Tư Hoài Dương cảm thấy lời của Bạch Tuyết nói cũng có lý nên anh mở cửa xe, đưa Nhị Nhị ngồi vào trong xe. Còn Bạch Tuyết nhìn chiếc xe kia hòa vào dòng xe cộ tấp nập, mất hút nên cũng thở phào nhẹ nhõm. “Cám ơn anh, thật sự cám ơn anh” Bạch Tuyết xoay người nói cám ơn với Nhiếp Phong, “Một ngày nào đó, em sẽ mời cơm để cảm ơn anh Niếp giúp đỡ.” Nói xong, Bạch Tuyết đứng ở ven đường, ngoắc xe để về nhà. Nhưng mới vừa vươn cánh tay ra, Nhiếp Phong nắm tay cô đè xuống. A… Anh ta làm gì vậy? Bạch Tuyết mơ hồ nhìn Nhiếp Phong. “Em không có số điện thoại của anh thì làm sao mời cơm? Hay là em nói vậy chỉ để lừa gạt anh?” Giọng Nhiếp Phong như làn gió nhẹ thoảng qua, “Em thật là người vong ân phụ nghĩa đấy.” Hả? Đại ca Niếp à, anh thật keo kiệt quá đấy, anh chỉ cho em mượn khuôn mặt có chút mà muốn em đãi anh bữa cơm sao? Thật ra lúc trước Bạch Tuyết cũng không thân với Nhiếp Phong. Bọn họ chỉ ôm nhau lên lầu, sau đó trực tiếp lên giường. Cô cũng không biết mọi việc xảy ra sau đó như thế nào nữa. Bây giờ suy nghĩ lại, lúc còn trẻ, cô thật dũng cảm. Nhiếp Phong cũng không ép buộc Bạch Tuyết phải “báo ân”, nhưng anh nói một câu như vậy khiến lòng Bạch Tuyết dao động và áy náy. “Ai nói.. .... Ai nói em lừa gạt? Vậy giờ em mời anh ăn cơm.” Cô nghĩ một người đàn ông sao lại tính toán với phụ nữ như vậy chứ? Cô nói tiếp “Anh chọn đi, anh muốn ăn thức ăn Tây hay Trung Quốc?” Cô cũng biết thân phận Nhiếp Phong không tầm thường, nên cũng lo lắng cho túi tiền của mình. Nhiếp Phong khẽ mỉm cười, xoay nửa người, nhìn về phía quầy rượu, cất giọng nói: “Vậy em hãy theo anh đến quầy rượu bên kia để uống hai ly rượu.” Hai ly rượu sao? Bạch Tuyết nuốt một ngụm nước bọt. Có phải chỉ đơn giản như thế không? ** Hà Tử Hồng thấy Nhiếp Phong thật sự dẫn Bạch Tuyết vào, anh ta ngạc nhiên đến nỗi sặc rượu, ho khan đến khô cả cổ. “Tử Hồng, sao vậy? Không quen uống loại rượu này sao?” Một cô gái mặc áo trễ ngực và chiếc váy đen bó sát khoác tay lên vai Hà Tử Hồng, nũng nịu nói “Chắc không thể nào như vậy chứ? Em nghe nói lần trước anh và Ci¬ci chơi đoán số uống rượu nhưng anh cũng uống cạn phân nửa bình rượu rồi.. ....” Hà Tử Hồng thoát khỏi cánh tay đang muốn ôm ấp, vuốt ve anh ta, đứng lên, đúng lúc Nhiếp Phong cũng dẫn Bạch Tuyết đi tới bên cạnh. “Người này tên là Hà Tử Hồng, bạn thân của anh. Nhiếp Phong giới thiệu Hà Tử Hồng với Bạch Tuyết, “Đây là Bạch Tuyết, bạn cũ đã từng quen biết.” “Cô Bạch, chào cô.” Hà Tử Hồng chủ động giơ tay ra chào hỏi. Bạch Tuyết do dự một chút, cũng bắt tay Hà Tử Hồng, “Chào anh, anh Hà.” Cô gái bên cạnh Hà Tử Hồng ăn mặc khá lòe loẹt chẳng khác gì những nhân vật trong game. Cô mặc chiếc váy khá ngắn, ngắn đến nỗi người khác có thể nhìn thấy chiếc quần lót bên trong của cô. Nhiếp Phong cũng nhận ra sau khi mình rời khỏi đây thì tên kia cũng tìm đươc một người bạn gái nên nhíu mày muốn anh ta giới thiệu. “A, người này là Ju¬ly, bạn mới quen.” Hà Tử Hồng thấy ánh mắt của Nhiếp Phong, vội vàng chủ động giới thiệu cô gái vừa mới ngồi xuống bên cạnh mình. Ju¬ly đứng lên, trước tiên là nở nụ cười thật tươi với Nhiếp Phong, sau đó nhìn Bạch Tuyết tỏ ý khinh thường, giễu cợt, “Cô Bạch thật xinh đẹp.” Bạch Tuyết hậm hực trong lòng, người phụ nữ này nghĩ một đằng nói một nẻo. Lúc ở Bắc Kinh, dạng người như Ju¬ly này, cô đã từng gặp rất nhiều rồi. Công ty Bạch Cốt Tinh, khách hàng công ty Xà Tinh...... Còn có dụ dỗ bạn trai của cô Bạch Phú Mỹ. Những người hiền lành, ngu ngốc thật hiếm mà những người phụ nữ gian trá, xảo biện thật sự quá nhiều. Sau khi Bạch Tuyết và Nhiếp Phong ngồi xuống, Hà Tử Hồng nháy mắt với Nhiếp Phong tỏ thái độ ganh ghét. “Anh Niếp muốn uống rượu gì? Tôi chỉ uống được hai ly thôi chứ không uống được cả chai rượu.” Bạch Tuyết cũng không dám ra vẻ mình có nhiều tiền, thẳng thắn nói chuyện vào vấn đề chính.