Lúc Hà Tử Hồng và July cầm một chai rượu tây cỡ lớn, vừa cười vừa đi tới khiến Bạch Tuyết trợn mắt.
Anh ta sẽ không bắt cô uống hết chai rượu đó chứ.
Hà Tử Hồng đặt chai rượu trên bàn, vẫy tay gọi phục vụ, “Rượu này là do tôi lấy từ nước ngoài mang về, tốt hơn hàng trong nước nhiều.”
Phục vụ đem thùng đá và mấy ly rượu tới, thầm thì với Hà Tử Hồng. Sau đó khui nắp chai rượu và hỏi ý kiến mọi người xem có muốn thêm đá hay không?
Nhiếp Phong và Hà Tử Hồng không muốn thêm đá, nhưng Bạch Tuyết không dám uống loại rượu mạnh như vậy nên cô kêu phục vụ cho thêm bốn cục đá vào ly mình.
Còn Ju¬ly thì lại muốn xin thêm Tô Đả Thuỷ (nước).
Bạch Tuyết thở dài, Ju¬ly là người phụ nữ không có đầu óc sao? Ai cũng biết uống rượu Bồ Đào thì không nên cho thêm nước ngọt Sprite, còn uống rượu mạnh thì không nên thêm Tô Đả Thủy (nước) mà.
Không phải thuộc tầng lớp quý tộc thượng lưu nhưng khi đến đây thì cũng phải cố gắng tỏ ra mình là người giàu sang, quý tộc chứ, có vậy mới không bị mọi người chê cười.
“Bạch Tuyết, em không cần ngại.” Nhiếp Phong cầm ly lên, “Anh nói để em uống hai ly thôi, không cho em xin thêm đâu.”
Thật sao? Bạch Tuyết không định hỏi, nhưng tay cô vừa cầm chiếc ly vừa run rẩy, không sao điều khiển được.
Để cám ơn anh nên Bạch Tuyết hào hứng cầm ly lên nói với Nhiếp Phong: “Cám ơn anh Niếp đã giúp tôi.”
Còn có một việc nữa là anh không lấy việc xảy ra bốn năm trước đem ra tính toán với em. Trong lòng Bạch Tuyết thầm bổ sung thêm một câu.
Cầm ly lên, Bạch Tuyết không do dự uống một hơi cạn sạch.
“Wow.” Hà Tử Hồng mở to mắt, nhìn xem cô uống. Sau đó thản nhiên lấy tay nhẹ nhàng lau hai cánh môi của Bạch Tuyết, “Thật lợi hại.”
Lợi...... Lợi hại cái đầu nhà anh. Bạch Tuyết chợt cảm thấy như có một sức nóng đi từ cổ họng đến dạ dày, nó như đang muốn đốt cháy cô.
Hà Tử Hồng lại rót một ly nữa Bạch Tuyết, đưa ngón tay cái hướng xuống, nhìn về phía Bạch Tuyết.
Ju¬ly bĩu môi, tựa sát Hà Tử Hồng cất giọng nói: “Hồng, chúng ta nâng ly.”
Hà Tử Hồng vui sướng cạn ly với Ju¬ly, hai người chỉ nhấp một miếng.
Nhiếp Phong xoay ly rượu trong tay, nhưng không có uống.
Bưng ly thứ hai lên uống, Bạch Tuyết cười với Nhiếp Phong, “Ly này nữa là xong, cảm ơn anh Niếp chịu diễn kịch với em, bảo vệ tình yêu cho Tư Hoài Dương và Nhị Nhị.”
Bạch Tuyết muốn uống một hơi cạn sạch nhưng bị Nhiếp Phong vươn tay ngăn lại.
“Anh không biết có giữ được tình yêu của người bạn kia của e không nhưng anh chỉ biết uống rượu mạnh rất đau đớn đấy.” Nhiếp Phong hơi nhíu mày nói.
“Không sao mà.” Bạch Tuyết bị bàn tay của Nhiếp Phong chạm vào người, cơ thể cô tựa như bị điện giật, nói “Sau khi uống xong, em sẽ tự bắt taxi về nhà. Con gái về khuya sẽ không tốt lắm. Chắc cha mẹ em sẽ rất lo lắng.”
Né tránh đôi mắt sâu thẳm của Nhiếp Phong, Bạch Tuyết lại đưa ly rượu whisky lên môi uống cạn.
Vì ly rượu này thật sự quá mạnh nên khiến Bạch Tuyết xây xẩm mặt mày ngay tức khắc.
“Aida...... Xin lỗi anh, em đi rửa tay một lát.” Bạch Tuyết nhận ra hình như sắc mặt mình rất khó coi, sắc mặt có phần ảm đạm hơn nhiều.
Bạch Tuyết đứng lên, cầm ví da bước đến toilet.
“Hừ, không phải là dân chuyên nghiệp rồi, uống vậy sao có thể thưởng thức hương vị của rượu chứ.” Ju¬ly cất tiếng hậm hực nói.
“Cô Ju¬ly không thích cô ấy sao?” Nhiếp Phong để ly xuống, cười với July.
Trong phút chốc sắc mặt Ju¬ly ửng hồng, nhìn Nhiếp Phong với ánh mắt đưa tình.
Mặc dù ai cũng thích Hà Tử Hồng, muốn leo lên giường của người đàn ông lịch lãm, điển trai, giàu có này, nhưng khi anh ta xuất hiện cùng Nhiếp Phong thì cô cảm thấy Nhiếp Phong cũng không tệ.
“Uống rượu mạnh thì không nên gọi Tô Đả Thủy, (tô nước), hay là cô uống Bạch Thủy (nước suối) là tốt nhất, để tránh lãng phí rượu này..” Nhiếp Phong khép vạt áo tây trang của mình đứng lên nói, “Thật ngại quá.” Sau đó xoay người rời đi.
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
47 chương
92 chương
90 chương
33 chương
26 chương
23 chương
20 chương