Lộ Nam cười lạnh một tiếng, giọng nói âm u giống như ma quỷ: “Tôn Khải Bình, ngấm ngầm giở trò với tôi, ông còn non lắm! Ông đừng cho là tôi không biết suy nghĩ của ông!”
Đạo diễn Tôn này mỗi lần cưỡng bách tiểu minh tinh, đều là tìm một phú nhị đại có tiền có thế, trước dùng thuốc với bọn họ, sau đó chờ phú nhị đại chơi chán rồi, ông ta lập tức tiếp nhận.
Cứ như vậy, xảy ra chuyện gì, đều có đối phương bao bọc.Ông ta đã làm như vậy mười mấy năm, hoàn toàn không có người dám tố giác hành vi độc ác của ông ta.Ông ta không nghĩ tới chính là, lần này đá đến ván sắt, lại chọc tới người không nên dây vào.
Đạo diễn Tôn thấy Lộ Nam mặt vô biểu tình, ông ta nhanh chóng bò tới, muốn ôm lấy chân Lộ Nam xin tha, lại bị Lộ Nam dùng một chân đá bay.Ông ta không màng đau đớn, tiếp tục nhào lên, khóc đầy mặt hối hận: “Lộ tổng, cầu xin ngài, tôi cầu xin ngài, ngài buông tha tôi đi, tôi thề với ngài, nếu tôi còn làm loại chuyện xấu xa này, để cho thiên lôi đánh trúng tôi, không được chết tử tế!”
Một chân Lộ Nam để ở ngực anh ta, phòng ngừa ông ta tới gần mình.
Anh âm trầm mở miệng: “Trước kia ông thế nào, không có một xu quan hệ với tôi, về sau ông thế nào, tôi càng lười đi để ý, lần này ông chọc tới Tô Bắc, cũng đừng khẩn cầu tôi có thể thủ hạ lưu tình, ông cũng không nhìn xem, ông làm nhiều chuyện ghê tởm như vậy, cho dù ông không thề độc, ông trời cũng sẽ không để ông được chết tử tế!”
Đạo diễn Tôn đặt mông ngồi dưới đất.Ông nhìn biểu tình Lộ Nam, thay đổi lại thay đổi.
Cuối cùng, ông ta có chút tối tăm nhìn chằm chằm Lộ Nam: “Lộ tổng, tôi cũng không tin, đời này anh chưa từng làm chuyện trái với lương tâm, người anh từng giết, còn nhiều hơn phụ nữ tôi chơi qua đi! Anh không biết xấu hổ nói tôi, nếu anh thật sự làm gì tôi, tôi nói cho anh biết, tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho anh!”
Lộ Nam nhìn sắc mặt ghê tởm này của đạo diễn Tôn là có thể nghĩ đến, ông ta không có ý tốt với Tô Bắc.
Cố Thắng Trạch bị ông xem là súng, còn cố sức đi về trước.
Chỉ có thể nói anh ta ngu xuẩn.
Nhưng đạo diễn Tôn này, dám làm không dám nhận, đúng là tiểu nhân!
Hôm nay anh không cho ông ta chút màu sắc nhìn xem, ông ta thật sự sẽ cho rằng chính mình vô pháp vô thiên, có thể lên trời.
Anh cười khẽ một tiếng, giọng nói mang theo âm trầm và khủng bố: “Thế nào? Xin tha không dùng được, liền thay đổi lộ tuyến, bắt đầu đe dọa uy hiếp, chẳng qua, Tôn Khải Bình, ông cảm thấy…… Uy hiếp của ông có tác dụng với tôi sao?”
Lộ Nam nói xong, đột nhiên bước nhanh, đá lăn đạo diễn Tôn trên mặt đất.
Đạo diễn Tôn đau nhe răng trợn mắt, ông ta thống khổ ôm bụng khóc rống: “Lộ Nam, mày không được chết tử tế!”
Lộ Nam khinh thường nhìn ông ta một cái: “Ở trước khi tôi không được chết tử tế, ông cũng đã không được chết tử tế!”
Nói xong, anh cầm lấy cây gậy sắt bên chân lên, đánh lên người đạo diễn Tôn.
Đạo diễn Tôn lập tức phát ra một tiếng khóc la như giết heo.
Lộ Nam đánh liên tiếp, cảm giác tức giận trong lòng chậm rãi tiêu giảm.
Anh đã lâu không tự mình động thủ đánh người.
Nhưng hôm nay thấy bộ dáng Tô Bắc ở phòng bao khách sạn, anh liền hận không thể để mọi người chôn cùng cô.
Truyện khác cùng thể loại
68 chương
121 chương
78 chương
10 chương
13 chương
11 chương
14 chương
501 chương
10 chương
306 chương