_Chương 03_ "Của cô ạ." Hạ Băng mở chiếc túi xách hàng hiệu ra,lấy ra một tờ chi phiếu,nhìn cô nhân viên và đưa tờ chi phiếu đó.Cô nhân viên nhanh chóng tính tiền nhưng,khi nhìn lên thì cô đã đi mất.Vậy là hôm nay cô ta sẽ có một khoản tiền lớn đem về nhà. Cô nhân viên lại nhìn qua chàng trai kia,quả thật chàng trai này rất men nha.Nước da ngâm ngâm,sóng mũi cao cao và đặc biệt là đôi mắt màu cà phê sâu thẳm,cô nhân viên đơ vài giây.Cô lấy lại bình tĩnh bằng giọng nói của chàng trai kia. "Cô gì ơi!Lấy cho tôi sợi khác đi,giống giống sợi đó một chút.Tôi không muốn mang đồ trùng nhau."- Chàng trai nhìn cái tượng đang nhìn mình,lấy tay quơ qua quơ lại trước mắt cô ta. "Vâng ạ,chúng tôi còn loại này."- Cô nhân viên bình tĩnh,nhìn anh chàng kia không rời mắt.Đưa ra trước mặt anh ta một sợi dây có hình chữ thập khác,cũng không giống mà cũng không khác lắm sợi dây chuyền lúc nãy. Anh chàng kia hài lòng,nhìn sợi dây chuyền trên tay mình và sợi dây chuyền trên cổ cô nhân viên.Nó giống nhau không khác một chỗ nào,anh ta nhăn mặt lại nhìn cô nhân viên. "Sao sợi của tôi giống sợi của cô thế?" "Dạ...cửa hàng chúng tôi còn loại chữ thập này thôi ạ."- Cô nhân viên thoáng qua hoảng hồn vẻ tức giận của chàng kia.Lấy lại bình tĩnh và nói. "Thôi được rồi,lấy tôi sợi này."- Không hiểu sao trong đầu anh lại muốn đeo sợi dây chuyền này,trong đầu anh thoáng suy nghĩ rồi trả lời. "SAO Ạ?Vâng ạ."- Cô nhân viên mắt chữ O mồm chữ A nhìn chàng trai,cô gái lúc nãy đẹp hơn cô gấp mấy lần,anh còn chưa mặc đồ trùng nhau huống hồ gì anh lại mặc đồ giống nhau với cô. Nhanh tay đưa sợi dây chuyền lên,cô nhân viên mĩm cười nhẹ,anh chàng kia lấy sợi dây chuyền trên bàn.Nhìn cô nhân viên đăm chiêu,vui vẻ hỏi. "Cô tên gì nhỉ?" "Lĩnh Thụy Khánh.Còn anh?"- Thụy Khánh vui vẻ hỏi lại. "Vũ Tường Tôn nhé."- Vũ Tương Tôn cười cười trả lời. Cô quản lí bước lại gần bàn Lĩnh Thụy Khánh và Vũ Tường Tôn,thấy Thụy Khánh nói chuyện với một anh chàng hết sức là đẹp trai,Tôn nhà ta đó.Bị vẻ đẹp của Vũ Tường Tôn hút hồn,cô ta nhìn Thụy Khánh tức giận nói. "Đang trong giờ làm việc ai cho cô nói chuyện?"- Ả ta tức giận,quát oan Thụy Khánh. Vũ Tường Tôn không gì.Bước vào quầy bán hàng của Thụy Khanh,kéo cô cô vào lòng và ban cho cô một nụ hôn dài.Khi hơi thở không còn được duy trì,Vũ Tường Tôn buông Thụy Khánh ra,nhìn ả quản lí đang tức đến đỏ mặt và nói. "Đây là bạn gái tôi,từ hôm nay cô ấy sẽ nghĩ việc ở đây." Bùm.... Lời nói của Vũ Tường như mũi dao nhọn đâm vào đầu cô,bảy triệu một tháng của cô.Cô còn phải đi học cơ mà,tiền học phí đại học cao lắm.Tìm mãi mới ra chỗ này lương cao nhất mà,vừa với học phí của cô mà. "Này,tôi không có nghĩ việc gì hết.Quản lí à,em không muốn nghĩ việc."- Thụy Khánh nhìn ả quản lí với ánh mắt cầu xin.Nhìn Vũ Tường Tôn với ánh mắt nảy lửa. "Không có đi làm gì nữa hết.Về nhà ngay."- Vũ Tường Tôn tức giận không kém,không hiểu vì sao anh lại không muốn cô này chịu khổ nha.Biểu hiện này là gì đây. "Không."- Thụy Khánh cãi bướng. "Cô đã bị đuổi việc."- Ả quản lí nhìn Thụy Khánh với ánh mắt khinh bỉ.Xem lần này cô đi đâu được?.Ả quản lí nghĩ trong đầu. "Quản lí à,cho em ở lại làm vi..."- Chưa nói hết câu,cô đã bị một cánh tay nào đó kéo đi.Nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt tức giận của Vũ Tường Tôn.Mọi người đứng lại xem không khỏi ngạc nhiên. Kéo Thụy Khánh xuống gara xe của trung tâm thương mại,Vũ Tường Tôn mới chịu buông tay ra.Thụy Khánh tức giận nhìn Vũ Tường Tôn mà quát. "Này,anh bị điên à.Tôi còn phải kiếm tiền đi học nữa mà."- Thụy Khánh tiếc nuối nhìn cánh cửa ra vào của trung tâm thương mại. "Tiền lương của cô bao nhiêu?Tôi sẽ trả nếu cô về nhà tôi ở."- Vũ Tường Tôn đề nghị. "Bảy triệu đó.Mà mắc gì tôi phải về nhà anh ở chứ."- Thụy Khánh muốn bùng nổ,máu nóng trong người của cô sắp trực trào khi nhắc đến vấn đề tiền lương. "Bảy triệu sao?Ok,về ở với tôi,tôi sẽ lo tiền học của cô,còn cô muốn thêm tiền thì có thể nói bất cứ lúc nào."- Vũ Tường Tôn suy nghĩ một hồi rồi cũng trả lời. "Không cần phải lao động sao?"- Mắt Thụy Khánh bừng sáng. "Nếu cô muốn."- Vũ Tương Tôn không suy nghĩ mà trả lời. "Ok luôn."- Thụy Khánh đưa bàn tay lên làm hiệu Ok. Vũ Tường Tôn không nói gì nữa,bước lên chiếc xe đắt tiền và Thụy Khánh cũng lên theo.Con xe phóng vụt nhanh ra khỏi gara,chạy trên con đường nhựa lớn và chạy vào một nhà trọ nhỏ.Vũ Tường Tôn khó chịu,chưa bao giờ anh vào một chỗ như thế này.Dù gia đình anh cũng đủ anh đủ mặc đủ chơi vậy thôi chưa anh chưa bao giờ khinh bỉ ai cả.Nhưng anh phải công nhận,chỗ này rất bẩn. Vũ Tường Tôn nhăn mặt nhìn Thụy Khánh,khó chịu nói. "Cô ở chỗ này sao?" "Đúng vậy."- Thụy Khánh nhìn biểu hiện của anh,hiểu được anh nghĩ gì,không vui trả lời. "Nó bẩn quá."- Vũ Tường Tôn xúc phạm,nói lỡ lời. "Đúng vậy,anh có thể ở với một con người không sạch sẽ như tôi sao?- Thụy Khánh cười nhạt. Không sao,tôi có thể làm tất cả vì em.- Vũ Tường Tôn không trả lời mà suy nghĩ trong đầu. Thấy anh ta không trả lời,Thụy Khánh nghĩ chắc chắn ah sẽ không ở đâu.Nhưng cô đã sai,anh trả lời,câu trả lời của anh làm cô hết sức ngạc nhiên. "Không sao,khỏi dọn quần áo.Tôi sẽ mua quần áo cho cô."- Vũ Tường Tôn lãnh đạm,nhìn Thụy Khánh đăm chiêu rồi khởi động xe.Với một anh chàng hai mươi ba tuổi mà gia đình cũng khá giả,anh thuộc thể loại bình thường,nhưng anh có cũng đủ tiền để lo cho cô. HẾT CHƯƠNG 03.