Vợ Tôi Là Paparazzi
Chương 4
Sau khi nghe xong buổi tọa đàm, Giản Ái thất bại theo dòng người đi ra ngoài, vốn muốn tìm chỗ ăn một ổ bánh mì bù lại chút cảm giác thất bại. Nhưng là trời không chiều ý người, Hân Nhiên nắm chặt tay cô nói: “Mình thực hâm mộ cậu đấy!”
Giản Ái nở nụ cười, bỡn cợt hôn lên mặt của cô ấy một cái, không đứng đắn nói: “Bảo bối, muốn kí tên cũng phải chờ mình ăn no đã!”
“Đi chết đi!” Hân Nhiên tức giận đánh cô một cái, “Hôm nay sao cậu lại thần kinh quá vậy, dám thách thức dư luận thế giới.”
Giản Ái nghiêm túc: “Cảm thì uống thuốc cảm, không nên đến thì đi.”
“Haizz –” Hân Nhiên thở dài, làm bộ dạng trưởng bối đau lòng: “Người trẻ tuổi, cô đúng là người trẻ tuổi.”
“Biết rồi!” Giản Ái cũng nghiêm túc đối đãi với cái bụng đang kêu òn ọt của mình, quyết định thuận theo Hân Nhiên.
Nhìn thấy Giản Ái chịu nghe lời, Nhân Nhiên vừa lòng nói: “Mình muốn đi làm thêm, nếu về mà biểu hiện tốt, mình lấy miếng bánh ngọt cho cậu ăn.”
“Bây giờ có thể đi ăn luôn được không?” Đói quá!
“Không kịp rồi, sắp muộn rồi đó!” Hân Nhiên nhìn đồng hồ sau đó cuống cuồng nắm tay cô vừa chạy bon bon vừa nói: “Trời ơi, lão nhân gia người thiếu chút nữa lại hại tôi rồi!”
Xì! Còn chưa trách lão nhân gia nhà cậu làm hại cái bụng của mình đấy, Giản Ái nói nhỏ.
Chạng vạng.
Trong vườn trường oi bức mà ồn ào, lá rụng cũng không chịu tịch mịch ở dưới chân phát ra tiếng sàn sạt, Giản Ái quay phắt người lại, hình như có người đang theo dõi cô.
“Rốt cuộc là ai?” Giản Ái nắm chặt nắm tay.
Cô xoay người, hung hăng trừng mắt nhìn phía trước, một nam sinh đang mờ mịt nhìn cô, căn bản không biết mình đắc tội gì với cô.
“Vị bạn học này!” Một giọng nam dễ nghe vang lên bên tai, “Cám ơn cậu đã đi khắp nơi tìm tôi. Nhưng đối với nữ sinh háo sắc tôi vẫn luôn không có hứng thú.” Sau đó Hạ Sầm Minh đi ra hướng cửa trường.
“Đứng lại!” Tròng mắt Giản Ái vừa chuyển quát anh ta đứng lại: “Tôi không có thói quen thiếu nợ người khác.”
Hạ Sầm Minh quay đầu lại, “Vậy tờ chi phiếu kia đó?” Giản Ái nghiêng đầu nhìn anh ta, nói tiếp:”Anh quên rồi à!”
Cô nở nụ cười, sau đó lục lọi trong túi quần, lấy ra một đồng xu một hào, đi đến bên hắn, lắc lắc đồng xu ở trước mặt hắn, cười nói: “Ngày đó tôi chỉ cố muốn bồi thường mà quên cho anh chút tiền bo.” Nói xong, đem một xu nhét vào túi áo của hắn, “Bây giờ đã thanh toán xong, cút đi!” Nói xong, nhanh như chớp đã không thấy bóng người.
Buổi tối, trả xong thù, Giản Ái tâm tình sung sướng cầm bàn chải đánh răng đang chải chải, thì có người vỗ vai.
Xì!
Giản Ái lau bọt xung quanh miệng: “Thiếu chút nữa là hại mình nuốt kem đánh răng rồi.”
“Mình lấy đồ cho cậu!” Hân Nhiên quát to một tiếng, cầm bánh ngọt trên tay lắc lắc: “Cậu còn dám mắng mình.”
“Này! Nói tới nói lui, buông cái bánh ngọt trên tay ra ngay. Cả người cậu cũng chỉ có nó là có giá trị.”
“Giản Ái!” Hân Nhiên giận dữ giơ cái bánh gato lên: “Bánh gato này cậu đừng có ăn nữa, mình thà vứt đi còn hơn!”
Giản Ái nhanh chân nhanh tay đoạt lấy bánh ngọt, nhồm nhoàm hai ba miếng đã nuốt vào bụng: “Cho nên mình mới phải cứu nó từ trong tay cậu đó.”
Vừa ăn xong, Hiểu Linh ở phòng bên cạnh đi vào thông báo: “Giám thị đến.”
Giản Ái nhiều lần trải qua kiểm tra nên cả mày cũng chưa động đã chạy thẳng qua phòng ký túc bên cạnh thông báo: “Trường Giang số 1 thông báo cho nhóm Hoàng Hà số 3, Ngu Cơ đang đến. Các Bá Vương chú ý! Các Bá Vương chú ý!”
Trong phòng ký túc, đám nữ sinh đang đọc tiểu thuyết Bá Vương đều run bắn lên sau đó ngay lập tức tắt máy tính, leo thẳng lên giường giả bộ ngủ. Giản Ái hoàn thành nhiệm vụ cũng vèo một tiếng chạy như bay về giường, điều chuyển bản thân sang tư thế ngủ nổi tiếng thế giới!
Buổi sáng, Hiểu Linh ngậm bánh mì hỏi Giản Ái: “Ngu cơ với Bá Vương không phải là trời sinh một đôi sao! Sao lại muốn lấy ám hiệu vậy!”
“Nếu ngày nào cũng có một phụ nữ cắt cổ trước mặt cậu, cậu có sợ không!” Giản Ái nháy mắt tinh nghịch.
Nghe xong những lời này, bánh mì của Hiểu Linh cũng trực tiếp phun lên mặt Giản Ái. Giản Ái lấy gương ra nhìn một chút sau đó thì nổi giận: “Mình thay mặt cho Ủy ban bản đồ Thế giới, Hiệp hội giao lưu hòa bình Thế giới cực lực đưa ra lời kháng nghị với cậu: Vì sao trên cái bản đồ cậu phun lên để lại trên mặt mình lại không có sao Hỏa hả??? Nếu cậu bổ sung không được!!! Vậy thì cậu để ình cũng phun thẳng bánh mì vào cậu luôn đi!”
Hiểu Linh mở miệng: “Ái Ái –” Giọng điệu rõ ràng là nịnh nọt.
Giản Ái đang thay đổi sắc mặt dùng ánh mắt trống không BS (khinh miệt) cô: “Sao?”
“Có thể nói ình biết sao Hỏa dài ngắn thế nào không?”
囧!!!
Vừa tan học, Giản Ái dường như thoát khỏi lớp vỏ tiểu bạch thỏ lao ra phòng học đấu đá lung tung. Hân Nhiên đi theo sau cô kêu oa oa: “Em gái Giản à, cậu cách hiện trường tai nạn xe cộ chỉ có một bước thôi đó.”
Sắc mặt Giản Ái vặn vẹo lập tức khôi phục trạng thái bình thường, “Mình cũng đâu dễ chịu gì, cơm căn tin khó ăn như vậy, mà mình còn đi cướp.”
Rất có cảnh giới vĩ đại của câu ta không vào địa ngục, thì ai vào.
“Cậu tưởng chỉ có mình cậu như vậy chắc, mình cũng vậy nha!” Vẻ mặt Hân Nhiên nhận định tâm cô cao ngất.
“Hân Nhiên, không mang theo cậu cản người nữa, mình đi tranh đùi gà trước, nếu mình có thể thuận lợi lấy nó để trên bàn cơm, vậy thì mình sẽ chia cho cậu ít da gà.”
Nói xong, cô lại nhanh như chớp chạy đi.
Đùi gà trong căn tin cũng không dễ cướp như vậy, mỗi ngày số lượng chỉ có mười lăm cái, lại còn bán theo giá đậu hũ, nếu không dùng đầu óc, làm sao có thể gặm được. Huống hồ trong căn tin nhiều nhất chính là lũ quỷ nghèo đói!
Cho nên Giản Ái giống như nhân bánh bị kẹp giữa mười bốn vị gã nam sinh to con ở phía trước, bàn tay ai đó, ở phía sau — chắc chắn là cái tay của tên đứng thứ mười sáu kia, ý đồ ấn đầu cô xuống, ý đồ tạo cảm giác chỉ có mười lăm người.
“Lần này kiên quyết không nhượng bộ.” Giản Ái dùng sức ngẩng đầu chứng tỏ quyết tâm của mình.
Chân, lại là chân của số mười sáu ở đằng sau giẫm lên chân cô, muốn chết thì mọi người cùng chết nhá!
Mắt thấy gã số mười sáu bắt đầu tranh đi lên, Giản Ái nổi giận, lập tức quay đầu nói: “Này có thể đừng lèm bèm ở bên tai tôi nói bác gái phục vụ căn tin bộ dạng giống bánh bao Sơn Đông nữa được không!”
Lão huynh đừng tưởng im lặng là vàng nha!
Cửa sổ căn tin vừa kéo ra, bác gái phục vụ như hổ tình mồi nhìn nhóm người trước mặt: “Ai nói ta nhìn giống bánh bao Sơn Đông?”
Chẳng lẽ nói bác là bánh bao nhỏ Thượng Hải à!
A Lạp cũng có phải là người Thượng Hải đâu à!
Cho nên mọi người đều dùng hành động mà biểu đạt. Phần phật, hơn mười người dồn vào cửa sổ căn tin “Chân gà, của tôi.”
“Là của tôi!”
Đánh!
“Ai giẫm lên chân tôi.”
“Ai giật tóc tôi!”
Bác gái căn tin nổi giận, lại dùng sức gõ gõ cái muôi lên khay thức ăn nói: “Các cô các cậu còn chưa nói cho ta biết, vừa nãy rốt cuộc là ai nói ta giống bánh bao Sơn Đông!”
Im lặng
“Rốt cuộc là ai?”
Giản Ái ra sức chen lấn từ trong đám người đi vào ló ra cái đầu nhỏ ra nói: “Là có người nói dáng vẻ cô nhìn như con diều nhỏ Sơn Đông! Thật là xinh đẹp lóa mắt!”
“Trả lời rất hay.” Bác gái căn tin đem một cái đùi gà bỏ vào cặp lồng cơm của Giản Ái, còn bỏ thêm một miếng trứng ốp lếp to nữa.
Người bên cạnh ngây người. Thì ra là phải thế! Hân Nhiên ở phía sau chen lên cũng nịnh nọt nói: “Sao có thể hình dung phong thái của chị là con diều nhỏ được, theo em thấy, chị hai giống bông ngọc lan nhỏ ở Hà Nam kia – hương thơm nức mũi.”
Khụ! Hân Nhiên cầm chân gà, sẵn sàng xả rắm dập khuôn theo Giản Ái. Người đằng sau đó cũng dũng mãnh mà lên.
“Chị ơi nhìn chị còn khỏe hơn Triệu Phi Yến.”
“Cô so với Tây Thi còn khiến người thương tiếc hơn.”
“Cô không hôi nách như Dương quý phi !”
“Chị, chị còn lấy được chồng gần hơn Vương Chiêu Quân.”
Các học sinh tranh giành xong thì lao đầu vào ăn, ăn xong rồi thì đến lông gà cũng không còn một cọng.
Còn bác gái căn tin thì ôm bát lớn lệ rơi đầy mặt: “Một trăm lẻ ba cái đùi gà bán hết với giá đậu hũ, lỗ chết tôi rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
106 chương
56 chương
326 chương
10 chương
16 chương
61 chương
16 chương
7 chương