca không ngại cho đệ mấy đề xuất?" Tư Đồ Dập sững sờ, nghiêng đầu nhìn chàng một chút. Đơn giản chỉ một câu, giống như đang thỉnh giáo hắn, nhưng lại khiến sau lưng hắn hơi lạnh, qua một lát, hắn mới tỉnh táo lại, thản nhiên nói: "Tuy Liễu An Tài tài hoa hơn người, nhưng cũng không cậy tài khinh người, trước mắt không dính bụi trần, còn nguyện ý kết giao quyền quý. Đệ muốn điều tra hắn, nhất định phải chú ý cẩn thận, chớ đánh cỏ động rắn." Ánh sáng mờ tối dần nhưng ánh mắt chàng lại sáng ngời, Tư Đồ Tu nghĩ, đời trước bởi vì bị phụ hoàng nghi ngờ nên chàng mới có thể đập nồi dìm thuyền (liều chết đến cùng), chắc chắn bây giờ lại không thể xảy ra chuyện này. Mặc dù chàng và Tư Đồ Dập là đối thủ, nhưng đối với năng lực của vị tam ca này chàng cực kì tán thưởng, nếu không xảy ra chuyện gì quá đáng, chàng cũng không muốn huynh ấy giống Tư Đồ Lan đi đến đường chết, nên bây giờ chàng mới mở miệng nhắc nhở. "Đa tạ tam ca." Chàng chắp tay cáo từ. Nhìn bóng lưng kia xa dần, Tư Đồ Dập chậm rãi thở dài một hơi. Thất đệ như vậy, thật là khiến người khác không thể làm gì. Vừa ngồi lên xe ngựa, Bùi Ngọc Kiều liền ôm cánh tay Tư Đồ Tu, nhích đầu lại gần: "Vừa rồi Hi nhi nhìn thấy chó xồm, nên lúc nãy ầm ĩ muốn nuôi một con!" Tư Đồ Tu nhìn nhi tử, nó ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Bùi Ngọc Kiều, không hề ồn ào, chàng nhíu mày nói: "Rốt cuộc là do Hi nhi muốn nuôi hay là nàng muốn nuôi?" Bùi Ngọc Kiều hơi cúi đầu: "Thiếp cảm thấy nuôi rất tốt." Chàng buồn cười, sờ đầu nàng: "Nếu Kiều Kiều của chúng ta muốn nuôi vậy thì nuôi một con đi." "Thật ư?" Nàng vui mừng khôn xiết, đong đưa tay áo chàng nói: "Bao giờ thì nuôi, mua ở đâu? Chúng ta cũng nuôi một con tuyết trắng, màu trắng rất đẹp đấy." "Việc này rất dễ, chỉ cần nói với Lư Thành một tiếng, ngày mai có thể sẽ có." Nàng cười hì hì nói: "Cảm ơn tướng công." Hai người nói được một lát, Bùi Ngọc Kiều nhớ đến chuyện Tam cô nương, nói cho Tư Đồ Tu nghe: "Thiếp thấy nhị ca và tam ca ở đó, nên không lộ diện, lúc đó chàng không có ở đó, chàng đi đâu vậy?" Lúc đó, Tư Đồ Dụ nói bên trong Tấn vương phủ nuôi cá chép rất mập nên muốn dẫn mọi người đến đó xem, chàng không có đi theo, nên nói chuyện với Tư Đồ Cảnh, nhưng không ngờ lại có chuyện này. "Tam cô nương kia dáng dấp thế nào?" Chàng hỏi. Bùi Ngọc Kiều chu môi: "Chàng hỏi cái này làm gì? Chàng cũng muốn nhìn hả?" Nghe thấy mùi dấm chua, chàng cười nói: "Nếu như xinh đẹp, có lẽ nhị ca sẽ coi trọng, có thể ngày nào đó nàng ta sẽ làm vợ kế cũng không biết chừng." Từ khi Thường Bội qua đời, Tư Đồ Dụ giống như dê béo khiến mọi người đều nhìn chằm chằm, Tư Đồ Dập quen kéo bè kết phái, nếu dùng thông gia lôi kéo Tư Đồ Dập, không phải không được. Bằng không thì sao lại trùng hợp như vậy? "Có lẽ Tam tẩu muốn làm hồng nương (bà mai)!" Bây giờ Bùi Ngọc Kiều mới hiểu, thở dài nói: "Thiếp một chút cũng không nghĩ tới! Làm sao bây giờ?" Nàng nháy mắt nhìn chàng: "Chàng có ghét bỏ thiếp ngu ngốc không?" Nhìn Vương phi người ta có nhiều thủ đoạn như vậy, nàng chỉ là cùng người khác nói chuyện mà đã cảm thấy mệt mỏi. Tư Đồ Tu ôm nàng vào lòng: "Không phải bây giờ mới biết nàng ngốc nghếch, bất quá thông minh quá sẽ bị thông minh hại, trong nhà chúng ta, có một người thông minh như bản vương là được rồi." "Không được đâu." Đầu nàng lúc lắc như cái trống: "Hi nhi cũng phải thông minh, còn có một đứa này nữa." Nàng sờ bụng: "Trong tương lai sẽ phân ưu với chàng, dù sao thì không thể trông cậy vào thiếp được." Nhưng chàng nhìn nàng, không có ưu sầu gì thì muốn phân ưu cái gì chứ? Chàng cúi đầu xuống hôn nàng: "Đúng, không thể trông cậy vào nàng, nàng chỉ cần sinh con cho ta là được." Quả nhiên nàng chỉ có nhiệm vụ này, Bùi Ngọc Kiều không khỏi ảo não, nhưng sau đó nàng liền lâm vào thế tấn công của chàng, sợ nhi tử nhìn thấy nên vội vàng đưa tay bịt mắt nhi tử.