Cái nắng ấm áp của buổi sáng rạng đông ở Đài Loan lại khẽ rọi vào khung cửa kính trắng.Tấm rèm cửa được kéo ra mạnh mẽ bởi một bàn tay của ai đó. Hạ Băng bước ra thành cửa,hít thở không khí của buổi sáng như mọi ngày,rồi lại sải chân bước vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân.Cũng như thường lệ,được năm phút sau,Hạ Băng bước ra với một khuôn mặt như tảng băng ngàn năm.Mặt không biểu hiện một cảm xúc nào. Rừ...rừ...rừ... Chiếc điện thoại của cô bật rung,sải đôi chân tiến lại gần cái điện thoại,Hạ Băng nhìn vào máy rồi lạnh lùng áp điện thoại vào tai. "Alo." Đầu dây bên kia lên tiếng,chất giọng mạnh mẽ của một người con trai nào đó vang lên. "Gì???" Hạ Băng lạnh lùng hơn hết,cô ghét nhất là phải ra câu hỏi với một người như chàng trai này. "Em nghe nói chị bị kiện ra tòa.Hôm qua không phải nhiệm vụ của chị là..." Chưa để đầu dây bên kia nói hết câu,Hạ Băng cắt ngang lời anh ta mà nói. "Chuyển lô hàng???" "Đúng ạ." "Đi hỏi Jake." Bên kia chưa kịp trả lời thì đã nghe được mấy tiếng tít tít liên hồi ở đầu dây bên này.Anh chàng cũng hiểu được lý do nên cũng in lặng gọi điện cho Jake. Bên này,Hạ Băng thả điện thoại của mình xuống giường rồi lặng lẽ bước xuống nhà. Cạch... Khi mở cửa ra,cảnh ngứa mắt trước mắt cô chính là bà Hạnh đang dọn dẹp trước căn phòng của cô.Đoán thôi cô cũng biết là đang nghe lén cô nói chuyện rồi. "Xuống." Hạ Băng đột nhiên phán một từ,bà Hạnh nghe thấy tảng băng di động ra lệnh thì vội vàng cúi mặt rồi đi xuống nhà.Cô lãnh đạm rời đi,ánh mắt sắc lạnh của cô ném vào người bà Hạnh. Ở một căn phòng khác trong một căn biệt thự sang trọng nào đó,chàng trai có mái tóc hạt dẻ lên tiếng. "Cậu gọi tôi có chuyện gì???" "Chuyện chị Hạ Băng." Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc. "Hạ Băng???" "Vâng ạ,chuyện chị Hạ Băng giết nhầm rồi bị kiện ra tòa,không phải hôm qua chị ấy đi chuyển lô hàng sao???" "Ngốc." Jake nói một từ làm người bên kia dây lạnh xương,khóe miệng chàng trai kia nhấp nháy. "Sao???" _________Quá khứ___________ "Hạ Băng,lô hàng tối nay đã có người chuyển dùm chị,tối nay chị đi giết nội gián của công ty đi." Jack ngồi đối diện Hạ Băng,nhâm nhi ly cà phê rồi nói.Đôi mày rậm của cô khẽ nhíu lại,hai bàn tay của Hạ Băng đập mạnh xuống bàn hét lớn. "Cái gì???" Jack nhất thời giật mình,lấy lại bình tĩnh,anh nói. "Thôi,tại chủ bang chúng ta gửi lệnh về mà." "Chủ bang???" "Vâng ạ,Birt thần bí đã gửi lệnh về cho chúng ta." _________Hiện tại____________ "BIRT???" Chàng trai trong điện thoại bất ngờ hét lên,anh chưa từng nghe tới cái tên này bao giờ.BIRT THẦN BÍ??? Từ lúc lập bang tới bây giờ,từ nhân viên cho tới trưởng phòng chưa từng thấy mặt của chủ bang,bây giờ đã có chút hé lộ về lai lịch của người Boss Thần Bí này. "Đúng vậy,lai lịch của Boss chúng ta đã có chút hé lộ." "À...Vậy thôi,em chỉ gọi điện cho anh để hỏi về chị Hạ Băng thôi.Bye anh." Anh chàng kia vội ngắt máy,Jack bên này chỉ nghe được vài tiếng tút liên tiếp.Anh thả rụp điện thoại xuống chiếc ghế salon bên cạnh. Jack sải chân mình xuống dưới bếp,khi đi qua cái kệ bên cạnh chiếc bàn,nhận thấy có điều không bình thường.Anh vội cúi người xuống phía dưới bàn,đúng là có điều kỳ lạ. "Chip???" Bàn tay Jack không chủ động mà với tay xuống rút ra,anh không hướng tới nhà bếp nữa mà đổi phía tiến thẳng về phía phòng mình. Bước chân tới phòng,anh mở cửa rồi bước vào.Tiến chân lại phía chiếc laptop nằm trễn trệ trên giường,anh lấy chip găm vào.Máy bắt đầu phát ra một thứ âm thanh gì đó. "Thì ra...Ai đã làm chứ???" Jack nhíu mày,lấy điện thoại khác ở tủ kệ rồi bấm bấm gì đó.Màn hình điện thoại sáng lên,đầu dây bên kia là một giọng nói của một người con gái trẻ tuổi. "Anh gọi em có chuyện gì???" "Điều tra cho tôi con chip bên này.Qua lấy." "Vâng ạ." Cuộc thoại ngắn kết thúc,Jack mệt mỏi ôm đầu nằm xuống giường,khóe miệng anh có lầm bầm cái gì đó. "Chắc là cô rồi phải không Tiểu Đội Trưởng PHƯƠNG KHUYÊN." Trong một ngôi biệt thự khác,trong một căn phòng ngập tràn là sách viết về Luật Sư.Có một anh chàng hết sức là đẹp trai đang tìm tìm gì đó ở các kệ sách.Anh bực tức ngồi xuống bàn mà hét lên. "Trời ơi,tìm hoài mà sao không thấy vậy???" Bỗng điện thoại anh sáng lên,anh nhìn thoáng qua điện thoại rồi thở dài bắt máy. "Hàn Trình,anh đã tìm được chưa." "Vẫn chưa,căn phòng này...Nhiều sách quá." "Cái gì???Anh đùa với tôi à." "Ông thôi đi,tưởng tôi muốn phải tranh cãi với người khác vì ông lắm à." Hàn Trình quát,anh tức giận ngắt điện thoại.Vứt điện thoại xuống bàn rồi anh hét lớn. "Ông già chết tiệt.Ông dám vì mấy đồng tiền mà mua chuộc tôi à.Chẳng qua á,là vì tôi muốn biết mặt cô gái can đảm đã tôi mới chịu tranh cãi với ông đấy.Còn không thì mơ đi." Anh sùng sục bỏ đi,vứt lại cái điện thoại đang rung liên hồi nhưng không ai biết đó chính là cuộc gọi bí hiểm.Đúng lúc đó,bầu trời trở nên tối sầm lại,âm u đến tột độ.Nhưng khi cuộc gọi điện thoại tắt,bầu trời lại trong xanh như thường lệ. Phòng sách tối đen không một chút ánh sáng len lỏi,hay...Hàn Trình...chính là ánh sáng duy nhất cho căn phong này. Trở lại với anh,anh bước xuống phòng bếp với một khuôn mặt hết sức là khó coi.Anh vừa rót nước vào ly rồi lầm bầm. "Trời hôm nay sao vậy???Khó hiểu thật." Anh lắc đầu xua tan đi cái suy nghĩ đó,rồi sực nhớ lại cái điện thoại đang ở trong phòng sách thì vội vàng chạy vào lấy.Khi bước tới cửa phòng,căn phòng bất chợt sáng lên.Anh mở cửa phòng rồi bước vào vào trong. Tiến lại phía bàn rồi cầm cái điện thoại lên,kỳ lạ là cái cuộc gọi lúc nãy lại không nằm trong danh sách cuộc gọi nhỡ. Anh cũng không kỳ lạ là mấy,bởi anh quay vào lấy điện thoại là đang chờ một cuộc gọi quan trọng,hay...cuộc gọi anh chờ,chính là cuộc gọi thần bí kia. Hãy tiếp tục theo dõi truyện "Hạ Băng!!!Em là ác quỷ của riêng anh" để giải đáp thắc mắc nhé.^^ HẾT CHƯƠNG 05. Mong mọi người ủng hộ truyện của mình