Tư Hoài Dương không ngờ bạn gái mình lúc nào cũng dịu dàng mà lại có thể theo dõi mình. Nghĩ vậy nên anh vửa hận vừa tức. Không phải anh tức giận vì bị bạn gái tát vào mặt, mà anh giận bởi vì cô theo dõi anh, khiến lòng anh cảm thấy rất khó chịu. Bạch Tuyết cố ý đẩy anh, muốn anh chạy theo giải thích với Nhị Nhị, nhưng lúc đó Tư Hoài Dương thật sự không muốn giải thích bất kỳ điều gì với cô ấy cả. Anh và Bạch Tuyết vốn trong sạch, không làm chuyện gì xấu thì anh phải giải thích gì với Hoa Nhị Nhị chứ? “Anh buông tay ra.” Gương mặt xinh đẹp của Hoa Nhị Nhị tràn đầy nước mắt, khàn giọng nói, ”Anh đưa em về nhà, không chịu ở lại nhà em là vì có hẹn với cô ấy sao? Nếu cô ấy quan trọng hơn em thì anh đuổi theo em làm gì?” Không phải Hoa Nhị Nhị hẹp hòi, nhưng thanh mai trúc mã giữa nam và nữ phải thật sự khéo léo mới có thể không khiến người khác hiểu lầm. Bạn bè khác phái bình thường so với tình cảm nam nữ khác nhau rất xa. Mặc dù Hoa Nhị Nhị biết giữa Bạch Tuyết và Tư Hoài Dương chỉ là bạn bè bình thường nhưng ai có thể bảo đảm sau này sẽ không có chuyện gì xảy ra, sẽ không thay đổi từ bạn bè thành tình nhân chứ. “Nhị Nhị, anh nói bao nhiêu lần thì em mới tin anh.” Tư Hoài Dương cũng tức giận, hất tay Hoa Nhị Nhị ra, sầu não nói, “Anh và Tiểu Bạch thật sự trong sáng.” “Em không tin.” Hoa Nhị Nhị khóc thảm thiết, “Hơn nửa đêm anh không về nhà, lại chạy đến quầy rượu hẹn với cô ấy, mà giờ còn nói không có gì sao.” Một nam một nữ đứng bên lề đường cãi nhau, khiến người khác tò mò ngoái đầu nhìn lại. Nhiếp Phong gật đầu đồng ý giúp Bạch Tuyết, giả dạng làm bạn trai của cô tới hóa giải vấn đề khó nói của Tư Hoài Dương, khiến Bạch Tuyết vô cùng ngạc nhiên. Nhưng đây là chuyện cấp bách, không còn thời gian truy cứu nữa. Bạch Tuyết và Nhiếp Phong đi tới sau lưng Tư Hoài Dương, nghe được Hoa Nhị Nhị đang oán trách cậu ta. “Tư Hoài Dương.” Bạch Tuyết đưa tay vỗ vai bạn. Tư Hoài Dương giật mình, đột nhiên xoay người lại, “Cậu làm gì ở đây?” Cậu không muốn tức giận với Bạch Tuyết nhưng Hoa Nhị Nhị đã làm cậu ta giận đến mức mất hết lý trí, đầu óc không thông. Khi nhìn thấy bên cạnh Bạch Tuyết còn có một người đàn ông, chính là người vừa nãy trong quán rượu thì khuôn mặt Tư Hoài Dương càng u ám hơn. “Sao vậy? Tại sao anh ta cũng chạy theo tới đây . . . . . .” Bạch Tuyết dùng sức, đẩy Tư Hoài Dương sang một bên, đi tới trước mặt Hoa Nhị Nhị áy náy, “Tiểu thư Hoa, cô đừng hiểu lầm, tôi và Tư Hoài Dương chỉ là bạn bè thôi. Thật ra tôi cũng có bạn trai rồi.” Đôi mắt rưng rưng của Hoa Nhị Nhị không tin nhìn Bạch Tuyết, “Cô trở về từ Bắc Kinh, không phải vì bị bạn trai cũ bỏ rơi sao?” Lúc này Bạch Tuyết chỉ muốn dùng phân ngựa nhét chặt vào miệng của Tư Hoài Dương mà thôi. Tại sao lại đem chuyện mình bị bỏ rơi kể hết cho bạn gái cậu ta nghe chứ? Cô vừa xấu hổ cười, vừa quay đầu sang, trừng mắt liếc Tư Hoài Dương. Sau đó, lại quay đầu trở lại tiếp tục giải thích: ”Thật ra tôi và bạn trai cũ chia tay cũng đã lâu rồi. Nguyên nhân cũng có chút phức tâp, mà cũng không hẳn là anh ta bỏ rơi tôi…. Aida, tóm lại là người đàn ông đang đứng bên cạnh mới thật sự là người trong lòng tôi.” Nói xong, Bạch Tuyết kéo Nhiếp Phong tới, đứng trước mặt Nhị Nhị. Hoa Nhị Nhị dường như không tin, quan sát bộ dáng và khí chất của Nhiếp Phong thật kỹ. “Xin chào, tiểu thư Hoa.” Nhiếp Phong mỉm cười nói, “Vì chuyện Tiểu Tuyết hẹn cùng Tư tiên sinh khiến cô hiểu lầm, chúng tôi thật cảm thấy hổ thẹn.” Là thật sao? Hoa Nhị Nhị trợn tròn mắt. Tư Hoài Dương mơ hồ không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cậu ta còn không biết “bạn trai” này từ đâu ra? Nhiếp Phong cũng rất phối hợp khiến Bạch Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Cô thân mậtkhoác tay Nhiếp Phong, cười thật tươi: “Thật ra tối nay tôi hẹn Tư Hoài Dương là vì muốn giới thiệu cho cậu ta biết mặt bạn trai mình. Tiện thể, tôi cũng muốn nhờ Tư Hoài Dương tìm giúp tôi một số tài liệu về các công ty để tôi sớm tìm được việc làm. Không nghĩ làm cô hiểu lầm, thật xin lỗi.” Nhiếp Phong cúi đầu nhìn Bạch Tuyết như con chim nhỏ nép vào người mình, nhưng anh cũng không tỏ vẻ bài xích hoặc kinh ngạc. Hoa Nhị Nhị cắn môi, kinh ngạc nhìn Tư Hoài Dương , “Là . . . . . Là thật sao?” Tư Hoài Dương cũng đang mơ hồ. Bỗng nhiên cậu nghe Hoa Nhị Nhị hỏi, cũng không biết trả lời cô thế nào. Bạch Tuyết sợ Tư Hoài Dương mở miệng nói bậy, nên vội vàng buông cánh tay Nhiếp Phong ra, nhìn Tư Hoài Dương nói: “Cậu giúp tớ chuẩn bị tài liệu liên quan đến những công ty kia rồi gửi qua đường bưu điện cho tớ nhé. Tớ và Nhiếp Phong đi trước. Hãy khéo léo giải thích với Hoa Nhị Nhị, đừng làm cô ấy giận.”