Mở đầu Có người nói yêu làm cho trái tim người ta mất phương hướng, làm cho người ta mất đi chính mình, làm cho người ta oán hận, làm cho người ta căm thù, khiến người ta mang theo chấp niệm thật sâu, mà nhiều thứ người ta muốn chúng theo thời gian dần dần phai mờ đi, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa. Nhưng tại sao tình yêu của hắn dành cho cô không những không giảm đi mà trái lại ngày càng nhiều. Trong phòng trở nên hắc ám, chỉ có chiếc đèn đầu giường vẫn đang chiếu sáng khắp nơi, hơi thở đang bị đè nén của người đàn ông khiến cho người ta thở không nổi, hắn không khỏi đau lòng nhìn người phụ nữ yếu ớt đang nằm trên giường, trong nháy mắt, đôi mắt lạnh như băng nhìn người phụ nữ đó. Tưởng chừng một giây sau là có thể khiến người phụ nữ ngất xỉu, hắn tàn bạo nói: "Lê Lạc, tôi thật không nghĩ tới cô là người phụ nữ ác độc như vậy." Nghe Hách Liên Thần Phong vừa nói..., Lê Lạc trái tim dường như bị róc xương róc thịt, đau đến thở không nổi, khóe miệng lạnh lẽo cười, hắn không quan tâm cô sinh non cơ thể đang yếu ớt lại nói như vậy: "Hách Liên Thần Phong, ha ha tôi ác độc, được, anh không phải là muốn dùng trái tim của tôi để cứu cô ta sao? Được tôi cho anh." Nói xong, trước mắt chợt lóe lên một ánh sáng lạnh, lưỡi dao sắc bén đã đâm vào ngực Lê Lạc, máu tươi ào ạt chảy ra. Máu đỏ tươi chảy ra khiến Hách Liên Thần Phong đau nhói, ánh mắt hắn trở nên bối rối vô cùng. Không phải là hắn không yêu cô nữa, mà là hắn muốn dùng tất cả sức mạnh để yêu cô. ---------------------- Thượng Hải mùa thu hơi hơi lạnh, xung quanh là các công trình mang kiến trúc cổ xưa mang dấu ấn lịch sử, khắp nơi thành phố toàn là những tòa nhà cao ốc lớn. Đường phố đông đúc người đi lại, họ nhanh chóng chạy qua dòng xe cộ rồi lại mở ra phía sau là những chiếc là vàng úa, cả con đường cũng bị màu vàng của lá cây phủ kín, hòa với màu sắc của kiến trúc cổ xưa lại càng khiến con người ta thấy thú vị. Một cái nhà nhà cao tầng bên cạnh là cái cây khô héo, bóng dáng người con gái xinh đẹp theo đó trở nên đối lập với cảnh vật xung quanh, cái áo len màu trắng bọc lấy cái thân người mảnh khảnh của cô, một cái quần jean đơn giản ôm lấy hai chân thon dài thẳng đứng, chiếc giầy Cavans sạch sẽ, giống như nước bẩn không thể nào lưu lại... Gió thu thổi nhẹ mái tóc dài của cô, lông mày thanh tú dưới đôi mắt hạnh nhân càng làm vẻ sáng ngời mỹ lễ ở cô, lông mi dài, tinh nghịch, dưới sống mũi xinh xắn là cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ mím môi, da trắng nõn, ngũ quan xinh xắn nhìn từ xa giống như xử nữ, nhìn gần thì đúng là một mỹ nhân. Người đi trên đường vội vàng qua lại, chỉ có cô yên tĩnh đứng dưới cây, hình như đang chờ ai đó. "Lê Lạc, cậu đang làm gì thế? Thật là ngu ngốc! Nhanh theo tớ trở về." Một cô gái mặc một bộ trang phục khá gọn gàng nhưng không kém nét hiện đại, chạy xuống xe taxi rồi nhanh chóng đi về phía gốc cây Lê Lạc đang đứng, một đôi xinh đẹp cùng đôi mắt hồ ly cáu giận nhìn cô. "Niệm Tuyết, sao cậu lại tới đây." Lê Lạc mỉm cười ngẩng đầu nhìn về phía Niệm Tuyết lộ rõ nụ cười sáng, giường như rất cao hứng, đôi mắt long lanh mang theo ngây thơ, đơn thuần, ánh mắt đặc biết sáng, làm cho người ta vừa nhìn đã quý. "Có lạnh hay không, không biết đứng ở nơi ấm áp hay sao?" Nguyễn Niệm Tuyết kéo đôi tay nhỏ bé lạnh như băng của Lê Lạc nhưng Lê Lạc vẫn vẫn không nhúc nhích một tý. "Niệm Tuyết, không được, cậu để cho tớ ở chỗ này chờ chị ấy, để tớ đưa chị một chiếc khăn quàng cổ." Lê Lạc cầm lấy chiếc khăn quàng cổ trong tay Niệm Tuyết, vừa nhìn đã biết là rất tốt, chắc chắn đây là một chiếc khăn hàng hiệu, hơn nữa chất liệu này vừa nhìn cũng biết là loại cao cấp. Lê Lạc nhìn Nguyễn Niệm Tuyết, đôi mắt sáng lên mang theo lời xin lỗi, lông mi nhanh chớp chớp. "Cái cô Lê Sở Sở kia không có chân sao, cô ta là người ngu ngốc không? Biết trời lạnh như thế mà cậu đã đợi ở đây thời bao lâu? Mẹ con cô ta chính là có ý định gây khó dễ cho cậu." Niệm Tuyết vẻ mặt tức giận, nhớ tới mẹ kế Lê Lạc cùng chị của cô làm cho cô vô cùng tức giận, họ thường ăn hiếp và gây khó dễ cho Lê Lạc! Tựa như cô bé lọ lem cùng người mẹ kế ác độc và chị gái. "Không sao, dù sao tớ cũng có thời gian, có lẽ một lát nữa sẽ đến" Lê Lạc cười nói. Lúc này, chuông điện thoại di động vang lên Lê Lạc cầm lên nghe: "Chị, em đang ở chỗ chúng ta đã hẹn chờ chị đến..." "Trời ơi, Lạc Lạc, thật xin lỗi chị quên mất, em mang đến nhà trọ Minh Hải 303 được không, chị ở chỗ đó." Giọng nói nũng nịu của Lê Sở Sở vang lên, nghe được câu nói đó Niệm Tuyết rất muốn hung hăng cướp lấy điện thoại của Lê Lạc. Chuyện này rõ ràng là đang đùa Lê Lạc, tại sao lại không nói chân cô ta bị chân té gẫy không đi được nữa. Lê Lạc nhìn sắc mặt Niệm Tuyết cũng biết cô đang tức giận, Lê Lạc cười kéo tay Nguyễn Niệm Tuyết : "Niệm Tuyết, không có chuyện gì, bây giờ tớ sẽ đi ngay." Niệm Tuyết hung hăng hít một hơi rồi bình tĩnh trở lại, trong lòng vẫn cảm thấy nóng nảy, ánh mắt tức giận quát: "Lê Lạc, giờ là lúc nào rồi cậu còn đi, cậu có biết từ nơi này đến nhà trọ Minh Hải ngồi xe cũng mất một giờ, hiện tại lại không có xe cho cậu đi? Cậu đang mang cái suy nghĩ gì thế, trên đường đi nhỡ gặp chuyện gì..." Niệm Tuyết vốn rất ngây thơ, thuần khiết khiến Lê Lạc yêu cô gái này thực sự đến không gì có thể nói, cô nhìn Lê Lạc ánh mắt oán hận. Niệm Tuyết giận dỗi nhưng vẫn kéo tay cô nói: "Tớ cùng đi với cậu, tốt xấu gì có thể giúp đỡ nhau." Lê Lạc cười hì hì: "Cũng là cậu tốt nhất." "Biết tớ đối tốt với cậu, sau này nhớ phải đối tốt với tớ đấy." Đêm tối nhanh chóng bao phủ cả Thượng Hải, trên đường phố ánh sáng đèn mờ mờ vẫn đang chiếu sáng mỗi một đoạn đường, hai người đẩy cửa xe taxi đi xuống. Lê Lạc đẩy cửa ra, trong nháy mắt trước mặt cô là cái mập mờ của bóng tối, hơi thở làm cho người ta trong lòng có cảm giác bất an, trong phòng khách, trên ghế sa lon bừa bộn một đống, áo của đàn ông, quần tây, cà vạt, giày da, tất chân màu đen Lace của phụ nữ, giày cao gót màu đỏ, điều này khiến cho người ta nhìn thấy quả là không thể không nghi ngờ. Lê Lạc nhíu chặt lông mày thanh tú, Niệm Tuyết ở phía sau sắc mặt cũng không tốt, cái này chính là hoan ái không phải sao! ! ! "A..." Một giọng nói êm ái truyền vào tai Lê Lạc, lập tức trong lòng cô cảnh giác nổi lên, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm nửa cánh cửa đang mở ra, ánh đèn từ trong khe cửa lan trên mặt đất, vừa vặn chiếu vào tấm bra màu đen viền kia. "Bảo bối, em thật đẹp..." Ngay sau đó giọng nói khàn khàn thoải mái vang lên của người đàn ông, đặc biệt giọng nói ấy như có từ tính, làm cho người ta miên man bất định. Lê Lạc có chút khẽ cau mày, giọng nói này rất quen thuộc, không thể nào, Đình Hiên nói anh ấy còn phải đợi một tuần nữa mới có thể từ nước ngoài trở về, không thể nào là Đình Hiên, ở trong lòng Lê Lạc âm thầm nghĩ lại. Bên trong phòng, Lê Sở Sở khẽ cắn lên đôi đỏ mọng ấy, mập mờ hai mắt thấy ở ngoài cửa có một bóng dáng, khóe môi đắc ý câu dẫn ra: "Đình Hiên..." Lê Sở Sở hưởng thụ kêu. Bóng dáng ngoài cửa cứng đờ, Lê Lạc chợt cắn môi, tay mảnh khảnh run rẩy nắm chuôi của, cô mới vừa mới nghe được cái gì? Đình Hiên? Chẳng lẽ thật sự là Đình Hiên đã trở về, nhưng là tại sao anh ấy không có nói cho cô biết mà lại lừa cô? Trong lòng càng tò mò, càng muốn biết hết mọi truyện, cô cố gắng tự nói với mình chẳng qua là cô nghe lầm, không phải là thật, có lẽ là trùng tên thôi? Chậm rãi đẩy cửa ra, nhìn trên giường là hai người đang âu yếm nhau, thời gian vào thời khắc này dường như dừng lại, Lê Lạc kinh ngạc nhìn bọn họ, ngực cô giữ dội đập mạnh, đây không phải là thật, không phải là thật sự, ở trong lòng Lê Lạc đang điên cuồng tự nói với mình. Giờ phút này cô thật hận không được móc cặp mắt của mình. Một người là vị hôn phu của cô, người còn lại là chị của mình, bọn họ tại sao có thể đối với cô như vậy? Còn có Cố Đình Hiên, cô tín nhiệm anh ta như vậy, nhưng tại sao anh ta có thể lừa cô. Lê Lạc gắt gao cắn chiếc môi cánh hoa, nước mắt không hề báo trước mà tự dưng chảy xuống, Cố Đình Hiên khiếp sợ nhìn Lê Lạc ngây người, lông mày rậm hung hăng nhíu lại: "Lạc Lạc, hãy nghe anh nói..." Lê Lạc khóc không phải vì cô, nhìn tận mắt người phản bội mình Lê Lạc thức tỉnh quát: "Nhìn các người thật buồn nôn, Cố Đình Hiên, em hận anh, em vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ anh." Lúc này Lê Sở Sở đi xuống giường nhẹ nhàng ôm eo Cố Đình Hiên, đôi mắt quyến rũ nhìn Lê Lạc: "Lạc Lạc, chúng ta là thật lòng yêu nhau. Hi vọng em không làm cho Đình Hiên có áp lực." Giờ phút này Lê Lạc nhìn cặp mắt Lê Sở Sở kia tràn đầy khiêu khích, châm chọc, đắc ý. Nghe lời của Lê Sở Sở, Lê Lạc bỗng nhiên khanh khách nở nụ cười, nhưng mà nước mắt vẫn ngăn không được chảy ra: "Ha hả, thật lòng yêu nhau, đươc, tốt lắm ." Nói xong Lê Lạc lấy ra cameras mang bên mình hướng về phía Lê Sở Sở "Răng rắc răng rắc" trả thù. Lê Lạc là một ký giả trong ngành giải trí, vào nghề chưa tới nửa năm nhưng đã đòa ra rất nhiều chuyện xấu của minh tinh chuyện xấu, nhưng Lê Lạc quả thật là một người con gái tinh tế từ khi mới bắt dầu, mặc dù ngây thơ thuần khiết nhưng là cô đâu phải cái gì cũng không biết, đâu phải là kẻ ngu, cô để cho những minh tinh đó hận nghiến răng rồi mà lại không thể làm gì. Bởi vì Lê Lạc vốn có biện pháp làm cho họ im lặng. "Lê Lạc, người tiện nhân này..." Lê Sở Sở nhanh chóng chạy đến bên giường cầm lấy áo tắm đắp lên người, Lê Sở Sở nhìn Lê Lạc vừa tức vừa giận, cô không nghĩ tới Lê Lạc lại vẫn mang theo cameras, sắc mặt đỏ lên rồi lại không nói gì nửa miệng, bị Lê Lạc chụp ảnh lõa lồ nếu bị truyền đi cô sau này làm sao có thể làm ở Giới Giải Trí. Cố Đình Hiên lông mày rậm nhíu lại: "Lạc Lạc, tại sao em lại ở chỗ này?" "Em tại em không thể ở chỗ này, mà lại phải ở đây, tại sao lại có thể thấy một hồi yêu đến long trời lở đất của một đôi uyên ương số khổ, vị hôn phu của em." Ngược lại cô nhìn về phía của Lê Sở Sở cười lạnh nói: "A, đúng rồi chị, sau này chị cùng người chồng khác lên giường nhớ chọn thời gian cho thật an toàn." ... Lê Lạc chính là như vậy, cho dù là khóc, khóc xong dù sao cũng muốn trả thù, người không phạm cô thì cô không phạm người, người nếu phạm cô tất nhiên ngược lại.