Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi
Chương 1 : Cậu thiếu niên xinh đẹp của tôi
Edit: Hanna
Đêm từ thiện của giới giải trí.
Trưởng ban tổ chức Trịnh Uyển đang phát biểu khai mạc trên sân khấu, cô mặc một bộ váy dạ hội dài màu trắng tinh khiết, dáng người lả lướt càng thêm quyến rũ cuốn hút dưới ánh đèn rực rỡ.
Nhưng hôm nay, người mặc trang phục nổi bật nhất lại là một người khác.
Giang Bái Y, năm nay mới vừa lọt vào top bốn tiểu hoa đán xinh đẹp nổi tiếng mới của giới giải trí, chưa tới 24 tuổi, đúng thời kì nhan sắc đỉnh cao nhất, tương lai rất triển vọng.
Giữa hàng loạt lễ phục hiện đại cao cấp, cô thắng vì bất ngờ mặc một bộ sườn xám cổ điển, cho dù là từng đường kim mũi chỉ hay là nút thắt đều vô cùng tinh xảo, toát lên vẻ gợi cảm xinh đẹp.
Ngôi sao nữ ngồi cùng bàn với cô đã âm thầm hỏi thăm xem bộ sườn xám này là do nhà thiết kế nào làm ra.
Giang Bái Y lịch sự trả lời, đây là một món quà nhỏ do chị gái của cô tự tay làm, nhưng không tiện công khai tên tuổi.
Đàm Tịch là một trong bốn tiểu hoa đán lớn tuổi nhất, hiện giờ độ nổi tiếng không những không tăng mà còn có xu thế bị người mới đè ép xuống, nghe thấy lời Giang Bái Y nói thì vừa vuốt ve váy dài sang trọng của mình vừa lơ đãng bắt đầu châm ngòi ly gián: “Bái Y vẫn còn quá trẻ, sao có thể mặc một quần áo bình thường vô danh tới bữa tiệc đêm nay chứ, nhìn San San mặc đồ của nhãn hiệu E mà xem, sợ rằng bộ sườn xám này còn không đáng tiền bằng mấy viên trân châu đính ở vạt váy đuôi cá của cô ấy đâu.”
Bạch San San đột nhiên bị điểm danh, xấu hổ khó xử, cô ấy không có địa vị gì, hai người kia đều không thể đắc tội, đành phải khen ngợi cả hai người: “Chị Đàm Tịch nói đùa rồi, Chị Bái Y là người xinh đẹp, mặc cái gì cũng đẹp.”
Đàm Tịch nhân cơ hội khiêu khích Giang Bái Y, hỏi: “Bái Y, chị gái cô làm sườn xám đẹp thật đấy, có thể làm giúp tôi một bộ không, tôi có thể trả công rất cao, 100 nghìn tệ đủ không?”
Giang Bái Y vốn lười cãi nhau với cô ta ở đây, chỉ khiến người khác chê cười mà thôi, nhưng việc đã tới nông nỗi này, không thể nhường nhịn thêm nữa.
Giang Bái Y nâng ly rượu lên uống một ngụm nhỏ, mỉm cười nhìn Đàm Tịch, hỏi: “Chị Đàm Tịch có biết Liêu nghệ nhân - Liêu Âm Lê không?”
“Cô lại dám so sánh chị gái mình với Liêu nghệ nhân á?” Đàm Tịch càng thêm khinh thường.
Liêu nghệ nhân - Liêu Âm Lê là một người nổi tiếng trong nghề làm sườn xám, nhưng đã rất lâu không làm tác phẩm mới, trong giới thượng lưu cũng chỉ có một bộ của Triệu Nhân, phu nhân của đàn anh lớn tuổi họ Vương, nhưng cũng từ mười mấy năm trước đây.
—— Mà đó còn là do nể mặt nhà họ Vương.
Giang Bái Y làm ra vẻ lơ đãng để lộ ra: “Đúng là không thể so sánh được, làm sao chị của tôi có thể đi so sánh với cô giáo dạy mình.”
Đàm Tịch hoảng hốt tới lặng người, nếu Giang Bái Y không nói điêu, chẳng phải vừa rồi cô ta trả giá 100 nghìn tệ sao, sợ là món quà nhỏ để cảm ơn còn không xứng, càng đừng nói tới giá của một bộ sườn xám do học trò của Liêu Âm Lê tự tay làm.
Tất cả mọi người trầm mặc không lên tiếng, không khí đột nhiên trở nên cứng đờ, cũng may trưởng ban tổ chức Trịnh Uyển bắt đầu mời khách quý lên sân khấu phát biểu.
Đây là sự kiện lớn mỗi năm, chỉ có người quyên góp nhiều nhất mới có vinh dự này, ánh đèn trong toàn bộ hội trường bỗng nhiên tắt ngúm, chỉ tập trung chiếu sáng vào một người duy nhất, theo bước chân chậm rãi của người nọ mà di chuyển lên trên sân khấu.
Như vậy mới thể hiện được sự trang trọng cần có.
Nhưng không, năm nay lại hoàn toàn khác biệt.
Một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, mặc bộ âu phục màu đen trực tiếp đi từ vị trí gần sân khấu bước nhanh lên chính giữa sân khấu.
Toàn bộ hội trường yên tĩnh không một tiếng động.
Có lẽ do ánh đèn sáng chói quá mức, từ bên dưới nhìn lên sẽ không thấy rõ ràng khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi đó nên có không ít người híp mắt lại theo bản năng, bởi muốn cẩn thận nhìn thật rõ.
Cậu mở miệng, thanh âm lạnh lùng vô cảm: “Chào mọi người, tôi là Tạ Ngọc Võng.”
Hóa ra là cậu ấy.
Bên dưới đã có người xôn xao bàn tán, Tạ Ngọc Võng là người có tính tình quái gở, ngoại trừ đóng phim thì rất ít khi có thể nhìn thấy cậu trong những bữa tiệc như thế này, thậm chí cậu không tham gia bất kì một chương trình giải trí nào.
Quả nhiên, mặc dù là Trịnh Uyển mời được cậu nhưng cậu chỉ nói hai câu đơn giản đã vội vàng đi xuống.
Trong lòng Giang Bái Y không nhịn được mà cảm thán, ái chà, đúng là phong cách của cậu chủ nhà họ Tạ, mặc dù tham gia vào giới giải trí, cũng ném mấy người như các cô xa xa một nghìn tám trăm dặm.
Mãi mới kết thúc buổi tiệc từ thiện, bây giờ Giang Bái Y chỉ muốn thay đôi giày cao gót trên chân ngay lập tức, tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon.
Cô có một phòng trang điểm riêng ở phía sau cánh gà, đáng lẽ người đại diện đã rời đi từ lâu, giờ phút này lại canh giữ ngoài cửa, vẻ mặt rối rắm không biết làm sao.
“Làm sao vậy?” Giang Bái Y hỏi.
Người đại diện chỉ chỉ vào cửa, vừa hưng phấn vừa hoảng loạn, nhỏ giọng thì thầm: “Tạ Ngọc Võng đang ở bên trong, chờ em hai tiếng rồi đấy!”
Tạ Ngọc Võng?
Giang Bái Y nhíu mày, vị Phật tổ này tới đây làm cái gì?
Cô đẩy cửa ra, Tạ Ngọc Võng ngồi dựa nửa người trên sô pha, tay cầm di động không biết đang mải xem cái gì, trên mặt mang theo ý cười nhè nhẹ.
Đúng là hiếm có khó gặp.
Hình như Tạ Ngọc Võng không đoán trước được có người sẽ đột nhiên đẩy cửa vào trong, bất giác nhíu mày, ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Giang Bái Y.
“Chào anh, tôi là Giang Bái Y.” Cô chủ động duỗi tay chào hỏi.
Mặc dù Tạ Ngọc Võng hơi lạnh lùng nhưng từ trước tới nay chưa từng bất lịch sự, cậu nhẹ nhàng chạm vào đốt ngón tay của Giang Bái Y rồi lập tức buông ra, không những thế còn mở miệng khen ngợi cô.
“Bộ sườn xám mà cô Giang mặc thật sự là vô cùng khéo léo tinh xảo.”
……
Trên xe.
Người đại diện lái xe, cô ấy không nhịn được mà nhìn Giang Bái Y đang vật vờ dựa trên ghế thông qua kính chiếu hậu.
Giang Bái Y không thể không phát hiện, liền nói: “Chị Thịnh ơi, chị muốn nói cái gì?”
Thịnh Nghi không lòng vòng khách sáo, trực tiếp hỏi: “Bái Y, em và Tạ Ngọc Võng……”
Lời còn chưa dứt, Giang Bái Y đã bật cười, nói: “Chị Thịnh à, chị còn không biết gốc gác của em hả? Nếu có thể có một chân với Tạ Ngọc Võng thì em còn phải gia nhập giới giải trí làm gì?”
Thịnh Nghi thở dài một tiếng, ngẫm lại cũng có lý, nhưng không nhịn được vẫn cứ cảm thấy rất đáng tiếc.
Vị kia chính là Tạ Ngọc Võng đấy.
Trong giới giải trí, nhất là ở bữa tiệc tối ngày hôm nay gồm những nhân vật có máu mặt không thể khinh thường, ném một viên gạch có thể đập chết ba vị ảnh đế.
Nhưng Tạ Ngọc Võng lại khác, sau lưng cậu có tiền có quan hệ, trong tay cậu nắm giữ tài nguyên vô cùng lớn, người người đỏ mắt ghen tị.
Đừng nói chỉ có ngôi sao nữ, ngay cả đàn ông cũng có không ít người tự mình tiến cử để đổi lấy nguồn tài nguyên tốt hơn.
Đáng tiếc Tạ Ngọc Võng có tính tình quá xấu, vô cùng quái gở, không ai có thể thật sự trèo lên con thuyền lớn của cậu.
“Thế cậu ta chờ em lâu như vậy để làm gì?”
“Cậu ta hỏi em làm bộ sườn xám này ở đâu.”
“……”
-------
Giang Bái Y lén lút nhìn Tạ Ngọc Võng đang ngồi ghế sau của xe bảo mẫu, hai mắt nhắm lại, đánh chết cô cũng không ngờ mọi việc lại đi tới bước này.
Cô chỉ mặc một bộ sườn xám đi tham dự một tiệc tối từ thiện mà thôi, vị đại gia này lại nói với cô, gần đây anh mới nhận một vai diễn có cảnh may vá, nhờ cô dẫn tới chỗ học trò của Liêu nghệ nhân, hi vọng được học tập một thời gian.
Cuối cùng còn hơi giương mắt, dường như có ý uy hiếp, ngữ khí lại thản nhiên bằng phẳng: “Nghe nói dạo này cô Giang đang muốn cạnh tranh giành một vai diễn trong bộ phim《 Hình xăm 》của đạo diễn Triệu à?”
Bộ phim《 Hình xăm 》 có vai diễn mà Giang Bái Y nhất định phải lấy được, cô còn trông cậy vào bộ phim này để chuyển đổi hình tượng của bản thân.
Bảy tấc* bị người nắm trong lòng bàn tay, Giang Bái Y dám nói từ chối ư?
*Bảy tấc: là điểm yếu trí mạng của loài rắn, ý chỉ nhược điểm.
Nhưng chỉ sợ chị Kinh Di sẽ tức giận.
Ôiii……
Giang Bái Y nặng nề mà thở dài một hơi.
Cô không hề hay biết, vị đại gia họ Tạ đang ngồi trên ghế sau, trong đôi mắt đẹp hút hồn ấy hiện lên vẻ bồn chồn hoảng loạn, không biết do lo lắng khẩn trương hay là vui vẻ hưng phấn.
Tạ Ngọc Võng không thể ngăn cản đôi tay run rẩy, cậu nhắm hai mắt, trong đầu tràn ngập cảnh tượng mà lần đầu tiên cậu nhìn thấy người kia.
Một chiều hoàng hôn vào mùa hè năm ấy, sắc trời nhuộm màu vàng cam, cậu gõ cửa nhà mình.
Cửa mở, một thiếu nữ xa lạ da thịt trắng nõn đập vào tầm mắt, cô có vẻ mặt dịu dàng ôn hòa, mái tóc dài đen nhánh còn ẩm ướt, mượt mà rũ trên vai, vừa nhìn đã biết cô vừa tắm gội xong.
“Võng Võng?” Giọng nói của người con gái ấy nhẹ nhàng mềm mại, nụ cười rạng rỡ.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim của cậu đập thình thịch mất kiểm soát.
-------
Xe bảo mẫu dành cho diễn viên không vào được ngõ nhỏ, Tạ Ngọc Võng bước xuống đi bộ cùng Giang Bái Y, nơi này vốn vắng vẻ, hơn nữa ngõ nhỏ này không một bóng người, hai người không cần phải đeo khẩu trang, đi nhanh tới trước cửa nhà Kinh Di.
Giang Bái Y nhìn thoáng qua Tạ Ngọc Võng, không biết vì sao cậu phải lo lắng căng thẳng, vô cùng khó hiểu, đột nhiên lắm miệng hỏi một câu: “Anh Tạ, tôi có thể gõ cửa chưa?”
Tạ Ngọc Võng cúi đầu, ừ một tiếng.
Giang Bái Y nắm lấy tay cầm trên mặt thú chắn cửa, gõ ba cái lên cánh cổng.
Một người đàn ông có dáng vẻ bình thường nhưng đoan chính mở cửa.
“Anh Thường Thăng.” Giang Bái Y cười chào hỏi.
Sau khi Thường Thăng gọi một tiếng Bái Y, nói: “Bái Y tới đấy à?” Nhìn về phía Tạ Ngọc Võng đứng sau lưng cô, hỏi: “Đây là?”
Giang Bái Y nhìn Tạ Ngọc Võng còn đang ngẩn người, chủ động giới thiệu: “Đây là… một người bạn của em, à ờm, anh Thường Thăng ơi, chị Kinh Di ở đâu vậy?”
“Cô giáo trẻ ở sân sau đó.”
Giang Bái Y dẫn Tạ Ngọc Võng đi thẳng tới sân sau.
Giang Bái Y vừa đi vừa giới thiệu tòa nhà tứ hợp viện* này.
*nhà tứ hợp viện: kiến trúc nhà truyền thống thời phong kiến của Trung Quốc, gồm 4 dãy nhà tạo thành hình vuông.
Đây là một tòa nhà tam tiến tứ hợp viện hoàn chỉnh.
Xuyên qua đảo tòa phòng là tới hẹp viện và cửa thuỳ hoa, sau đó là đệ nhị tiến bao gồm chính phòng, nhạn phòng, nội viện và hành lang, thực tế, để phù hợp với yêu cầu thực tế của người sử dụng, chính phòng của tòa tứ hợp viện này có nhiều hơn hai nhĩ phòng ở bên cạnh, Đông Nhĩ phòng đã bỏ đi một cánh cửa để thông với đệ nhị, đệ tam tiến. Đệ tam tiến còn lại ở sau dãy nhà chính phòng, là tòa nhà ở sân sau, không dùng để tiếp khách mà là chỗ ở của riêng Kinh Di.
Giang Bái Y dẫn Tạ Ngọc Võng đi xuyên qua Đông Nhĩ phòng hướng thẳng tới sân sau, sân sau nhỏ hơn nhiều so với nội viện, nhưng cũng tinh xảo hơn, ở đó có một cây hòe già, bây giờ đang đúng mùa nở hoa, Tạ Ngọc Võng vừa mới vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm đặc trưng, đột nhiên cậu thấy hoảng hốt, không rõ đang trong mơ hay là hiện thực.
Tới sân sau, bóng dáng một người con gái trẻ tuổi ẩn hiện phía sau mành.
Kinh Di mặc một bộ trà phụ màu xanh da trời rộng thùng thình đã được cải tiến, chỉ lộ ra cổ chân trắng như tuyết vô cùng tinh tế, trên cổ chân đeo một vòng chỉ thêu có gắn chuông bạc, giờ phút này cô đang dẫm chân lên ghế mây mà nhón mũi chân muốn bẻ một cành hoa hòe, đốt ngón tay mảnh khảnh trắng nõn bẻ một cành hoa, một đóa hoa hòe màu trắng rơi xuống, lướt qua váy áo, xẹt qua mái tóc dài đen nhánh của cô mà rớt xuống cạnh chân.
“Chị Kinh Di.” Giang Bái Y gọi cô, cười rạng rỡ như một đứa trẻ.
Kinh Di quay đầu lại, vén mấy sợi tóc rối ra sau tai, trên vành tai đeo một viên trân châu xinh đẹp sang trọng, cẩn thận nhìn lại, dưới hàng mi như bóng dáng ngọn núi thanh cao là một đôi mắt đào hoa mênh mông sương mù, môi không son mà đỏ tươi, mặt không phấn mà hồng nhuận tươi tắn, gương mặt vô cùng nữ tính dịu dàng, khiến người càng nhìn càng thấy kinh diễm.
“Bái Y tới rồi.” Kinh Di mở miệng nói, ngữ điệu mang theo sự dịu dàng mềm mại.
Cô lại liếc mắt nhiều hơn một cái, phía sau Giang Bái Y còn có một người đàn ông trẻ tuổi, cậu cúi đầu, không nói một lời.
Hành động đó không lễ phép chút nào, nhưng sao cô cảm thấy hơi quen mắt nhỉ?
Kinh Di nhảy xuống ghế, đi tới gần, càng nhìn người nọ càng thấy quen mắt, rốt cuộc, cô kêu lên kinh ngạc: “Võng Võng?”
Giang Bái Y lập tức thấy vị đại gia lạnh lùng quái gở trong miệng người đời, Tạ Ngọc Võng tháo mũ xuống, lộ ra một gương mặt đỏ bừng như hoa đào, cười e lệ ngượng ngùng, run rẩy nói một câu: “Chị Kinh Di, đã lâu không gặp.”
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
24 chương
4 chương
31 chương
44 chương
73 chương
35 chương