Lộ Nam vừa đi vào nhà xưởng bỏ hoang, không gian thật lớn, tựa hồ đều có thể nghe được từng đợt tiếng gió vọng lại.
Người bị bắt tới, tất cả đều tụ tập ở bãi đất trống chính giữa nhà xưởng bỏ hoang.
Lộ Nam không nhanh không chậm, thong dong bình tĩnh đi qua.
Đạo diễn Tôn thấy Lộ Nam, lập tức phát ra âm thanh quỷ khóc sói gào: “Lộ tổng, ngài buông tha chúng tôi đi, chúng tôi biết sai rồi, hết thảy đều là lỗi của Cố Thắng Trạch, là anh ta cưỡng bách Anne tiểu thư, chúng tôi không có làm gì!”
Vân Phàm hừ lạnh một tiếng, ghét nhất người như vậy.
Có gan làm, lại không có can đảm gánh vác.
Tô Bắc là đi nói chuyện hợp tác với ông ta, ông ta muốn nói chuyện này không quan hệ với ông ta, quỷ mới tin!
Lúc này, đạo diễn Lý đột nhiên mở miệng: “Lộ tổng, ngài bỏ qua cho tôi đi, tôi thật sự không làm gì, lúc ấy là đạo diễn Tôn bỏ thuốc cho Anne tiểu thư, tôi thật sự chỉ là bị kêu đi uống rượu, tôi không làm gì hết!”
Lộ Nam mặt không đổi sắc nhìn hết thảy, không nói một lời.
Hiện tại ngược lại chó cắn chó, tố giác lẫn nhau.
Buổi chiều bọn họ lại không có khách khí với Tô Bắc như vậy.
Giọng nói Lộ Nam tràn ngập lạnh lẽo: “Sau đó thì sao, buổi chiều còn xảy ra chuyện gì?”
Sản xuất Vương vừa thấy, đạo diễn Lý đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người đạo diễn Tôn và Cố Thắng Trạch.Ông ta quyết tâm, khẽ cắn môi, cũng mở miệng: “Lộ tổng, hết thảy đều là đạo diễn Tôn và Cố Thắng Trạch làm, thật sự không có quan hệ với chúng tôi, lúc ấy chúng tôi muốn đi, anh ta dùng các loại lời nói tàn nhẫn uy hiếp chúng tôi, cho nên chúng tôi mới không thể không lưu lại phòng bao, Lộ tổng, ngài phải tin tưởng!”
Kế tiếp, càng ngày càng nhiều người, tất cả đều chỉ đầu mâu về đạo diễn Tôn và Cố Thắng Trạch.
Lộ Nam cho Vân Phàm một ánh mắt.
Vân Phàm mở miệng với đám đàn ông mặc đồ đen đeo kính đen ở chung quanh : “Ngoại trừ Cố Thắng Trạch và Tôn Khải Bình, đều mang hết người đi!”
Mệnh lệnh vừa ban ra, mấy người đàn ông mặc đồ đen lập tức hành động, bọn họ huấn luyện có trật tự mang những người khác đi.
Trong khoảnh khắc, nhà xưởng lớn như vậy, chỉ còn lại bốn người.
Lộ Nam nhìn Cố Thắng Trạch, đi từng bước một tới gần.
Cố Thắng Trạch nghĩ đến trường hợp ban ngày anh đánh chính mình, ngồi dưới đất, hạ thân lập tức căng thẳng, sợ hãi lui ra sau.
Anh ta kinh sợ mở miệng: “Lộ Nam, mày đừng tới đây, tao nói cho mày biết, mày còn qua đây, tao liền…… Tao liền……”
Anh ta liền nửa ngày, lại không nghẹn ra được một chữ.
Lộ Nam tốt bụng giúp anh ta bổ sung: “Tôi còn qua đây, anh liền đi tìm chết, anh cảm thấy, đề nghị này thế nào?”
Cố Thắng Trạch lập tức sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, anh ta hô to: “Lộ Nam, mày đừng xằng bậy, tao nói cho mày biết, giết người là phạm pháp, mày cần phải nghĩ kỹ!”
Lộ Nam châm chọc cười nhạo một tiếng: “Tôi rất rõ ràng, chẳng qua tôi cảm thấy, so sánh với anh, tôi đã khá hơn nhiều, ít nhất, tôi biết cưỡng bách người khác cũng là phạm pháp!”
Cố Thắng Trạch hô hấp không ổn: “Lộ Nam, tôi cầu xin anh, anh đừng tới đây, thả tôi trở về, tôi chia một nửa cổ phần tập đoàn Thiên Hồng cho anh được không, anh tạm tha cho tôi đi!”
Con ngươi Lộ Nam chợt lóe, đột nhiên bật cười.
Anh sâu kín mở miệng: “Hóa ra mạng anh không đáng giá như vậy?”
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
121 chương
78 chương
10 chương
13 chương
11 chương
14 chương
501 chương
10 chương
306 chương