Ngày thứ hai, mới sáng sớm Tư Đồ Tu đã tiến cung, chàng đoạt lại Hạc Thành từ tay ngoại tộc quân tóc đỏ, lập được đại công, Tư Đồ Hằng Thành đích thân đứng trước cửa đại điện nghênh đón, nhìn nhi tử đang đứng trên bậc thềm đỏ, dường như ông mơ hồ nhìn thấy hình bóng của mình lúc còn trẻ, tinh thần phấn chấn, tư thế oai hùng. Thấm thoát, nó đã trưởng thành thành một nam nhân vĩ đại, ngang tài ngang sức với các ca ca nó, Tư Đồ Hằng Thành cười nói: "Trần Tướng quân còn chưa từng đoạt được Hạc Thành, con giải quyết thần tốc như thế, khó trách hôm nay khi lâm triều bách quan đều tán thưởng." Nhắc tới cũng hổ thẹn, bởi vì có liên quan đến kiếp trước, biết trước mọi việc nên mới có bản lãnh này, Tư Đồ Tu vội nói: "Là do nhi thần có vận khí tốt, viện binh của đội quân tóc đỏ từ phía tây đến, bị bắt được ngay tại trận, đó là mèo mù gặp được chuột chết, viện quân bị tước vũ khí, quân tóc đỏ không có ý chiến tranh, nên mới mở cửa thành đầu hàng." Thấy nhi tử khiêm tốn, cũng không tự cao tự đại, Tư Đồ Hằng Thành hơi vui vẻ, vỗ vỗ bả vai chàng nói: "Kinh nghiệm thực chiến của con còn yếu, nên học nhạc phụ của con nhiều một tí!" Tư Đồ Tu vâng dạ liên tục. Đứng đằng sau còn có mấy vị vương gia, Tư Đồ Dụ nói: "Thất đệ lần này đã vất vả rồi, đêm tối trở về thành, còn chạy nhanh hơn so với đại quân, là do nhớ đệ muội phải không?" Hắn biết hai người này ngày thường luôn dính nhau, nên giọng nói hơi chế nhạo: "Lại nói, đệ đánh nhanh như vậy, nhất định là có công lao của đệ muội." Tư Đồ Dập cũng trêu ghẹo: "Nương tử thường đi thăm Thất đệ muội, vẫn rất tốt mà, trái lại là đệ, lo lắng cái gì?" Tư Đồ Tu cũng không phủ nhận, mỉm cười nói: "Hi nhi còn nhỏ, nương tử lại có thai, sợ nàng lo lắng đến an nguy của đệ." Nói rồi, Tư Đồ Cảnh một chút: "Ngũ ca, lâu rồi không gặp." Lúc chàng đi Hạc Thành, Tư Đồ Cảnh còn chưa trở về, bây giờ gặp nhau, cảm thấy trong lòng hơi phức tạp. Tư Đồ Cảnh nói: "Ban đêm huynh mời đệ uống rượu." Không nói thêm lời thừa thãi. Bởi vì giành được công trạng, nên buổi trưa trong cung Tư Đồ Hằng Thành thiết yến chiêu đãi Tư Đồ Tu, Vi thị và một đám vương gia đến tiếp đớn, còn có hai vị công chúa đến chúc mừng, nhìn thấy Sở vương đạt được danh tiếng, Thường Ninh công chúa nhớ tới đại ca Tư Đồ Uyên nhà mình, không khỏi cảm thấy ảm đạm, bí mật nói chuyện với Vi thị, hỏi Tư Đồ Uyên vì sao còn chưa trở về. Nói là đi trị thủy, nhưng đã đi mấy tháng rồi, ngay cả tết xuân cũng không thấy bóng người. Vi thị biết Tư Đồ Uyên có viết thư gửi cho Tư Đồ Hằng Thành, nên cũng không lo lắng, khẽ mỉm cười nói: "Nó hiếm khi nguyện ý đi làm những việc này, hiển nhiên là muốn làm xong hết mới trở về. Lũ lụt rất rộng, mấy người chuyên gia còn chưa giải quyết được, mới khoảng thời gian ngắn này thì tính là chứ?" Chỉ cần lập được công lao, dần dần nó sẽ thu được lòng người, Vi thị rất chờ mong đối với việc này. Thường Ninh công chúa cau mày nói: "Chẳng lẽ phải ở bên ngoài mười năm tám năm hả? Coi chừng bị người khác đoạt được thời cơ!" Nàng ta trời sinh tính tình xúc động, không kiên nhẫn, "Hôm nay nương cũng đã thấy phụ hoàng rồi đấy? Rất coi trọng Thất hoàng huynh, thấy huynh ấy đánh thắng trận, còn cho huynh ấy được quyền điều binh khiển tướng quyền, mấy hạ thần bên ngoài thì ngày nào cũng ầm ĩ muốn lập Thái tử, chẳng lẽ đây không phải là điềm báo trước ư?" Vi thị giật mình, suy nghĩ một lát rồi nói: "Sẽ không đâu, con đừng suy nghĩ lung tung." Trong bảy năm, Tư Đồ Hằng Thành vẫn chưa từng lập Thái tử, bây giờ Tư Đồ Uyên đã được giải oan, ông ấy sao có thể làm như vậy chứ? Vi thị không tin Tư Đồ Hằng Thành sẽ quyết định ngay bây giờ, nếu ông ta làm vậy thì có thể đối mặt với đại nhi tử không? Thấy mẫu thân không tin, Thường Ninh công chúa cũng không nói tiếp nữa, thở hồng hộc rời đi. Tư Đồ Hằng Thành cùng các con uống rượu ăn mừng, sau đó lưu một mình Tư Đồ Tu trong thư phòng, hỏi cặn kẽ tình huống xảy ra ở Hạc Thành, rồi ống nói đến chuyện Liễu An Tài. Trì ra trong khoảng thời gian này Cẩm Y Vệ đã bí mật điều tra sơ lược từng cái tội ác của Liễu An Tài, lợi dụng chức quyền đem áo bông quân đội giao cho An Khánh Hầu, cầm mệnh các tướng sĩ đi kiếm tiền, chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ rơi đầu. Chỉ là Tư Đồ Tu không rõ lắm, tại sao ông nói chuyện đó với mình? Đời trước chưa từng có chuyện này, mặc dù Liễu An Tài phạm tội, nhưng do Hình bộ Thượng thư Ngô đại nhân tiếp nhận. Chàng cau mày nói: "Không ngờ tới Liễu đại nhân lại là một tên lòng lang dạ sói, thật sự là lãng phí một đời tài hoa!" Ban đầu chính là nhìn trúng tài trí hơn người của ông ta, Tư Đồ Hằng Thành giao trọng trách cho ông ta, thậm chí không để ý đám đại thần một mực phản đối, một lần nữa lại dùng ông ta, ai ngờ giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Liễu An Tài còn tự cho mình là một nhân vật không thể thay thế, thật sự là không biết mùi vị! Tư Đồ Hằng Thành dùng tay đánh mạnh trên thư án, phát ra một tiếng vang giòn giã, trầm giọng nói: "Chuyện này giao cho con đi điều tra xử lý, bất kỳ người nào có liên quan đến ông ta đều không được buông tha." Trong lòng Tư Đồ Tu lộp bộp một tiếng, chàng nhớ đến Tư Đồ Dập. Cố tình từ chối, chàng do dự nói: "Phụ hoàng, kinh nghiệm của nhi thần còn thấp, e rằng không thể đảm nhiệm, nếu là Ngô đại nhân. . ." "Hiển nhiên Ngô đại nhân sẽ tham dự." Tư Đồ Hằng Thành đứng lên, chắp tay nói: "Phái con đi, chính là vì để người ta biết, trẫm rất coi trọng chuyện này. Tu nhi trẫm biết con vẫn luôn công chính nghiêm minh, chắc chắn sẽ điều tra được manh mối. Bất quá con mới trở về, nghỉ ngơi trước vài ngày rồi nói sau." Ông khoát khoát tay: "Đi xuống đi." Tư Đồ Tu không từ chối được, tâm sự nặng nề rời khỏi Càn Thanh Cung. Đi được một đoạn đường, thì nhìn thấy Tư Đồ Cảnh đang đứng một chỗ trong thành cung, huynh ấy đứng ở dưới mái hiên chờ chàng, ánh nắng rơi trên bờ vai huynh ấy, chỉ thấy khóe miệng huynh ấy chứa nụ cười nhàn nhạt, không ấm áp như trước. Chàng cười lại gần nói: "Mới uống rượu xong, bây giờ còn muốn mời đệ uống rượu nữa hả?" "Buổi tối uống tiếp." Tư Đồ Cảnh nói: "Huynh tạm thời không muốn về nhà." Mất đi mẹ đẻ, mất đi toàn bộ Hứa gia, dường như người thân nhất trên đời này chỉ còn lại đệ đệ đang đứng trước mặt này. Tư Đồ Tu kinh ngạc, nghĩ một chút liền hiểu, có lẽ là giận giỗi với Viên Diệu Huệ, cơ mà chuyện này là chuyện bình thường giữa phu thê, ngay cả chàng, không phải cũng cùng Bùi Ngọc Kiều ầm ĩ một trận đấy thôi? Chàng nói: "Vậy đến nhà đệ đi, dù sao bây giờ đệ cũng không có chuyện gì để làm." Tư Đồ Cảnh đồng ý. Hai huynh đệ liền trở về Sở vương phủ. Bùi Ngọc Kiều đang ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vừa chờ Tư Đồ Tu, mắt thấy thân ảnh của chàng, trên mặt của nàng không nhịn được lộ ra vẻ tươi cười, suýt chút nữa đã bổ nhào qua. Bất quá nghe hạ nhân nói Tư Đồ Cảnh cũng đến đây, không thể không thu liễm lại, không thể giống như lần đó trước mặt Tư Đồ Dụ, rất mất thể diện. Nàng vịn tay Lam Vũ ra ngoài cửa nghênh đón, cười tủm tỉm nói: "Vương gia, ngũ ca." "Quấy rầy Ngũ đệ muội rồi." Tư Đồ Cảnh hơi xấu hổ, dù sao người ta tiểu biệt thắng tân hôn, với lại lúc nãy hai vị ca ca còn trêu ghẹo Tư Đồ Tu, hắn nên biết điều một chút, vội vàng nói thêm một câu, "Huynh ngồi một chút rồi đi ngay. "Không cần ngại ngùng." Bùi Ngọc Kiều nói: "Ngũ ca đã tới, vậy dùng cơm tối rồi đi, lúc huynh không ở kinh thành, vương gia rất lo lắng, lần này trở về, chắc chắc có nhiều chuyện muốn nói với huynh." Giọng nói ấm ấp ôn nhu, khi cười có hai lúm đồng tiền nhỏ, vẫn như trước đây, nàng mời thịnh tình, hiển nhiên Tư Đồ Cảnh rất vui vẻ, nhưng khi nhớ tới Viên Diệu Huệ, trong lòng lại cảm thấy chua chát, cũng chẳng biết tại sao, hai người bọn họ sao lại tới nông nỗi này? Chàng gật gật đầu: "Được, vậy huynh sẽ không khách khí." Tư Đồ Tu nhìn Bùi Ngọc Kiều mỉm cười hỏi: "Hi nhi đâu? Tối hôm qua ta về trễ, buổi sáng còn đi sớm, còn chưa gặp con." Đang nói thì có một tiểu nam hài cao ba thước chạy vào, ôm chặt lấy chân chàng, vui mừng kêu lên: "Cha!" Nghe được giọng nói của con trai, liền vui vẻ, chàng cúi xuống ôm Hi nhi vào ngực, cảm giác cân nặng một chút, cười nói: "Lại nặng thêm mấy cân rồi." Rồi nhìn cái đầu con: "Cũng cao thêm." So với mẫu thân thì Hi nhi không thích bằng, nhưng nhiều ngày không gặp nên rất vui vẻ, hôn một cái bẹp trên mặt chàng nói: "Cha đi đánh gà tóc đỏ." Tư Đồ Cảnh đứng bên cạnh cười phá lên. Quả nhiên coi quân tóc đỏ là gà, Tư Đồ Tu nói: "Quân tóc đỏ là người, không phải gà, ở phía đông Hoa quốc chúng ta, có tóc màu đỏ." Hi nhi không thể nào hiểu được đối với quân tóc đỏ này, cũng không thể nào tưởng tượng được, nghiêng đầu nói: "Cái đuôi gà trống lớn màu đỏ." Không có cách nào trao đổi, Tư Đồ Tu từ bỏ nói đến chủ đề này, nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc nói: "Mỗi ngày mẹ con đều đọc này nọ cho con nghe, thế con biết được những thứ gì?" Ánh mắt nhóc chớp chớp hai lần. Bùi Ngọc Kiều hướng dẫn nhóc nói, đầu tiên là đọc: "Nhân chi sơ, tính bản thiện (*)." Câu nói đó rất quen thuộc, bởi vì ngày thường Bùi Ngọc Kiều đều treo bên miệng, Hi nhi đều nghe theo, nói tiếp: "Cẩu bất giáo, tính nãi thiên, giáo chi đạo, quý dĩ chuyên. Tích mạnh mẫu, trạch lân xử, tử bất học, đoạn cơ trữ. Đậu yến sơn, hữu nghĩa phương, giáo ngũ tử, danh câu dương (*)." (*): Đây chính là câu thơ trích trong Tam tự kinh: Nhân chi sơ, tính bản thiện: Bản chất con người vốn là người hiền lành. Cẩu bất giáo, tính nãi thiên: Nếu không dạy, thì tính tình đó sẽ thay đổi. Giáo chi đạo, quý dĩ chuyên: Muốn chỉ dạy thì lấy chuyên làm trọng. Tích mạnh mẫu, trạch lân xử, tử bất học, đoạn cơ trữ: Chuyện mẹ thầy Mạnh chọn láng giềng ở. Thấy con không chịu học chặt khung cửi của con. Đậu yến sơn, hữu nghĩa phương, giáo ngũ tử, danh câu dương: Ông Đậu Yên Sơn là người có nghĩa lý, phép tắc, dạy năm đứa con đều nổi tiếng. Đọc rõ ràng từng chữ từng chữ một, làm phụ thân, Tư Đồ Tu không nhịn được liền lộ vẻ đắc ý. Tư Đồ Cảnh thuận theo tình hình khen ngợi: "Hi nhi thật thông minh, nhỏ như vậy nhớ mấy cái này thật không dễ dàng, e rằng tương lại sau này sẽ là một thần đồng đấy." Mặc dù hơi thô tục, nhưng phụ mẫu nghe thấy người khác khen hài tử, không có không vui, nhất là Bùi Ngọc Kiều, đó đều là công sức của nàng, rãnh rỗi liền đọc thơ ca, có đôi khi nhi tử chê nàng ầm ĩ, nghe thấy nàng niệm, liền nhanh chân trốn đi, nhưng bây giờ x era rất có hiệu quả đấy! Ánh mắt đắc ý của nàng bắn ra bốn phía, nhiều lần liếc mắt về phía Tư Đồ Tu, ý là nói đây đều là công lao của nàng. Tư Đồ Tu cầm tay nhi tử rất đắc ý, ở trước mặt người khác không nên khen thê tử, vờ như không nhìn thấy, nói với Hi nhi: "Con còn chưa gọi Ngũ thúc đấy." "Ngũ thúc." Miệng nhỏ của Hi nhi kêu hết sức ngọt ngào, duỗi hai cái tay nhỏ ra: "Ngũ thúc ôm một cái." Tư Đồ Cảnh nhận lấy nhóc, quả nhiên nặng không ít, lại nhìn ngũ quan nhóc, mắt đen thật to, mặt tròn nhỏ, cái mũi nhỏ nhắn, hắn cười nói: "Lớn lên rất giống Thất đệ muội." Ôm nhóc đùa một lát, Tư Đồ Tu còn có chuyện nói với Tư Đồ Cảnh nên hai người liền đi đến thư phòng. Bùi Ngọc Kiều phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ ăn phong phú, suy đoán nhất định hai người muốn uống rượu, lại kêu nấu thêm chút đồ nhắm, ngay cả trà giải rượu cũng chuẩn bị sẵn. Chờ đến tối, sao sáng đầy trời, thấy trời đã tối, Bùi Ngọc Kiều sai người đến hỏi Tư Đồ Tu, có nên mời Viên Diệu Huệ đến không, dù sao Tư Đồ Cảnh cũng ở chỗ này, nhưng Tư Đồ Tu lại nói không cần mời. Chắc là hai người họ có chuyện gì, Bùi Ngọc Kiều nghĩ thầm, khó trách Viên Diệu Huệ không đến đây, không đề cập đến Tư Đồ Tu lập công trở về nên đến đây chúc mừng, mà huynh đệ gặp lại cũng nên tụ họp một chút, bất quá đây là việc riêng của người khác, nàng cũng không để trong lòng. Uống hơn hai chén, Tư Đồ Tu hơi say, sau khi tiễn Tư Đồ Cảnh, thì đến tịnh phòng rửa mặt, hơi thanh tỉnh một chút, nhưng khi về nội thất nhìn thấy Bùi Ngọc Kiều, nàng tháo trâm ngọc châu, tóc xanh như suối thả xuống, mặc một thân quần áo màu tím nhạt ngồi ở đầu giường, giống như tiên tử cưỡi mây dưới ánh trăng, đột nhiên không phải say vì rượu mà là say vì người. Đi qua, liền ôm nàng vào ngực. Buổi tối hôm qua một thân mồ hôi bẩn, lại bởi vì đã trễ nên không muốn đụng nàng, giờ khắc này giống như thủy triều vọt tới, nàng còn chưa nói câu nào đã bị chàng đè nằm ngửa trên giường, trên thân lại mát lạnh, ngay lập tức giống như gà con trụi long. Nàng bị dọa thiếu chút nữa đã kêu lên. Chàng che chở lưng nàng nói: "Đừng sợ, bản vương sẽ làm nhẹ một chút." Bụng nàng đã hơi lớn, buồn bực nói: "Vừa về đến là làm cái này, chàng chỉ nhớ thương cái này, chàng cái người sắc phôi này, chuyện lần trước thiếp còn chưa tính toán rõ với chàng đâu." Tư Đồ Tu cười nói: "Cái gì mà vừa về đến, hôm qua ta đã về rồi, chịu đựng đến bây giờ, nàng còn không hài lòng?" Chàng cúi đầu hôn trên lưng nàng: "Ai da, biết nàng ở nhà nhớ bản vương, nên muốn an ủi nàng một chút không được hả?" Nàng lật người, sẵng giọng: "Cái này gọi là an ủi hả, đều là vì chính Chàng thôi." Nói xong, lôi kéo chăn mền đắp lên người. Chàng nhỏ giọng mỉm cười: "Vậy nàng muốn như thế nào?" Thực ra nàng cũng không biết thế nào, chỉ muốn dựa sát vào nhau trò chuyện bên cạnh chàng, nhưng mà còn chưa nói rõ nguyên nhân, đã thấy chàng đè thấp thân thể, cảm giác ấm áp bất chợt dâng lên toàn thân, mặt nàng bỗng nhiên đỏ bừng, vội vàng muốn đẩy chàng ra, nhưng làm cách nào cũng đẩy không được, từ từ không có khí lực, giống như thuyền nhỏ nổi trên mặt nước, trong miệng còn hừ nhẹ như mèo nhỏ. Đêm nay, triền miên đến giờ Tý, sau đó hai người đều ngủ đến mặt trời lên cao, khi chàng tỉnh lại, ánh nắng rơi vào mặt, ấm áp, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, nàng đang gối lên cánh tay chàng, một cái chân không biết có phải bị đau hay không, đặt trên đùi chàng, sờ lên mập mạp tròn trịa, giống như củ sen béo. Nàng bị người khác đụng, mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đối diện, ngang nhiên vươn đầu tới, hai cánh tay ôm cánh tay chàng, lười biếng không muốn nghĩ gì. Hai người cứ ôm nhau như vậy, không biết trôi qua bao lâu, bên ngoài có nha hoàn đến bẩm báo, nói là Tấn vương phủ đưa thiếp mời đến, Tư Đồ Dập bày tiệc ăn mừng, mời bọn họ đến chơi một chút. Tam hoàng huynh mời, không tiện từ chối, nhìn thấy nàng còn bất động, Tư Đồ Tu kéo tay Bùi Ngọc Kiều lên: "Không thể chừng chừ được nữa, một lát nữa tam ca lại sai người đến mời, nàng muốn người khác nhìn thấy bộ dáng này của nàng hả?" Đôi mắt Bùi Ngọc Kiều tỉnh táo lại, mềm mại nói: "Không còn khí lực, Chàng mặc quần áo cho ta đi."