Cố Thắng Trạch hoảng sợ nhìn anh: “Vậy 60%, 60% luôn là được rồi đi!”
Lộ Nam như suy tư gì đó nhìn anh ta: “Được rồi, vậy tôi liền cố mà làm đáp ứng anh, chẳng qua…… anh phải bảo đảm anh nói thật! Nếu không, đừng trách tôi không khách khí!”
Cố Thắng Trạch rốt cuộc bất chấp nhiều như vậy, anh ta liên tục gật đầu: “Khẳng định là thật, tôi sẽ không lừa gạt anh, chỉ cần anh không giết tôi!”
Lộ Nam tươi cười thấm người, ở dưới ánh đèn mờ nhạt của nhà xưởng bỏ hoang, làm cả người Cố Thắng Trạch phát run.
Anh nhìn Vân Phàm, mở miệng nói: “Đi soạn bản thảo chuyển nhượng cổ phần!”
Vân Phàm gật đầu, lập tức xoay người đi ra ngoài.Ước chừng là đợi khoảng nửa tiếng, Vân Phàm liền trở lại.
Trong lúc này, Lộ Nam không hề nói một câu.
Không biết Cố Thắng Trạch có phải bởi vì thế chấp cổ phần nên cảm thấy có một chút cảm giác an toàn hay không, anh ta cũng bảo trì trầm mặc.
Chỉ có đạo diễn Tôn, ông ta không ngừng kêu rên xin tha, Lộ Nam vẫn luôn hờ hững với ông ta.
Cả người ông ta đều sắp tuyệt vọng.
Sau khi Vân Phàm trở về, đưa tờ hợp đồng cổ phần cho Lộ Nam.
Lộ Nam lấy ra một cây bút máy từ túi áo tây trang, rồng bay phượng múa viết xuống hai chữ to Lộ Nam.
Sau đó, anh đưa tờ hợp đồng cho Cố Thắng Trạch co rúc ở góc tường.
Anh nhàn nhạt mở miệng: “Ký đi, ký xong anh liền có thể đi rồi!”
Cố Thắng Trạch nhìn anh một cái, khẽ cắn môi, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!
Hiện tại anh nghĩ biện pháp đi ra ngoài trước lại nói!
Anh ta cầm bút máy, hơi run run viết tên của mình ở phía trên.
Lộ Nam lấy hợp đồng chuyển nhượng cổ phần lại đây, nhìn kỹ hai lần, sau khi cảm thấy không có vấn đề gì.
Anh mới xoay người nói với Vân Phàm: “Trực tiếp ném anh ta tới cửa nhà họ Cố.”
Vân Phàm gật gật đầu, liền kéo Cố Thắng Trạch đi ra bên ngoài.
Cố Thắng Trạch là thật sự bị Lộ Nam đánh sợ, toàn thân anh ta giống như là phế đi, xụi lơ trên mặt đất, đều không đi đường được.
Giờ phút này, trong nhà xưởng bỏ hoang cũng chỉ còn lại đạo diễn Tôn và Lộ Nam.
Lộ Nam cười khẽ một tiếng, chậm rãi đi về phía đạo diễn Tôn.
Đạo diễn Tôn lập tức sởn tóc gáy, ông ta có một loại cảm giác toàn thân phát lạnh, thật giống như Tử Thần buông xuống.
Đạo diễn Tôn sợ tới mức cái trán tuôn ra mồ hôi lạnh.Ông ta hoảng sợ nhìn Lộ Nam, giọng nói run rẩy: “Tôi nói cho anh biết, đừng tới đây, còn qua đây tôi liền báo cảnh sát!”
Lộ Nam khinh thường cười nhạo một tiếng: “Được thôi, hiện tại tôi đưa điện thoại cho ông, ông báo cảnh sát đi, những tài liệu trong tay tôi, đủ để ông ngồi ở trong tù hơn nửa đời!”
Lộ Nam nói xong, ném một xấp tài liệu thật dày qua.
Đạo diễn Tôn nhặt tài liệu trên người lên, ông ta nhìn hai trang, lập tức sợ tới mức tè ra quần.
Sao có thể? Sao Lộ Nam sẽ có những thứ này?
Đây đều là một ít chứng cứ mấy năm nay ông cưỡng bách hoặc dụ dỗ thiếu nữ, bức bách bọn họ.
Nhưng Lộ Nam mới trở về bao lâu, sao anh ta có thể lấy được những thứ này?
Đạo diễn Tôn vừa hoảng hốt vừa khiếp sợ.Ông ta ngẩng đầu nhìn vẻ mặt tràn ngập âm trầm của Lộ Nam, ăn nói khép nép cầu xin: “Lộ tổng, lần này là tôi sắc đảm che trời, nhất thời hồ đồ, ngài đại nhân có đại lượng, tha thứ cho tôi đi, về sau tôi sẽ không dám nữa!”
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
121 chương
78 chương
10 chương
13 chương
11 chương
14 chương
501 chương
10 chương
306 chương